Nguyệt Hoa Như Sí

Không biết đây là lần thứ mấy tỉnh dậy?

Công Lương Phi Tuân xoa đôi mắt cay xè, nghiêng người vén màn gấm lên. Ngoài cửa sổ tối đen như mực, trời còn chưa sáng. Đau đớn nơi vết thương cùng nỗi phiền muộn trong lòng hòa trộn với nhau khiến hai ngày nay Công Lương Phi Tuân cảm thấy không sao thở nổi. Nhưng chuyện khiến hắn cảm thấy bất an hơn chính là, đã hai ngày hắn không nhìn thấy Tiết Thừa Viễn.

Y đi đâu? Tại sao từ sau đêm đó lại không tới gặp hắn nữa? Rốt cuộc y biến đâu mất rồi?

Thời gian này, sáng nào Tiết Thừa Viễn cũng đúng giờ cầm theo hòm thuốc tới. Mỗi lần nhìn thấy y, hắn đều như nhìn thấy ánh mặt trời. Mặt trời sắp lần nữa ló dạng, liệu rằng hôm nay… hắn có nhìn thấy y đến?

Cứ như vậy, trong tĩnh lặng, cuối cùng Công Lương Phi Tuân cũng chờ được đến khi trời sáng.

Cửa phòng đột nhiên ‘két’ một tiếng bị đẩy ra.

“Ai đấy?” Công Lương Phi Tuân lập tức xốc tung màn gấm, nóng ruột muốn xác nhận người mới đến.

“Tướng quân, là tiểu nhân. Tiểu nhân đến giúp ngài rửa mặt.” Người hầu bưng chậu nước đi vào, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Công Lương Phi Tuân thở dài, buông màn gấm, dựa lại đầu giường. Vẫn không phải y.

“Tiết đại nhân đâu?” Cách lớp màn gấm, Công Lương Phi Tuân nhỏ giọng hỏi.

Gã người hầu kia chần chừ một lát mới đáp: “Tiết đại nhân đi mua dược liệu, hẳn là hôm nay sẽ về.”


Mua dược liệu?

Ngày đầu tiên là đáp án này, hắn tin, bởi vì hắn biết bệnh tình của mình có lẽ thật sự cần thêm dược liệu nào đó. Ngày thứ hai là đáp án này, hắn bán tín bán nghi. Đến ngày thứ ba vẫn là đáp án này, trong mắt đám người dưới liệu còn tướng quân hắn không?

“Rốt cuộc Tiết Thừa Viễn đã đi đâu?” Giọng của Công Lương Phi Tuân đột nhiên trở nên sắc lạnh quát: “Nói!”

“Tướng quân, ngài đừng nổi giận.” Gã người hầu kia vội chạy đến bên giường, chỉ sợ Công Lương Phi Tuân làm tổn hại đến thân thể.

Công Lương Phi Tuân quả thật không có bao nhiêu sức lực. Hai ngày nay lúc mê lúc tỉnh, thân nhiệt khi lạnh khi nóng, nhưng càng như vậy, hắn càng nhớ Tiết Thừa Viễn. Hơi thở ấm áp dịu dàng của người nọ như vẫn vương trong màn gấm. Không thấy y, hắn không sao yên lòng.

“Nô tài thật sự không biết, mấy ngày nay Tiết đại nhân không có ở trong phủ.”

“Đi hỏi Tùy Hành Khiêm.”

“Nô tài đã hỏi rồi, nhưng Tùy đại nhân chỉ nói với nô tài là Tiết đại nhân đi mua dược liệu cho ngài.”

Thật nực cười! Coi Công Lương Phi Tuân hắn chết rồi sao?

“Gọi Tùy Hành Khiêm! Nói y lập tức đến đây!” Công Lương Phi Tuân tức giận nói, không cho kháng lệnh.

“Chuyện này…” Gã người hầu nhìn sắc trời, giờ vẫn còn quá sớm đi.

Công Lương Phi Tuân chống người ngồi dậy, chỉ vào hai chân không nhúc nhích được của mình, “Sai ngươi đi ngươi không đi, chẳng lẽ ngươi để ta tự đi?”

“Vâng, vâng, nô tài đi ngay. Tướng quân, ngài tuyệt đối đừng tức giận.” Gã người hầu vội vàng nói, xong liền đứng dậy chạy ra ngoài. Hai ngày này Công Lương Phi Tuân ăn không ngon ngủ không yên, giờ lại vì tức giận mà làm tổn thương thân thể, ai trong bọn họ gánh vác được trách nhiệm đây?

Không bao lâu sau, Tùy Hành Khiêm nhận lệnh vội vàng theo gã người hầu đi vào.

“Tiết Thừa Viễn đi đâu?” Công Lương Phi Tuân hỏi thẳng.

“Phi Tuân…” Tùy Hành Khiêm nhíu mày định giải thích với hắn.

“Ta hỏi ngươi, Tiết Thừa Viễn đi đâu?” Công Lương Phi Tuân nện một quyền xuống giường, tức giận quát lớn.


Xem ra hôm nay không thể giấu được nữa rồi. Tùy Hành Khiêm không ngờ Công Lương Phi Tuân lại nóng vội muốn biết hành tung của Tiết Thừa Viễn như vậy. Có điều, chuyện này thật phù hợp với tâm trạng của Tiết Thừa Viễn. Xem ra, giữa hai người bọn họ đúng là đã xảy ra chuyện gì đó…

“Ngươi đừng nổi nóng. Ta sẽ nói cho ngươi.” Tùy Hành Khiêm vung vạt áo ngồi xuống bên giường nói: “Tiết Thừa Viễn lên núi Ngọc Đào.”

“Cái gì?”

Đây là đáp án Công Lương Phi Tuân sợ nhất, nhưng lại chính là chuyện đã xảy ra.

Tùy Hành Khiêm nhẹ gật đầu, thở dài một hơi.

“Chuyện xảy ra lúc nào?” Công Lương Phi Tuân túm lấy cánh tay của hắn, lớn tiếng hỏi.

“Ngay trong đêm ngươi tháo băng.”

“Tại sao không ngăn y lại?” Giọng nói giận dữ của Công Lương Phi Tuân gần sát bên tai như muốn đâm thủng màng nhĩ của Tùy Hành Khiêm. “Sao ngươi lại để y đi? Ngươi không biết đối với người không biết võ công như y sẽ rất nguy hiểm sao?” Công Lương Phi Tuân nhớ lại cảnh tượng mình bị chém gãy hai chân, cơ thể không tự chủ mà phát run.

“Tướng quân!”

Sức khỏe Công Lương Phi Tuân thật sự không chống đỡ được xúc động thế này, lồng ngực hắn đau đớn như sắp nổ tung. “Khụ khụ…”

“Phi Tuân! Ngươi hãy nghe ta nói! Ta… Không phải ta không khuyên nhủ Thừa Viễn, nhưng lòng y đã quyết, cũng không cho bất cứ ai đi cùng.” Tùy Hành Khiêm đỡ lấy thân thể Công Lương Phi Tuân, đau lòng giải thích.

Cả người Công Lương Phi Tuân đều phát đau, nhưng đau đớn nhất là… trái tim hắn. Tiết Thừa Viễn vì hắn mà xông vào nguy hiểm, bản thân lại như một phế nhân nằm trên giường, không làm gì được.

“Y nói phải đi tìm thuốc giải độc cho ngươi. Y muốn cứu ngươi, ta không khuyên được, chỉ có thể để y đi.” Tùy Hành Khiêm nghẹn ngào nói.


“Chúng ta có bao nhiêu nhân mã đóng ở phía nam?” Công Lương Phi Tuân kiềm lại nỗi lòng, bình tĩnh hỏi.

“Nếu không tính dân binh thì có hơn mười vạn, nhưng lúc này không phải thời cơ tốt để ứng chiến.” Thời gian này khí hậu thay đổi thất thường, nếu không nắm chắc mười phần thắng, Tùy Hành Khiêm không muốn vội vàng khai chiến.

Đó cũng là mưu tính trước kia của Công Lương Phi Tuân. Có điều hiện tại, an nguy của Tiết Thừa Viễn đã trở thành chuyện hệ trọng trong lòng hắn. “Nhưng để y đi như thế, lỡ như…” Công Lương Phi Tuân thật không dám nghĩ đến cái lỡ như đó. Hiện tại, y là chỗ dựa duy nhất của hắn, là người hắn yêu thương nhất. Lỡ như y xảy ra chuyện gì, hắn có thành quỷ cũng không yên lòng.

“Lúc Thừa Viễn rời đi có nói, cho y sáu ngày.”

“Sáu ngày?” Trong mắt Công Lương Phi Tuân đầy thống khổ, chợt như vớ được phao hỏi.

“Sáu ngày, đã qua ba ngày rồi, hay là cứ chờ thêm?” Tùy Hành Khiêm đỡ Công Lương Phi Tuân dựa lại thành giường.

Công Lương Phi Tuân ôm ngực, giọng nói yếu ớt: “Phái người tuần tra nghiêm ngặt khu vực quanh núi Ngọc Đào, một khi phát hiện ra y phải lập tức hộ tống về đây.”

“Được, ta lập tức đi sắp xếp.”

Mặc dù bảo vệ được toàn bộ trạm gác, lại sợ rằng không thể bảo vệ được ngươi. Ngươi một mình đi, e rằng sẽ không đi theo đường lớn. Nhưng ta lại chỉ có thể làm như vậy… Thừa Viễn, tại sao? Nếu như ta chỉ còn sống được một ngày, ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết không?

Nghĩ tới nghĩ lui, Công Lương Phi Tuân mệt mỏi nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui