Chuyển ngữ: Thủy Nguyệt Vân
Càng là người có tiền thì càng hiểu rõ làm thế nào để kiếm tiền, càng là người biết kiếm tiền, lại càng hiểu rõ làm thế nào để xài tiền.
Thất Huyền cảm thấy nếu chỉ dựa vào mình nàng thì xác định cả đời phải vật lộn ở ranh giới ấm no, nhưng Bách Lý Minh Nguyệt thì lại thuộc loại người có thể kiếm có thể xài kia.
Sau khi về quán trọ, nàng gảy đàn một lát liền nghiêng người tựa vào đầu giường ngủ gật, Bách Lý Minh Nguyệt thì tiếp tục ra ngoài buôn bán dược liệu, còn kiếm được nhiều hơn cả bạc sáng nay đã xài, rồi lại mua thảo dược cùng lọ bột phấn giá thấp ở quầy hàng gần đó, theo như hắn nói thảo dược vốn chỉ trị giá ba đồng tiền, nhưng chỉ cần vẩy chút hương phấn lên ít nhất cũng có thể nâng giá lên đến mười đồng.
Nàng biết, có thể nâng giá được đều là nhờ công của gương mặt gạt người cộng thêm ba tấc miệng lưỡi ghê gớm kia, người này nếu theo nghề buôn bán dự là tuyệt đối không phải làm ăn nghiêm chỉnh gì.
Sau khi vào phòng, việc đầu tiên Bách Lý Minh Nguyệt làm là tắm rửa thay quần áo, sau đó lấy lư hương từ trong hòm thuốc ra, đốt gỗ đàn lên.
Chờ bọn tiểu nhị mang thùng gỗ ra ngoài rồi Thất Huyền mới hỏi: “Ngươi thích mùi đàn hương hay là tin Phật?” Ở nhà thì đốt hương cũng bình thường, nhưng ngay cả ra ngoài cũng không quên mang theo lư hương thì thật có chút quái dị.
“Thói quen, ngày nào không ngửi thấy sẽ phiền lòng nóng nảy.” Bách Lý Minh Nguyệt tựa nghiêng vào giường, châm lửa một đầu tẩu thuốc gỗ đàn, còn đầu kia ngậm bên miệng hít sâu, tóc tán loạn buông xuống giường, làm ẩm một mảnh đệm chăn.
Thất Huyền nhìn không chịu được, cầm khăn vải bố đi đến ngồi đầu giường giúp hắn lau khô lọn tóc, lại dùng dây lụa buộc hai vòng lại cho hắn.
Bách Lý Minh Nguyệt ném tẩu gỗ vào lư hương, ôm nàng vào lòng, vuốt tóc mai của nàng thấp giọng thì thầm: “Nàng càng ngày càng giống nàng dâu hiền rồi.”
“Đệm chăn không phải một mình ngươi dùng.” Thất Huyền chống hai tay lên ngực hắn, cách ra một khe hở nhỏ.
Bách Lý Minh Nguyệt thâm trầm cười hai tiếng, rút trâm cài đầu của nàng ra, một đầu tóc đen như thác buông xuống, hắn đan tay vào trong tóc chậm rãi vuốt từ trên xuống, hưởng thụ cảm giác trơn tuột giữa các ngón tay.
Thất Huyền định hỏi hắn có dò la được tin tức gì hay không nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện hắn nhìn đỉnh màn, ánh mắt có chút mờ mịt, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì hay đang lạc vào cõi tiên.
Nếu ngày thường lười nhác dựa nghiêng trên giường là sẽ cố ý bày ra tư thái để mê hoặc người khác, thế mà lúc này lại ngẩn người không hề phòng bị.
Thất Huyền nghiêng đầu tựa vào ngực hắn, từ chỗ vạt áo mở rộng có thể nhìn thấy sẹo giăng khắp nơi, mỗi một lần nhìn đều cảm thấy truật mục kinh tâm (ghê mắt kinh hãi trong lòng), trước kia nàng luôn dời tầm mắt, nhìn thấy lại đau lòng nên không dám nhìn tiếp, nhưng mà không nhìn cũng sẽ không nhịn được lại nhớ tới.
Bỗng dưng nàng đưa tay sờ vào một vết sẹo lồi lên, còn chưa kịp chạm tới đã bị một bàn tay to dày khác đặt lên.
