Sáng hôm sau, Tướng quân phủ một mảnh ồn ào, đến cả tiểu viện hẻo lánh như Lam Nguyệt cũng bị kinh động đến.
Lam Nguyệt giơ tay ngáp một cái, đôi mắt một mảnh mông lung, mờ mịt.
Lục Y bên ngoài chạy vào, có lẽ vì chạy quá cấp, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm tình rất kích động, nhưng một lát vẫn chưa nói được lời nào.
Lam Nguyệt từ trên giường đứng dậy, rót một chén nước, đầu hơi nghiêng ý bảo Lục Y ngồi xuống, đẩy chén nước cho nàng, thanh âm có chút lười biếng vang lên:
"Uống đi, có gì từ từ nói"
Lục Y đem chén nước uống cạn, vỗ vỗ ngực, bình tĩnh lại tâm tình, kích động nhìn Lam Nguyệt:
"Tiểu thư, tam tiểu thư bị người ám sát, bị thương nặng, đến hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, không những vậy, đan điền bị người đánh nát tu vi hủy hết! Hiện tại trong phủ loạn cả lên, La di nương ở chỗ tướng quân khóc lóc sướt mướt, đến giờ vẫn còn đâu! Tiểu thư, ngài quá lợi hại!"
Lục Y nói xong ánh mắt sắng quắp nhìn Lam Nguyệt, không hề thấy nàng hành động tàn nhẫn, ngược lại cảm thấy tiểu thư thật khí phách.
Tàn nhẫn sao? Nếu tam tiểu thư an phận, không tìm tiểu thư gây rối, tiểu thư mới lười giáo huấn nàng.
Lam Nguyệt không cho là đúng cười cười, không cho bình luận gì.
Lục Y bỗng có chút lo lắng nói:
"Đợi tam tiểu thư tỉnh lại, có hay không tố giác tiểu thư!? Kia... "
"Lục Y, em không cần lo, tiểu thư của em làm việc, chưa bao giờ để lại dấu vết"
Không đợi Lục Y nói xong, Lam Nguyệt nhanh chóng cắt lời, xoa nhẹ ly trà trên tay, sau đó mỉm cười nói:
"Chuyện này em quên đi, chúng ta không hề biết gì cả!"
Lục Y nghe vậy gật gật đầu.
"Tiểu thư, em chuẩn bị nước cho người rửa mặt"
Giờ mới nhớ Lam Nguyệt vừa thức dậy, Lục Y nói một tiếng, nhanh chân chạy ra ngoài.
Lam Nguyệt cười nhẹ, lắc lắc đầu.
____
Đến giữa trưa, tiểu viện của nàng đột nhiên một mảnh ồn ào, cửa viện vốn đã nát, bị đạp một cái, liền về với đất mẹ thân yêu, một đám gia đinh kéo vào, trên tay đều mang theo gậy gỗ.
Lam Nguyệt đang tu luyện, nghe tiếng động khẽ nhíu mày, thu lực, đứng dậy ra khỏi phòng.
"Phế vật kia ở đâu!"
Một tên gia đinh lên tiếng, thanh âm hùng hồn đối trong sân Lục Y nói.
"Các người muốn làm gì!"
Lục Y mặc dù sợ nhưng vẫn kiên quyết ngăn đón đám người.
Một tên gia đinh thấy Lục Y cũng là một tiểu cô nương xinh xắn, lớn mật trêu gẹo:
"Tiểu nương tử, ngươi ở bên cạnh phế vật này làm gì, theo gia, gia cho ngươi ăn no mặc ấm"
Tên cặn bã vừa lên tiếng, bọn người xung quanh cười ầm lên, người này gọi Lưu Hỷ, là con trai quản gia Lưu Ngạn, hắn mặt mũi không phải quá xấu, lưng hùng vai rộng, là một hán tử thô kệ. Lưu Hỷ vươn tay muốn đối Lục Y động tay động chân, bất quá hắn tay còn chưa đụng đến mặt Lục Y, bỗng hét thảm một tiếng, bàn tay đau đớn, mềm oặt xụ xuống, ngạch sinh sinh bị bẽ gãy.
Lúc này, hắn nghe Lục Y kinh hô một tiếng:
"Tiểu thư!"
Lam Nguyệt chắn trước mặt Lục Y, nàng một thân bạch y bạc màu, kì thật cũng không phải màu trắng, chẳng qua bị tẩy quá mức, màu sắc ban đầu đã không còn.
Mặc dù đồ vải thô kệch vẫn không ảnh hưởng nàng xuất chúng dung mạo.
Như phù dung buổi sáng, xinh đẹp quá mức, vừa chói mắt như dương quang, vừa thanh lãnh như băng sơn, nàng cao lãnh, mắt phượng hơi chớp, lông mi nhẹ nhàng run động, đôi mắt đen láy xinh đẹp, lại tựa như vưc sâu hun hút, khiến người nhìn vào mà sợ hãi.
