Mấy năm trước, thời điểm Mạc Nguyệt Lãng công khai tính hướng được tìm kiếm rất nhiều trên Weibo.
Có điều nếu như Lục Phong Thanh nhớ không lầm, lúc đó hắn công khai không phải vì người nào đó mà để tránh khỏi những phiền phức.
Hình như có một nữ diễn viên người Anh theo đuổi Mạc Nguyệt Lãng, thậm chí còn tuyên bố mối quan hệ của mình và Mạc Nguyệt Lãng là "tình yêu", Mạc Nguyệt Lãng vô cùng phiền muộn, vì vậy trong một buổi phỏng vấn hắn đã công khai xu hướng tính dục của mình.
Động thái đó đã xuôi đuổi một đám người muốn theo đuổi hắn, kết quả lại có một nhóm người giới tính khác bu lại.
Nếu Mạc Nguyệt Lãng không độc thân cũng không nổi tiếng đến vậy.
Hồi tưởng lại, mấy năm nay Mạc Nguyệt Lãng vẫn hoạt động sôi nổi ở Châu Âu, nên không thể có quan hệ với Tống Ninh mới đúng, hai người như vậy, hẳn là đã rất lâu trước kia.
Lục Phong Thanh biết bây giờ không phải lúc để nghĩ mấy thứ này, việc quan trọng bây giờ của cậu là nhanh chóng vứt rác rồi đi chỗ khác.
Cậu cúi đầu giả vờ như không tồn tại, đang đi về phía thùng rác dưới bậc thang, mà ngay lúc này, Mạc Nguyệt Lãng một phát bắt được cậu, ôm cậu vào ngực, sau đó cực kỳ tự nhiên đứng đối diện Tống Ninh giới thiệu: "Đây là bạn trai tôi, Lục Phong Thanh."
Lục Phong Thanh không đề phòng va vào lồng ngực Mạc Nguyệt Lãng, mùi gỗ tao nhã, nam tính tràn vào khoang mũi, còn mang theo một chút mùi hương bá đạo.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến cách lớp vải mỏng manh, Lục Phong Thanh không kịp suy nghĩ Mạc Nguyệt Lãng nói gì, thân thể phản ứng trước.
Thành thật mà nói, Lục Phong Thanh rất sợ nhột.
Lần trước chụp ảnh ở sân bay, Mạc Nguyệt Lãng đỡ eo cậu, nhưng lần đó Mạc Nguyệt Lãng đặt tay lên xương hông cậu vô cùng lịch sự, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nên cũng không làm cậu khó chịu.
Nhưng lần này không giống vậy.
Mạc Nguyệt Lãng ôm eo cậu, năm ngón tay dùng lực vừa đủ ấn vào da thịt cậu, cậu nhất thời hoảng sợ, đôi mắt đen láy mở to, không chút nghĩ ngợi chếch cùi chỏ hất cánh tay sau lưng ra.
Mạc Nguyệt Lãng dường như cũng không ngờ rằng Lục Phong Thanh sẽ phản ứng lớn vậy, sắc mặt hắn hơi run, lui về sau một bước nhỏ, nhưng mà phía sau hắn là bậc thang, hắn đạp một cước ở góc bậc thang, sau đó...!Đụng trúng thùng rác phía dưới.
Thùng rác bị đụng trúng lắc lư một lúc mới dừng lại, không khí như ngưng tụ lại, ba người đều không nói gì.
Lục Phong Thanh bối rối vì chuyện này, cậu sửng sốt lúc lâu mới phản ứng được vừa nãy xảy ra chuyện gì - Mạc Nguyệt Lãng lấy cậu làm bia đỡ đan với bạn trai cũ, mà cậu không nể mặt người này đẩy hắn đụng trúng thùng rác.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, Lục Phong Thanh xin thề cậu nhất định sẽ phối hợp thật tốt với hắn, cho dù có cần gọi Mạc Nguyệt Lãng là "chồng" cậu sẽ phối hợp diễn với hắn, tuyệt đối không từ chối.
Nhưng trên đời này, có hai loại đồ vật khó cầu nhất, thứ nhất là thuốc trường sinh bất lão, thứ hai chính là thuốc hối hận.
Lục Phong Thanh nhanh chóng phản ứng kịp, cậu vội vàng ném túi rác trong tay vào thùng rác, sau đó bước đến bậc thang, ngồi xổm người xuống đỡ cánh tay Mạc Nguyệt Lãng hỏi: "Anh không sao chứ?"
Mạc Nguyệt Lãng cắn chặt quai hàm, xương hơi nhô lên, dễ thấy hắn đang cắn chặt hàm răng, cố hết sức áp chế lửa giận trong lòng.
Hắn âm trầm liếc Lục Phong Thanh, đôi mắt màu xám tro như có một tầng sương lạnh lẽo, lông tơ sau lưng Lục Phong Thanh dựng thẳng lên.
"Tôi, tôi dìu anh đứng dậy." Lục Phong Thanh không dám nhìn vào mắt Mạc Nguyệt Lãng nữa, tay cậu hơi dùng lực, nâng cánh tay Mạc Nguyệt Lãng lên, nhưng mà Mạc Nguyệt Lãng xa cách rút tay lại, tự mình đứng lên.
Có lẽ đây là lúc phải giải thích gì đó, giảng hòa cho đôi bên.
Nhưng Lục Phong Thanh thực sự là người không biết phải xử lý tình huống này như thế nào, huống hồ còn có Tống Ninh bên cạnh, cậu không dám tùy tiện nói, chỉ sợ càng nói càng gây thêm phiền phức.
Nhưng mà Tống Ninh đương nhiên không có ý định buông tha, vừa nãy buồn cười một trận, hắn nở nụ cười chọc tức, nói với Mạc Nguyệt Lãng: "Đây là bạn trai anh sao? Dáng vẻ cậu ấy giống như vừa mới biết."
Được rồi, trước đó Lục Phong Thanh không có bất kì cảm xúc yêu ghét nào đối với Tống Ninh nhưng lúc này cậu cảm thấy vết bớt trên mặt Tống Ninh vô cùng chói mắt, làm sao cũng không thoải mái.
Mạc Nguyệt Lãng không nhắc đến chuyện bạn trai nữa, cảm giác như hắn đã ý thức được để Lục Phong Thanh giả làm bạn trai mình ngu ngốc vô cùng.
Hắn không nhìn thẳng Lục Phong Thanh đang lúng túng đứng bên kia, trầm mặt nói với Tống Ninh: "Đừng đến làm phiền tôi nữa." Sau đó đẩy cánh cửa kim loại bước vào studio.
Tống Ninh không theo vào mà đứng trên bậc thang nhìn Lục Phong Thanh phía dưới, trào phúng nói: "Cảm ơn đã phối hợp."
Nhưng thật ra Mạc Nguyệt Lãng muốn Lục Phong Thanh phối hợp giả làm người yêu nhưng Lục Phong Thanh lại vô ý phối hợp với Tống Ninh, đâm xuyên qua lời nói dối của Mạc Nguyệt Lãng.
Cậu siết chặt nắm tay, mím môi, sau đó không nói lời nào rời khỏi nơi làm cậu cảm thấy không thoải mái này.
Bầu không khí bên trong phòng chụp ảnh không giống lúc nãy, bao phủ luồng khí ngột ngạt.
Lục Phong Thanh đoán được hơn nửa là do Mạc Nguyệt Lãng, cậu nhìn thấy mấy người nhân viên đang thu dọn dụng cụ, hỏi kỹ mới biết hóa ra là do Mạc Nguyệt Lãng và người phụ trách nhãn hàng kia cãi nhau, nói thẳng là không chụp nữa.
Lúc ở ngoài cửa sau, Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy Mạc Nguyệt Lãng sắp tức giận, không ngờ Mạc Nguyệt Lãng thực sự tức giận nhưng mà đối tượng không phải là kẻ cầm đầu mà là người khác.
Nghĩ đến lúc nãy ánh mắt Mạc Nguyệt Lãng lạnh như băng, trong lòng Lục Phong Thanh thực sự sợ, cậu cảm thấy nên xin lỗi Mạc Nguyệt Lãng mới được.
Tuy rằng theo lý mà nói, ban đầu Mạc Nguyệt Lãng không hỏi ý kiến cậu, bất ngờ kéo cậu diễn kịch nhưng cậu phản ứng thật sự có chút quá.
Giống như là do được người khác tin tưởng nên mới yên lòng giao phía sau mình ra, kết quả là cậu lại làm sau lưng người ta bị thương.
Hơn nữa ngay cả ông trời cũng không giúp hai người, nếu như phía sau Mạc Nguyệt Lãng không có bậc thang hắn chỉ lùi về sau một bước nhỏ, cũng sẽ không gặp trúng tình huống khó xử như vậy.
Lục Phong Thanh nhanh chóng tìm được bóng người Mạc Nguyệt Lãng, lúc này Mạc Nguyệt Lãng đang lấy đồ của mình trên bàn trang điểm, dự định rời đi.
Cậu hít sâu một hơi, bước tới trước mặt Mạc Nguyệt Lãng, cũng may Mạc Nguyệt Lãng vẫn chưa lơ cậu, cậu vừa bước tới thì Mạc Nguyệt Lãng dừng bước, nét mặt không thay đổi nhìn cậu, dường như đang chờ lời giải thích từ cậu.
Lục Phong Thanh không biết nên nói gì, cậu cúi đầu sờ sờ gáy, ánh mắt lia đến ly cà phê bên cạnh, nghĩ thầm trước tiên nên hòa hoãn bầu không khí trước nên nói: "Cà phê của anh..."
Kết quả là Lục Phong Thanh còn chưa nói hết, Mạc Nguyệt Lãng đã trầm mặt, lạnh lùng nói: "Không uống, ném đi", sau đó bước chân đi không quay đầu lại.
Lần này Lục Phong Thanh có thể khẳng định, cậu mua sai cà phê rồi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh đứng ngốc tại chỗ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
Trước kia cậu cũng làm Quan Diệc Huy thất vọng, đúng hơn là thời điểm như vậy không thiếu.
Quan Diệc Huy thường chia sẻ hành trình của các minh tinh để cậu đi chụp lén, có một lần cậu bỏ lỡ chuyện lớn, Quan Diệc Huy cũng không che giấu sự thất vọng đối với cậu nhưng trong lòng cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà cảm giác lần này không giống trước đó, Lục Phong Thanh cũng không rõ rốt cuộc là tự trách hay thất vọng.
Rõ ràng cậu có thể thuận lợi giúp đỡ Mạc Nguyệt Lãng mấy việc nhỏ này nhưng cậu không chỉ không giúp đỡ được còn làm người ta chật vật như vậy, khó trách Mạc Nguyệt Lãng lại tức giận.
Aiz.
Lục Phong Thanh thở dài, lần nữa nhìn về phía ly Caramel Macchiato.
Bởi vì để lâu trên ly cà phê đầy nước.
Có lẽ đối với Mạc Nguyệt Lãng ba mươi mấy đồng tiền cà phê nói vứt là vứt nhưng mà đối với Lục Phong Thanh không phải như vậy.
Cậu không nỡ lòng lãng phí, không thể làm gì khác ngoài việc cầm lấy ly cà phê lên uống.
Nhưng mà mới uống hớp đầu tiên cậu đã nhíu mày.
Quá ngọt, thật sự không ngon chút nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...