“Nàng đang dụ dỗ ta sao?” Bách Lý Minh Nguyệt nhẹ nhàng bật hơi trên đầu nàng, tay di chuyển từ mái tóc dài xuống cái eo thon nhỏ.
Động tác của Thất Huyền cứng đờ, cảm nhận được lồng ngực phập phồng trở nên hữu lực mà rõ ràng, tâm tư nàng cũng loạn lên theo, dính sát vào người hắn động cũng không dám động một chút, nhẹ giọng nói: “Ta… tò mò những vết thương này của ngươi làm sao lại bị.”
Bách Lý Minh Nguyệt có chút kinh ngạc: “Nàng quan tâm?”
“Không phải...!Chỉ là…” Chỉ là tò mò sao? Ngẫm lại, đó cũng là một loại quan tâm, huống hồ, với tâm tình lúc này mà nói, quan tâm hình như càng chuẩn xác hơn tò mò.
Bách Lý Minh Nguyệt thấy nàng một bộ dáng như bị nghẹn cơm thì tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều, cúi người thơm lên má nàng một cái, ôm lấy nàng nhích về đầu giường dựa vào.
“Con cái của người trong giang hồ dù sao cũng không thiếu được phải chịu mấy đao, nhưng nếu như gặp phải một đôi cha mẹ làm việc cực đoan, không kiêng dè đắc tội với người khác lại càng thảm, vào lúc gặp nguy hiểm không nhận được cứu viện, đánh nhau thua còn bị giẫm thêm vài cước, mà thật ra ở nhà hay ở ngoài cũng không khác nhau lắm.”
Hắn nói nhẹ nhàng nhưng Thất Huyền nghe lại khó chịu: “Cha mẹ ngươi đối xử với ngươi không tốt?”
“Không hẳn là cả hai, lão đầu tử quanh năm ở ngoài chăm sóc nữ nhân mình yêu, một năm có thể thấy mặt một lần đã là tốt lắm rồi, còn lão bà tử đối với chuyện tình cảm độc đoán ngang ngược, biết trượng phu mình nuôi nữ nhân khác ở ngoài liền bị đả kích nặng nề, từ đó trở nên căm hận nam nhân cực độ, khiến kẻ làm nhi tử như ta cũng xui xẻo theo.” Đối với vướng mắc tình thù của đời trước, Bách Lý Minh Nguyệt chỉ có thể cười khổ.
“Ôi? Ngươi… này…” Thất Huyền đan các ngón tay vào nhau, lắp bắp nói: “Nam nhân hiếm có người chung thủy, mẹ ngươi… luẩn quẩn trong lòng quá rồi.”
Huyết mạch tình thân mới là tình cảm chân thật quý giá nhất, dù thế nào cũng không thể trút oán hận lên con mình được.
Bách Lý Minh Nguyệt không bình luận đối với quan niệm này của nàng, chỉ nói: “Trước ta, lão bà tử là Lâu chủ Phượng Tiên Lâu, tuy là quan hệ huyết thống nhưng lại luôn trừng mắt lạnh lùng với ta giống như kẻ thù, chỉ cho phép ta gọi bà ấy là sư phụ, có điều về mặt truyền thụ võ công và độc thuật thì rất tận tâm, dịu dàng là chưa từng, à… mà hình như cũng có một chút đấy, nếu không chắc có lẽ ta đã sớm bị bà ấy thiến rồi.”
Thất Huyền nghe thấy nhướng cao mày: “Mẹ...!mẹ ngươi thật… thật độc ác.”
“Điều ấy cũng khó nói, bà ấy đối với phần lớn nữ nhân thì rất thương yêu, Phượng Tiên Lâu đối với nữ tử bị hãm hại mà nói không phải hố lửa, mà là một nơi an lạc làm con người mới lại lần nữa, bà ấy truyền đạo dạy nghề, cái họ được dạy không phải làm thế nào để kiếm tiền mỗi ngày, mà là làm thế nào để sống có tôn nghiêm, cho dù là hoàng đế tướng quân, đến khuê phòng thanh lâu, cởi long bào tháo chiến giáp thì cũng bị nữ nhân khống chế dưới thân như nhau.”
