[...Lam Nguyệt từ từ bước đến, ánh nắng chiều rơi trên người nàng, tựa như dát một vầng hào quang, khiến nàng tựa như Cửu Thiên thần nữ, giáng xuống nhân gian, cao quý ưu nhã, thanh lệ thoát tục....]
____________
Lam Nguyệt đến đại môn khi, mọi người đều đã đứng chờ, đám hài tử có vẻ khá bực bội, còn Phong Mị Nhi Phượng Lam Uyển không nói gì, nhưng thần sắc mất kiên nhẫn.
Phượng Vân Long thấy Lam Nguyệt, bất mãn nhìn nàng:
"Phế vật, còn để bọn ta chờ lâu như vậy"
Phong Mị Nhi cùng Phượng Lam Uyển lúc này mới ngẩn đầu. Phong Mị Nhi đồng tử co rụt, Phượng Lam Uyển đáy mắt cũng xẹt qua tia khác thường.
Không thể nào! Sao có thể như vậy!!
Đây không phải y phục nàng mang đến! Nàng đem đến rõ ràng là một bộ cung trang khác!
Lục Y cũng cảm thán không thôi, đây là lần đầu nàng thấy tiểu thư mặc hồng y, quả thực____
Chỉ có thể nói, chỉ có nàng mặc hồng y mới mặc đến như vậy ưu nhã, thanh khiết.
Thiếu nữ dáng người mặc dù nhỏ gầy, nhưng tư thái đường hoàn, sống lưng thẳng tắp, trên tóc bộ diêu theo nàng bước chân rung động, ba ngàn tóc đen mềm mại rũ xuống, tóc mái tự nhiên rũ xuống, lất phất bay trong gió. Cung trang màu đỏ thẳm, hoa văn tinh xảo, chế tác hoa mỹ, bên ngoài bạch y mỏng manh, che đi yêu mị chói mắt hồng y, lại thêm phần nào thanh nhã, nhẹ nhàng.
Lam Nguyệt từ từ bước đến, ánh nắng chiều rơi trên người nàng, tựa như dát một vầng hào quang, khiến nàng tựa như Cửu Thiên thần nữ, giáng xuống nhân gian, cao quý ưu nhã, thanh lệ thoát tục.
Lam Nguyệt khẽ rũ mắt nhìn Phượng Vân Long, chợt cười khẽ một tiếng, nói:
"Ngươi nói ta là phế vật, vậy ngươi chờ phế vật làm gì?"
Phượng Vân Long ngơ ngác nhìn Lam Nguyệt, mặt nhỏ đỏ bừng, quay sang hướng khác lẩm bẩm:
"Nếu ngươi không phải đích nữ, tiểu gia cũng không rảnh rỗi chờ ngươi!"
"Ồ"
Lam Nguyệt kinh ngạc hô một tiếng, môi đỏ khẽ mở, ngôn từ rất kinh ngạc:
"Ngươi cũng biết ta là đích nữ, là đích tỷ của ngươi, vậy thái độ của ngươi là gì? Nương của ngươi dạy bảo thật tốt nga"
Nói xong còn cố ý vô tình liếc Phong Mị Nhi một cái.
Phong Mị Nhi âm thầm nắm tay, bên ngoài lại dịu dàng khuyên bảo:
"Được rồi, Long Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Nguyệt Nhi không cần để tỷ đệ khó chịu"
Phượng Vân Long được cho bậc thang, nhanh chóng đi xuống:
"Nương, ta đã biết!"
Lam Nguyệt ngược lại làm như không thấy, nhẹ giọng nói:
"A, đệ ấy cũng không biết nhỏ như thế nào, cả tiếng người đều không hiểu"
Phượng Vân Long sắc mặt khó coi, đây là câu hắn mắng Phượng Lam Thanh khi trước! Nàng vậy mà dùng lại mắng hắn!
Lam Nguyệt không nhìn hắn tức giận, nói với Phong Mị Nhi:
"Phong di, ngươi để hắn vào cung, lại không hiểu tiếng người, không rõ quy củ đắc tội hoàng gia, ai chịu trách nhiệm? Phụ thân sao? Theo ta thấy, nhị đệ chưa hiểu tiếng người của ta vẫn là ở nhà thì hơn"
Lam Nguyệt bất động thanh sắc lặp đi lặp lại bốn chữ "không hiểu tiếng người", càng nói càng thích.