Lưu Hỷ bị Lam Nguyệt bẻ tay tức giận vô cùng, vốn muốn chửi ầm lên, lại bắt gặp Lam Nguyệt sâu không thấy đáy đôi mắt, không khỏi rùng mình, lời vừa đến miệng bị hắn ngạch nuốt vào. Hắn hoảng loạn trốn ra phía sau.
Không khí trầm mặt một cách quỷ dị.
Lúc sau, Lam Nguyệt mới thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt mở miệng:
"Có chuyện gì"
Một gia đinh thấy vậy, dùng hết can đảm bước lên một bước, hai chân run run, giọng lắp bắp nói:
"Nhị,.. nhị...tiểu thư, lão... lão gia gọi người... đến.. đến đại sảnh."
Lam Nguyệt nhìn hắn run rẩy, bên ngoài nhàn nhạt nhìn, trong lòng không khỏi nghi hoặc, hắn làm gì run như vậy nha? Nàng có đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng rất xinh đẹp a!
"Đã biết"
Lam Nguyệt nhàn nhạt lên tiếng, quay người kéo Lục Y vào phòng.
Đám người lại không dám cản lại, một mặt nhìn nhau, ở cũng không dám, đi cũng không xong.
Tiểu tổ tông a! Ngươi như vậy là đi vẫn không đi a!!?
"Cút!"
Lam Nguyệt thanh âm trong phòng vang lên, đám người như được đại xá, vội "Dạ, dạ" liên tục rồi rời đi.
Đáng sợ! Nếu biết như vậy, bọn họ cũng không dành đi kêu nhị tiểu thư!
_____
Lúc này tại đại sảnh, La di nương ngồi trên ghế khóc thúc thít, thanh âm hết sức ủy khuất lên tiếng:
"Lão gia, người phải làm chủ cho Thanh Nhi a! Nàng bị hại thành như vậy, tất cả đều do phế vật kia! Lần này người không được bỏ qua a! Ô ô ô... Thanh nhi đáng thương của ta"
Phượng Lâm Thiên nhíu mày, mặc dù Phượng Lam Thanh thiên phú không như Phượng Lam Uyển cao, nhưng vẫn không tồi, nàng bị như vậy hắn đương nhiên tức giận nhưng La thị cứ khóc lóc, quả thực phiền phức.
Phong Mị Nhi thấy như vậy, ánh mắt xẹt qua tia cười lạnh, bên ngoài lại nhẹ giọng an ủi:
"Muội muội đừng quá đau lòng, Thanh nhi xảy ra chuyện ta cũng rất đau lòng, tất nhiên sẽ tìm cho nó sự công băng a"
"Đa tạ phu nhân"
La di nương mặc dù khóc thảm thiết, nhưng hình tượng vẫn chú ý, lễ tiết càng không phải nói.
Nàng thực sự lo cho Phượng Lam Thanh sao!? Hay mượn cơ hội này để kéo đệm lưng?
Mà la di nương lúc này đúng là nghĩ kéo đệm lưng, Lam Thanh xảy ra chuyện nàng đúng là có chút đau lòng, nhiều hơn là tiếc nuối. Nàng có một nữ một tử, nữ thiên phú tốt, tử lại suốt ngày lêu lỏng, tu vi không tiến, học tập cũng không tiến bộ gì, hoàn toàn không thể trong cậy. Nàng chỉ đành phó thác cho nữ nhi.
Nữ nhi xảy ra chuyện, nàng quả thực tức giận, nhưng như vậy vẫn không thể thay đổi sự thật, chi bằng nhân lúc này giậu đổ bìm leo, đem một người kéo xuống nước.
La di nương ánh mặt xẹt qua tia âm độc, nhưng nhanh chóng biến mất, không để ai nhìn đến.
Phượng Lâm Thiên mất kiên nhẫn nói:
"Nghiệt nữ kia như thế nào vẫn chưa đến! Chẳng lẽ thực là nàng, nên trốn?"
Phong Mị Nhi nhẹ nhàng nói:
"Lão gia, Nhị nữ nhi tính cách yếu đuối, như thế nào sẽ? Hẳn là có chuyện gì vội a"
Phượng Lâm Thiên hừ một tiếng, vội? Có cái gì vội? Chẳng lẽ là hủy diệt chứng cứ!?
Nghĩ đến đây hắn gương mặt càng âm trầm.
Lúc này một tên gia đinh chạy vào báo:
"Tướng quân, nhị tiểu thư đến"
Mọi người không hẹn cùng đưa mắt về phía cửa, một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng lướt vào, nhìn dung nhan người đến, mọi người không hẹn mở to mắt.
_________