Phượng Tiên Lâu vốn không giống các thanh lâu bình thường, ngay cả tâm tính các tỷ muội trong lâu với những nữ tử thanh lâu khác cũng không giống nhau, lão bà tử tuy tính tình méo mó cực đoan, nhưng quan niệm ở phương diện này lại là riêng biệt, chỉ sợ khắp thiên hạ không có mấy tú bà như bà ấy, có rất ít người tự nguyện đi làm kỹ nữ, rất nhiều người đối đãi với kỹ nữ như heo chó, lão bà tử lại xem tỷ muội trong lâu như con gái nhà mình mà đối đãi, ân cần hỏi han, quan tâm chu toàn.
Từng có lúc hắn đã nghĩ, nếu mình là nữ nhi, có lẽ sẽ nhận được yêu thương nên được nhận, hai mươi tuổi đáng lẽ phải là độ tuổi tinh lực tràn trề, nhưng hắn đối với nữ nhân lại không hề có hứng thú, may sao… hắn đối với nam nhân cũng không có hứng thú, nếu không thật sự cần hoài nghi bản thân có phải có bệnh ở đâu hay không, có lẽ là tận sâu dưới đáy lòng có chút hận ý với “nữ nhân”, mãi cho đến khi gặp gỡ người trong lòng này.
Hắn vỗ vỗ đầu Thất Huyền, tiếp tục nói: “Giang hồ truyền nhau Quỷ Đầu Bạc và Độc Tiên là một đôi phu phụ, Quỷ Đầu Bạc là danh hào do Ngọc Vô Tâm thừa kế, còn cái sau thì do ta sử dụng.”
“Hả? Các người là phu phụ?” Đều là nam nhân, chẳng lẽ có sở thích đồng tính? Ngọc Vô Tâm thì nàng không biết, nhưng Bách Lý Minh Nguyệt… tuyệt đối không có khả năng.
“Truyền như vậy cũng không sai, Quỷ Đầu Bạc và Độc Tiên đích thực là phu phụ, ta và Ngọc Vô Tâm chẳng qua chỉ là thừa kế danh hào từ cha mẹ, để cho truyền thuyết này có thể kéo dài thôi, thật ra Ngọc Vô Tâm… là huynh đệ cùng cha khác mẹ với ta.”
Những lời này nếu truyền ra, chỉ sợ toàn bộ giang hồ đều nổ tung, nhưng Thất Huyền tham gia vào giang hồ không sâu nên cũng không cảm nhận được có nhiều bất ngờ lắm, chỉ cảm thấy lạ: “Không ai phát
hiện sao?”
“Không cho ai nhìn thấy, đương nhiên sẽ không bị phát hiện, lão đầu tử và lão bà tử là tự tàn sát nhau đến chết, bọn họ chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng điều rắc rối là kẻ thù rất đông, nếu tin người đã chết bị truyền ra, chỉ sợ sẽ hại đến người vô tội, khi đó, Ngọc Vô Tâm còn chưa đứng vững trên giang hồ, Phượng Tiên Lâu lại càng không thể một ngày không chủ, hai người bọn ta cùng nhau thương lượng, quyết định giấu chuyện hai kẻ kia đã chết đi, mỗi người thay thế một danh hào, mỗi người đảm nhiệm công việc của mình, ngoài trừ bạn tri kỉ ra cũng không có người nào khác biết được chuyện này.”
Ngọc Vô Tâm giờ đã dần ở ẩn trên giang hồ, danh hào Quỷ Đầu Bạc cũng chỉ là chức danh suông, không phải lúc vạn bất đắc dĩ thì Hồ Ly kia cũng không dễ dàng hiển sơn lộ thủy.
Mà hắn cũng đem quyền quản lý chính Phượng Tiên Lâu từng bước chuyển giao cho Đường Ngọc, lăn lộn trên giang hồ nhiều năm cuối cùng sẽ mỏi mệt, ai cũng muốn tìm một nơi yên ổn, bình thản sống hết quãng đời còn lại.
“Tình cảm của ngươi và Ngọc Vô Tâm tốt lắm ư?” Đổi lại là nàng, sẽ rất khó bỏ qua ấy.
Bách Lý Minh Nguyệt cười cười: “Mùi hôi hợp nhau, lão đầu tử coi người kia như công cụ bảo vệ nữ nhân mình yêu mến, lão bà tử lấy ta làm thùng trút giận, đều từng cùng nhau quanh quẩn qua lại ở Quỷ Môn Quan, cũng xem như huynh đệ cùng cảnh ngộ, bằng lương tâm mà nói, đôi lão bất tử kia thật sự là tuyệt phối, ta đem bọn họ hợp táng ở đỉnh núi Lão Tiêu, để hai kẻ ấy đến âm tào địa phủ cũng có thể tiếp tục dây dưa.”
Giọng điệu tuy không chút gợn sóng, nhưng lời nói ra lại tràn ngập thù hận, nếu còn lưu lại một ít thân tình cũng sẽ không nguyền rủa người chết không chút kiêng kỵ gì như vậy, Thất Huyền nhìn những vết sẹo trên người hắn, phát hiện ngoài vết đao vết kiếm, phía dưới còn có thêm rất nhiều vết sẹo dài mảnh màu trắng: “Mẹ ngươi thường hay dùng roi đánh ngươi sao?”
“Không… đây không phải đánh, là cứu mạng ta, khi thử độc nhất là lúc thử những loại thuốc gây tê liệt như Nhuyễn Cân Tán, nếu mất đi tri giác sẽ không làm gì được, nhất định phải giữ tỉnh táo, thân thể đau nhức kịch liệt là biện pháp tốt nhất để kích phát tiềm năng kháng độc, thậm chí có thể thông qua chảy máu để ép độc trong cơ thể ra ngoài, mặc dù là một đường sinh tử, nhưng tốt xấu gì cũng vượt qua rồi.”
Đôi môi Thất Huyền khẽ nhếch, khuôn mặt vốn đã trắng nõn càng như mất thêm chút máu, Bách Lý Minh Nguyệt nâng mặt nàng lên: “Việc ta làm với nàng, cùng việc bà ấy làm với ta… giống nhau, dùng dụng tâm hiểm ác để kéo dài sinh mệnh một người, ta chưa từng vì thế mà cảm kích bà ấy, cho nên, nàng hận ta cũng là đương nhiên.”
“Ta không hận ngươi.” Thất Huyền nhẹ nhàng hít vào một hơi, nghiêng mắt nhìn về hướng ngoài giường, thấp giọng lặp lại lần nữa: “Ta không hận ngươi, nếu mẫu thân ta đối xử với ta như vậy, ta sẽ hận bà, nhưng nếu là ngươi… ta không có tư cách nói đến hận, thật sự tính ra, việc ngươi giúp ta sớm đã vượt quá thù lao ta có thể trả, dù dùng cả đời này ta sợ cũng không trả nổi hết món nợ ấy.”
Bách Lý Minh Nguyệt trầm ngâm một lúc lâu sau mới nghiêng đầu tựa vào vai nàng: “Nói như vậy so với căm hận ta còn tàn nhẫn hơn, Thất Huyền, giữa nàng và ta chỉ có thể dùng lời lỗ để tính thôi sao? Ta đối với nàng…”
Thất Huyền che miệng hắn: “Trên dưới toàn trang đều vì bảo hộ ta và tiểu muội mới vô cớ mất mạng, bọn họ chết ta lại vui vẻ sống qua ngày, tối ngủ ắt sẽ gặp ác mộng.” Trong mộng hiện ra những gương mặt méo mó đang trôi nổi nhấp nhô trong nghiệp hỏa của địa ngục kêu rên, hò hét không cam lòng cùng oan khuất, gào khóc muốn kéo nàng cùng vào trong vực sâu.
Có đôi khi… nàng thậm chí còn không làm rõ được là do thù hận, hay là do cảm giác sợ hãi cùng cảm giác tội ác quấy phá.
Bách Lý Minh Nguyệt kéo tay nàng bao trong lòng bàn tay: “Kể cho ta nghe một chút.” Thấy nàng chần chừ lại dịu dàng khuyên dỗ: “Chỉ có biết được chân tướng sự việc thì khi tìm hiểu tin tức mới có phương hướng chính xác.”
Thất Huyền nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Cha ta mất do bị hạ độc, mất từ trước lúc xảy ra án diệt môn rồi, mẹ ta không dám loan tin ra, sợ một khi tin cha qua đời bị lộ sẽ khiến những kẻ luôn rình rập trong bóng tối không còn gì cố kỵ nữa, bà biết rõ sẽ có thảm kịch xảy ra, lại không cho nô bộc nghỉ việc, mà chỉ sai tổng quản lén mang hai tỷ muội ta đi, trong trang không có động tĩnh gì, những kẻ kia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta mới có đủ thời gian chạy ra khỏi thành, trốn tới nơi người ta tìm không thấy.”