Phong Mị Nhi tức run, cả ngày không nói được một chữ nào. Phượng Vân Long ngược lại bị chọc điên, chỉ vào Lam Nguyệt mắng:
"Phế vật! Ngươi có tư cách gì mắng ta! Ngươi vào cung mới là nhục nhã tướng quân phủ ta! Ngươi phế vậy mới ở nhà! Ngươi mới không hiểu tiếng người!!"
"Đệ đệ của ta, đệ vẫn chưa hiểu ta nói gì đâu, tỷ tỷ đây là tốt cho đệ, phải không Phong di?"
"Long Nhi, hôm nay con ở nhà đi"
Phong Mị Nhi thật lâu mới nặng ra một câu.
"Nương!"
"Được rồi, nghe lời!"
Phong Mị Nhi quát một tiếng.
Tiểu nhi tử vẫn luôn rất thông minh, hôm nay vì cái gì lại hành động ngu ngốc như vậy.
Phượng Vân Long dù thông tuệ nhưng chung quy vẫn là tiểu hài tử, bị Phong Mị Nhi quát mắng, khóc lớn bỏ chạy vào.
Phượng Lam Uyển nhìn Lam Nguyệt chằm chằm, khi Lam Nguyệt quay sang nàng vội thu hồi ánh mắt.
Nàng mới đi vài năm, phế vật này sao lại thay đổi lớn như vậy rồi!?
"Được rồi, xuất phát đi, nếu không sẽ trễ giờ vào cung"
Đám gia quyến nhanh chóng lên xe, lần này đi không nhiều, các thiếu gia đều đi cùng Phượng Lâm Thiên trước, còn nữ quyến đi sau.
Lần này vào cung có Phong Mị Nhi, Phượng Lam Uyển, nàng, cùng hai thứ nữ khác.
Một người là tứ tiểu thư Phượng Lam Huyên, là con gái của trần thị, mười một tuổi, bộ dáng khá xinh đẹp, mặc cung trang màu xanh lam, không quá nổi bậc. Theo nàng biết, Phượng Lam Huyên này rất nịnh nọt Phong Mị Nhi, thường ngày khi dễ Phượng Lam Nguyệt không ít hơn Phượng Lam Thanh.
Bên cạnh nàng là thiếu nữ tầm tuổi, một bộ phấn y, nàng vẫn cúi đầu, không rõ dung nhan, có vẻ khá rụt rè nhút nhát, có chút giống nguyên chủ.
Người này có lẽ là Phượng Lam Vũ, con của một tì nữ sinh ra, bình thường cuộc sống cũng chẳng ra sao, bất quá vẫn tốt hơn nàng nhiều.
Lam Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá một vòng rồi thu hồi ánh mắt, nàng được Lục Y đỡ lên xe ngựa, lát sau, Phượng Lam Vũ cũng đi lên, khiếp đảm nhìn nàng một cái rồi cúi đầu. Lam Nguyệt nhìn nàng một cái, sau đó an tĩnh tựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa ở thế giới này cũng không xóc nảy như nàng nghĩ, ngược lại chạy đến êm ái, không chút rung động nào.
Ước chừng chạy đến nửa canh giờ, đoàn người mới vừa đến cửa cung.
"Tránh ra, tránh ra!"
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo, tiếng xe ngựa chạy vun vút truyền đến, bên ngoài xe truyền đến tiếng ngựa kêu hoảng loạn.
Xe ngựa Lam Nguyệt bỗng nhiên nghiêng đảo, nàng nhanh chóng cố gắng trụ vững.
Nhưng Phượng Lam Vũ không tốt như đảo một cái đầu va nhẹ vào vách xe, đảo một cái liền muốn rơi ra ngoài.
Lam Nguyệt nhanh đưa tay kéo nàng lại.
Phượng Lam Vũ gương mặt còn mang theo khiếp sợ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần.
"Đa...đa tạ nhị... nhị tỷ"
"Không có gì"
Lam Nguyệt không để ý nói, nàng chẳng qua không muốn thêm phiền toái không cần thiết mà thôi.
"Có chuyện gì?"
Lam Nguyệt lạnh nhạt hỏi người bên ngoài.
"Tiểu thư, là xe ngựa của Tiểu hầu gia, người không sao chứ?"
Giọng Lục Y bên ngoài truyền vào.
"Không sao"
Lam khẽ nhíu mày, Tiểu hầu gia? Ninh hầu phủ?
Phượng Lam Vũ cắn cắn môi, nhìn Lam Nguyệt một chút, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng dùng giọng muỗi kêu nói:
"Nhị tỷ, lát...lát nữa trong cung yến, tỷ...tỷ cẩn thận một chút"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...