“Hoàng thúc…” Tiết Thừa Viễn phát giác cổ họng mình khô khốc, chỉ nhẹ cười nhìn Bộc Dương Lịch Uyên từng bước đi tới chỗ mình.
Ông ấy đã già rồi, già thật rồi. Tóc mai hai bên như tuyết, duy chỉ có khuôn mặt vẫn như ngày nào. Bộc Dương Lịch Uyên ở gần ngay trong gang tấc, đang yên lặng nhìn y.
Huyền y mỏng manh càng làm tôn lên nét cao quý không tranh với đời, không một chút vẻ độc ác hay hung bạo. Có điều, bên dưới vẻ ngoài này rốt cuộc che giấu con người độc ác đến nhường nào?
Bộc Dương Lịch Uyên chăm chú nhìn Tiết Thừa Viễn, cẩn thận quan sát ‘đệ tử’ hơn mười năm không gặp của mình.
“Viễn nhi…”
Tiết Thừa Viễn từ trước đến giờ chưa từng hoài nghi khả năng ăn nói trời phú của mình, nhưng lúc này, đứng trong Linh Hư quán, thiên ngôn vạn ngữ trong đầu lại không sao thốt được lên lời.
Bộc Dương Lịch Uyên vươn tay, bàn tay run run, dường như muốn nhìn thật kỹ khuôn mặt trước mắt này.
Tiết Thừa Viễn không nhúc nhích, bất động đứng trước mặt Bộc Dương Lịch Uyên, vầng trán vừa rồi bị nước mưa thấm ướt lặng lẽ nhỏ xuống một giọt nước.
*
Trong làn gió xuân, nam tử dung mạo như hoa như ngọc nhẹ mỉm cười, vươn tay ra trước mặt đứa trẻ đang nắm chặt tay nải, “Con tên gì?”
“Con tên… Thừa Viễn, Bộc Dương Thừa Viễn.” Tiết Thừa Viễn sợ hãi đáp, giọng nói trẻ thơ non nớt trong veo như nước suối.
“Con thật đẹp!” Nam tử ngồi xổm xuống, nhẹ búng mũi nhỏ cao thẳng của Tiết Thừa Viễn nói: “Con biết không, con rất giống một người…?”
Nói xong, nam tử quay đầu nhìn bóng người đứng trước cửa, mặc dù cặp mắt chỉ giao nhau trong một thoáng cũng đủ khiến nhớ nhung bao năm qua ùa về.
“Thật ạ? Con giống ai ạ?” Tiết Thừa Viễn nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
Nam tử chỉ cười, không trả lời y. Sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của y dẫn vào bên trong.
Tiết Thừa Viễn ngoái đầu nhìn Phụ vương, đến giờ y vẫn còn nhớ, Phụ vương đứng ở đó, nhìn theo bọn y cho đến khi bọn y đi khuất tầm mắt.
*
Đã nhiều năm trôi qua như thế, Tiết Thừa Viễn vẫn nhớ rất rõ cảm nhận đầu tiên khi tới Linh Hư quán này, tựa như y thuộc về nơi này vậy.
“Cuối cùng đã chịu trở lại…!” Bàn tay run run của Bộc Dương Lịch Uyên thoáng dừng lại trước mặt Tiết Thừa Viễn, chớp mắt sau đó liền tát mạnh xuống.
Khóe môi Tiết Thừa Viễn tức thì rỉ máu, khuôn mặt trắng nõn in dấu tay đỏ ửng.
Tâm tư trong lòng Tiết Thừa Viễn vô cùng phức tạp, không biết nên phản ứng thế nào trước sự phẫn nộ của người trước mặt. Vốn nên chống đối hoặc đánh lại, nhưng không hiểu sao Tiết Thừa Viễn lại không tự chủ mà khuỵu gối quỳ xuống.
Bộc Dương Lịch Uyên chỉ thẳng y quát lớn: “Nước mất nhà tan, ngươi lại không rõ tung tích!”
“Nhà của Thừa Viễn sớm đã không còn.” Tiết Thừa Viễn quỳ dưới đất, hờ hững đáp.
“Nhưng ngươi mang họ Bộc Dương, đây là điều không thể thay đổi. Trên vai ngươi mang trách nhiệm bảo vệ sự vinh quang và tôn nghiêm của đất nước!” Giọng nói của Bộc Dương Lịch Uyên tràn đầy phẫn nộ.
Người trước mặt này và Hoàng thúc tự tay dạy y thuật cho y trong ký ức của Tiết Thừa Viễn khác nhau một trời một vực. Có lẽ… y chưa từng hiểu rõ về ông ta?
“Ngươi trở lại Phương Ninh bao lâu rồi?” Bộc Dương Lịch Uyên đi lướt qua y, đi tới chiếc ghế đặt giữa sảnh đường.
“Đã hơn một tháng.”
“Một tháng hai mươi mốt ngày!” Bộc Dương Lịch Uyên chỉ ra chỗ sai trong câu trả lời của Tiết Thừa Viễn.
“Vâng.” Xem ra khắp nơi ở Phương Ninh đều có tai mắt của Hoàng thúc, mọi chuyện ông ấy đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Vậy thì, sợ là mục đích y đến đây…
Bộc Dương Lịch Uyên châm chọc hỏi: “Bây giờ mới nhớ về thăm Linh Hư quán?”
“Thừa Viễn đến đây là có việc muốn cầu xin.”
“Hừ! Việc gì?” Bộc Dương Lịch Uyên khinh thường hừ một tiếng.
Tiết Thừa Viễn nghiêm mặt trả lời: “Thừa Viễn muốn xin Hoàng thúc thuốc giải của Tử Phụ Sương.”
“Thuốc giải?” Bộc Dương Lịch Uyên cười lạnh, bước tới mấy bước, căm hận hỏi: “Ngươi muốn cứu ai?” Không đợi Tiết Thừa Viễn mở miệng, Bộc Dương Lịch Uyên đã thay y đáp: “Công Lương Phi Tuân đúng không?”
Tiết Thừa Viễn không hề phủ nhận, nhẹ gật đầu một cái.
“Bốp!” Một cái tát giáng trời khác rơi xuống bên má còn lại của Tiết Thừa Viễn.
“Đây là câu trả lời của ta!” Bộc Dương Lịch Uyên nói, giận dữ xoay người.
“Hoàng thúc! Thừa Viễn nhất định phải xin được thuốc giải này!” Tiết Thừa Viễn quỳ gối tiến tới trước một bước khẩn cầu.
Tử Phụ Sương là loại thuốc kịch độc của Nguyên Tây, mà thuốc giải của nó phải được điều chế từ mười ba loại thuốc quý hiếm có tuổi đời hơn mười năm trên núi Ngọc Đào. Mặc dù Tiết Thừa Viễn y thuật cao minh, nhưng trong thời gian ngắn kiếm đủ những dược liệu đó là chuyện không thể nào.
“Điều gì khiến ngươi kiên quyết như vậy?” Bộc Dương Lịch Uyên không sao tin được nhìn Tiết Thừa Viễn quỳ dưới đất đau khổ khẩn cầu hỏi, “Ta nghĩ đủ mọi cách, tổn hao binh lực dụ Công Lương Phi Tuân vào núi Ngọc Đào chính là muốn lấy mạng của hắn…” Bộc Dương Lịch Uyên cười lạnh nói, “Giờ ngươi lại cầu xin ta cứu hắn sao? Thật hoang đường!”
“Hoàng thúc, đời này Thừa Viễn chưa từng cầu xin người bất cứ chuyện gì. Xin người nể tình thúc cháu, đáp ứng lời thỉnh cầu này của Thừa Viễn.” Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong mắt Bộc Dương Lịch Uyên đột nhiên lóe lên tia sáng khác thường, trái tim đau đớn như bị dao cắt, chỉ vào Tiết Thừa Viễn: “Thúc cháu?”
“Thúc cháu…” Bộc Dương Lịch Uyên lảo đảo lùi một bước, ngửa mặt lên trời cười khổ.
“Hoàng thúc, người…”
“Ngươi nghe cho kỹ đây…” Bộc Dương Lịch Uyên lấy lại tinh thần, cao giọng nói với Tiết Thừa Viễn: “Ta muốn dùng mạng của Công Lương Phi Tuân để an ủi vong linh của các tướng sĩ trên trời!”
Tiết Thừa Viễn biết Bộc Dương Lịch Uyên từ trước đến giờ là người vô cùng cố chấp, một lời đã nói ra phần lớn sẽ không thay đổi.
Ngay khi Tiết Thừa Viễn đang suy tính đối sách, Bộc Dương Lịch Uyên lại nói: “Còn ngươi, từ nay về sau không được phép rời khỏi Linh Hư quán này nửa bước1”
“Không…” Tiết Thừa Viễn không ngờ thúc phụ của y lại hạ lệnh như thế.
“Nếu ngươi đã mang họ Bộc Dương thì cả đời này phải làm tròn trách nhiệm với đất nước.” Bộc Dương Lịch Uyên gằn giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...