Bách Lý Minh Nguyệt cảm thấy thân thể trong lòng run nhè nhẹ, lại ôm sát hơn: “Mẹ nàng là một người rất kiên cường.” Miêu Vũ – Đồ tôn của Nguyên Phổ sư thái, hắn chỉ từng nghe chưa từng thấy mặt, nhưng từ trên người Thất Huyền ít nhiều có thể tưởng tượng ra được sẽ là một nữ nhân như thế nào.
Thất Huyền thở dài: “Ta cũng từ phong thư mẫu thân để lại mới biết được dụng tâm của bà, trận hỏa hoạn cuối cùng kia là do bà phóng, bà không đi là vì muốn cùng chết chung với những kẻ vong ân phụ nghĩa kia, chỉ thương cho hạ nhân trong trang, trong thư mẹ ta cũng có ý áy náy, nhưng… chỉ cần có thể bảo vệ được cốt nhục của Đằng gia, bà không hối hận.”
Cơ hội sống sót của hai tỷ muội là dùng tính mạng của lớn nhỏ toàn trang để đổi lấy, nàng không ngờ mẫu thân dịu dàng săn sóc lại có thể đưa ra được quyết định ích kỷ như vậy?
Bách Lý Minh Nguyệt ngược lại có thể lý giải tâm tình của Miêu Vũ, chỗ cực đoan trong cá tính của Thất Huyền đại khái chính là di truyền từ mẫu thân, nữ tử bề ngoài càng dịu dàng vào lúc gặp phải trắc trở lại càng kiên cường cứng cỏi, còn dạng nữ nhân hung hăng khoa trương giống như lão bà tử, nội tâm lại yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Từ trong thư Ngọc Vô Tâm gửi đến xem ra việc này Thất Huyền cũng không nói cho tiểu muội biết, qua nhiều năm như vậy đều xem nó như bí mật chôn dưới đáy lòng, nghi hoặc không người giải đáp, chỉ có
thể dựa vào chính mình đi tìm tòi, càng một thân một mình như vậy lại càng dễ đi vào chỗ bế tắc.
Nay bên cạnh có người có thể dựa vào, nàng nên học cách gửi gắm tâm sự, tìm kiếm ý kiến của người khác, ít nhất hắn có thể giúp đỡ tra rõ manh mối.
“Cha nàng là trúng độc mất mạng? Có thể xác định là ai hạ độc, và là loại độc gì không?”
Thất Huyền sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không biết, ngay cả mẹ ta
cũng không thể xác định đó rốt cuộc là trúng độc hay là bệnh tật gì khác, ban đầu ai cũng không phát giác ra, chờ đến lúc ý thức được không bình thường thì đã muộn, thân thể cha ta rất khỏe mạnh, không có khả năng vô duyên vô cớ vừa bệnh đã mất.”
“Trước khi mất cha nàng có gì khác thường không?”
“Không có, ta cũng từ trong thư để lại mới biết được chuyện này, mẫu thân chỉ nói sơ một vài triệu chứng —— trong miệng có mùi hương lạ, tứ chi sưng phù, sẽ không tự chủ mà bật cười, khi mất cũng là im lặng nằm trên giường, thi thể còn xuất hiện hiện tượng phản xuân, tóc trắng biến thành đen, khuôn mặt điềm tĩnh hồng hào, không giống triệu chứng độc phát.”
Sắc mặt Bách Lý Minh Nguyệt nặng nề, trong đồng tử lộ ra hàn ý nồng đậm: “Độc ông ấy trúng là “Đăng Tiên Đài”, mẹ nàng không phát giác ra cũng là bình thường, loại thuốc này không sắc không vị, kèm theo tan vào máu xương, có thể làm tê liệt thần kinh, thúc đẩy huyết khí chảy ngược, sau khi mất cho dù có mổ thi thể kiểm tra thực hư cũng
rất khó tra ra được.”
“Ngươi có thể khẳng định không?”
Bách Lý Minh Nguyệt gật đầu: “Chỉ có “Đăng Tiên Đài” mới có thể khiến người ta hồi xuân sau khi mất, bởi vì độc này… là ta làm ra sau khi học thành nghề.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...