Lưu Ly trên tay cầm rất nhiều đồ vật trong đó còn có cả hoa quả.
Nàng hướng Dạ Ảnh Chiếu thi lễ, sau đó cau mày đối với Nguyệt Nhiễm nói: "Tiểu điện hạ, nô tỳ nghe nói ngài muốn ở Thính Phong các dùng bữa liền đem bát đũa cùng ly tách của người cầm đến."
Nguyệt Nhiễm vừa nghe, chân mày liền giãn ra, cười nói: "Cảm ơn ngươi, Lưu Ly!" thanh âm cùng nụ cười kia thẳng đem tâm thần người ta nhiễu loạn, Lưu Ly trong lòng không khỏi ngầm hô yêu nghiệt.
Nàng xuất ra một cái bát kim sắc khéo léo, đồ án phi thường lưu loát ưu mỹ, còn có một bộ đũa bằng bạc hoa văn kỳ dị.
Chỉ thấy Lưu Ly đem đồ ăn trong bát kia sang qua, sau đó lui về đứng phía sau Nguyệt Nhiễm.
Trong khi đó, Dạ Ảnh Chiếu nhìn thấy mà đen mặt.
Tiểu gia hỏa này không ăn cơm nguyên lai là vì bát đũa này không đúng ý hắn, y thật không biết nên nói gì cho phải.
Nguyệt Nhiễm nhìn Dạ Ảnh Chiếu không ăn, hỏi: "Làm sao vậy?"
Thấy cặp thương mâu nhìn về phía mình, Dạ Ảnh Chiếu trong nháy mắt bị mê hoặc, vô luận là ai, ý chí mạnh mẽ bao nhiêu, trực diện với cặp mắt kia, đều sẽ bị lạc mất phương hướng.
Dạ Ảnh Chiếu vừa rồi ở phía sau hòn giả sơn chỉ là nhìn thấy hắn cười, lại vừa khéo không trông thấy ánh mắt hắn, nên không cũng giống như Dạ Lai Nhã như vậy xui xẻo.
Cặp kia thương mâu, từ lúc ở Thư quán vừa thấy liền một mực đọng lại trong lòng.
"..
không có gì." Dạ Ảnh Chiếu lắc đầu nói.
Lúc đang ăn, động tác Nguyệt Nhiễm đều rất thong dong ưu nhã, tuy rằng thân thể thấp bé, lại biểu hiện tự nhiên phóng khoáng, kết hợp với tuổi tác của hắn cùng với bộ đồ ăn mà hài tử kia đang dùng, thực sự là..
đủ quỷ dị.
Dạ Ảnh Chiếu thỉnh thoảng giương mắt lên nhìn hắn, trong mắt là thật sâu hứng thú.
Hắn phát hiện tiểu nãi oa trước mặt này còn rất kiêng ăn, hơn nữa lại rất trắng trợn.
Này ngọt, dầu, thịt cá các loại đều không ăn, những thứ khác cũng ăn rất ít..
Đứa bé này, làm sao có thể biết câu nệ, căn bản là không có tự giác của người làm khách.
Bất quá, mắt thấy tay nhỏ bạch bạch nộn nộn đang cầm bát nhỏ, như vậy khả ái thật không nói nên lời.
"Ăn no." Nguyệt Nhiễm đặt bát đũa xuống.
Dạ Ảnh Chiếu vẫn luôn quan sát Nguyệt Nhiễm, cũng không ăn được bao nhiêu.
Nhìn hắn ăn xong y cũng đem bát buông xuống.
Ban đầu, y mời Nguyệt Nhiễm đến chính là để tiếp xúc với hắn.
Đương nhiên, từ đó về sau, Dạ Ảnh Chiếu cũng không dám mời tiểu Nữ vương này dùng bữa nữa.
"Nhan Phi gia tộc?" Dạ Khuynh Thiên hỏi lại.
Nguyệt Nhiễm gật đầu, sau đó thoải mái mà tọa ủng trong ngực y.
Dạ Khuynh Thiên tuy rằng háo sắc một chút, lại có điểm bá đạo, nhưng lòng ngực của y lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc không muốn xa rời.
Trở lại Càn Thanh cung, Nguyệt Nhiễm hướng Dạ Khuynh Thiên hỏi sự tình về gia tộc mẫu phi Dạ Ảnh Chiêu.
Cánh tay khi Dạ Ảnh Chiêu chạm vào hắn phảng phất còn lưu lại cảm giác kỳ lạ.
Dạ Khuynh Thiên điều chỉnh một chút vị trí người trong lòng, nói: "Nhan gia, là một gia tộc dị năng.
Hậu đại thừa kế huyết mạch thần bí của Nhan gia đều sở hữu một loại dị năng."
"Dạ Ảnh Chiêu có không?" Nguyệt Nhiễm trợn to mắt nhìn y hỏi.
Không có bất luận thứ gì dừng lại trong đối mắt kia dù nó đang nhìn thẳng về phía y, vẫn không hiện lên thân ảnh của y.
Dạ Khuynh Thiên không khỏi cảm thấy trong lòng có chút nặng nề.
"Nguyệt nhi quan tâm hắn như vậy? Phụ hoàng nhưng sẽ ghen tỵ đấy." Dạ Khuynh Thiên trong miệng nói lời trêu chọc, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.
Nguyệt Nhiễm bĩu môi, "Trên đời này còn đồ vật gì mà ngươi không chiếm được sao." ngươi thì làm sao biết thế nào là đố kỵ chứ.
Dạ Khuynh Thiên kề sát hắn, cặp phượng nhãn hẹp dài trở nên ám trầm, "Nguyệt nhi sẽ nguyện ý thuộc về trẫm sao?"
Nguyệt Nhiễm nở nụ cười yêu mị, thương mâu lóe lên tia trào phúng rồi biến mất, "Ta sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào." lời nói kiên định, lại lộ ra một chút thê lương
"Nguyệt nhi hà tất phải chắc chắn như vậy, chuyện sau này, lại không ai nói trước được đâu." làm Nguyệt Nhiễm kinh ngạc chính là, cái tên đế vương này vậy mà không nói kiểu như y có thể nắm chắc tương lại hay tất cả đều ở trong ta các loại.
Mà trong bọn họ chẳng ai nghĩ tới, chuyện sau này sẽ biến thành như thế.
Khi tất cả sự thật được phơi bày, mọi chuyện đều lộ rõ chân tướng, bọn họ cũng không còn cách nào có thể bảo trì bình tĩnh như ngày hôm nay.
Sẽ không thuộc về bất luận kẻ nào sao, Dạ Trụy Nguyệt, nay ngươi nói ra lời này sẽ chỉ làm cho trẫm càng muốn giữ lấy ngươi hơn.
"Cái đề tài này thực sự là nhàm chán." Nguyệt Nhiễm bĩu môi, "Phụ hoàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đâu."
"Nguyệt nhi không cảm thấy tự mình đi chứng thực sẽ càng thú vị hơn sao?"
"..."
Muốn kiểm chứng mà nói, hắn đích xác là có thể tự mình đi, chỉ là hắn quá lười, chẳng muốn để ý này đó vụn vặt.
Không sai, mấy chuyện tranh thủ tình cảm, đoạt quyền đoạt lợi, tranh đấu gay gắt trong cung, chỉ cần là không chọc đến trên người hắn, hắn liền dứt khoát xem chúng là chuyện vặt vãnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...