Nguyệt Hoa Như Sí

Edit: Dạ Nguyệt

Beta: Chờ ~ ~ ~

Nói đến gian nhà cũ của Hứa trung Lĩnh ở thành nam Huyền Nhân, từ ngoài nhìn vào tuy rằng thập phần cũ nát bình thường, nhưng bố cục cùng trần nhà bên trong lại khác, có một phong vị sơn linh thủy tú (???) của Nguyên Tây. Nhất là rừng trúc xanh tươi phía sau chính đường, thực sự làm cho PhúcToàn mừng rỡ.

Hai người rất nhanh tại nơi này dàn xếp ổn thỏa, bôn ba một đường cũng thập phần vất vả mệt mỏi, liền nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, Hứa Trung Lĩnh tự mình đưa tới rất nhiều đồ, cùng với hai tiểu tư phụ trách chiếu cố Tiết Thừa Viễn.

Rốt cục có nơi cư trú, chuyện mở y quán lập tức được lên kế hoạch.


“Công tử, chúng ta chưa từng mở y quán, có phải hay không trước hết nên nghĩ cái tên?”. Buổi trưa, Phúc Toàn một bên cầm phất trần quét tước bàn ghế, một bên hỏi Tiết Thừa Viễn an tĩnh tựa vào cửa sổ phía trước đọc sách. Từ sau khi ở lại đây, Phúc Toàn liền sửa miệng, trước mặt ngoại nhân đều gọi Tiết Thừa Viễn là  “công tử”.

“Ân…tên?” Thần sắc Tiết Thừa Viễn chợt đổi, nhẹ giọng nói nhỏ: “Thật đúng là không cần quá lớn hơi quá mức rêu rao”.

“Như thế nào lại như thế?” Phúc Toàn biết rõ tính cách Tiết Thừa Viễn điệu thấp, than thở nói: “Nhà ai mở y quán lại không có tên a? Nói sao thì y thuật của công tử siêu phàm, một khi khai trương y quán nhất định làm cho cái gọi là chúng gia danh y trong Huyền Nhân cảm thấy không bằng”.

Tiết Thừa Viễn chỉ chỉ Phúc Toàn, cười nói: “Ngươi này mồm mép a”.

“Công tử, ta là không quen nhìn ngài quá mức khiêm tốn”. Phúc Toàn quyệt miệng liếc mắt nhìn Tiết Thừa Viễn một cái lại nói tiếp: “Công tử, y thuật của ngài sau này chính là muốn thống lĩnh ngự y trong hoàng thành, ta xem cũng là thừa khả năng a”.

“Không biết trời cao đất rộng là gì a”. Tiết Thừa Viễn đứng lên cốc đầu Phúc Toàn một cái, đi vài bước trong đình viện thư dãn gân cốt nói: “Chúng ta mới đến, hơn nữa thân phận có chút e ngại, vẫn là làm việc điệu thấp một chút. Trên đường đến Huyền Nhân ta thấy theo bờ sông đến hướng bắc xác thực dân tị nạn không hề ít. Đã như vậy ngươi đi truyền bố cáo trên đường nói nơi này có thể chẩn bệnh miễn phí, làm cho người mới đến Huyền Nhân không có tiền trị liệu lại đây chữa trị”.

Phúc Toàn chạy chậm lại, khó hiểu nói: “Công tử, nhu cầu cấp bách của chúng ta là tiền đồ, như vậy…?”.


Tiết Thừa Viễn tuy rằng nghèo túng đến tận đây, một thân bố y mộc mạc, không hề tân trang, lại từ đầu tới cuối khí định thần nhàn cùng nội tâm cao ngạo đạm bạc lại không thay đổi. Phúc Toàn theo Tiết Thừa Viễn lâu như vậy, cho dù là thời điểm cực kỳ gian nan, cũng chưa bao giờ gặp qua chủ tử hoảng sợ kích động, phương tấc đại loạn (???).

Tiết Thừa Viễn thong thả đi hai bước ngẩng đầu nhìn ánh nắng phía trên, hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Người sinh trên đời, không vì lương tướng nguyện vì lương y (Nếy không làmtướng quân tốt thì nguyện là một thầy thuốc tốt). Y giả (đại phu) tế thế cứu người là một bổn phận, lại có thể nào so đo quá mức tiền tài cùng lợi hại?”.

“Cũng phải, cũng may còn lại ngân lượng còn có thể chống đỡ đến nửa tháng”. Phúc Toàn gật đầu nói, ngẫm lại những năm gần đây Tiết Thừa Viễn vẫn luôn không ngừng xem bệnh trị liệu, cũng rất ít thu ngân lượng, hắn sớm tập mãi thành quen.

Kỳ thật từ khi rời đi Vương phủ ở Nguyên Tây, Phúc Toàn đã sớm đối với đại phú đại quý không có trông cậy vào. Duy nhất chờ mong chính là có thể nhìn Tiết Thừa Viễn có những ngày yên ổn no đủ, không cần lại phiêu bạc lưu vong.

Ý niệm trong đầu vừa chuyển, Phúc Toàn trong nháy mắt cười nói: “Kỳ thật công tử, ta tin tưởng ngài rất nhanh có thể nổi danh ở Huyền Nhân” trong giọng nói tràn đầy tự tin.

“Thật không?” Tiết Thừa Viễn trong lòng hiểu rõ, vẫn là xoay người hỏi hắn.


“Ân”. Phú Toàn hung hăng gật đầu, biểu tình trên mặt vui sướng: “Công tử, có thể bồi ở bên cạnh ngài thu xếp trong nhà, y quán, thật sự là phúc đức của Phúc Toàn, coi như là Phúc Toàn kiếp trước tích đức”.

“Ngươi này, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng dẻo a”. Tiết Thừa Viễn ha ha cười, lại vào phòng cầm lấy thư quyển, ngồi đấy không khỏi nhớ tới tại nhà bằng hữu cũ ở Cổ Duy còn gửi nhiều thư quyển: “Phúc Toàn a, nhớ rõ ngài mai thỉnh Hứa Chính Công cử người đem thư quyển còn lưu tại Cổ Duy đưa đến”.

“Đã biết, công tử. Ngài luôn nhớ thương bảo bối thư của ngài?”. Phúc Toàn trong viện cao giọng trả lời.

Thật không? Ánh mắt Tiết Thừa Viễn một lâng nữa dừng trên thư quyển trên tay, yên tĩnh nhìn, nghĩ nghĩ lại nói: “Cũng phải, cả đời này trừ bỏ thư quyển còn có điều gì đáng giá để ta nhớ sao? Haizz…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui