Sau khi mà tới căn cứ thì Thẩm Nguyệt Hy bắt đầu cuộc sống cá mặn, Giang Hoài thì toàn đi ngủ để Tĩnh Giai Tuyết dẫn Thẩm Nguyệt Hy ra ngoài đi chơi, làm quen hàng xóm xung quanh hay đi nhận vài nhiệm vụ lặt vặt.
Tĩnh Giai Tuyết quan sát lúc lâu rồi nói "A Nguyệt à, nơi này phòng ngự tốt, nhưng vẫn không bằng căn cứ của chúng ta nhỉ?".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu.
Thẩm Nguyệt Hy đi cùng Tĩnh Giai Tuyết một hồi lâu.
Xem xét trật tự an ninh ở đây, ít ra nơi này không bất ổn như các căn cứ khác, nhưng vẫn còn lũ chuột nhắt trong các con hẻm nhỏ.
Bên kia Lạc Song đang cố gắng thuyết phục Dư Tiêu ra ngoài tuần tra, coi như đi dạo cho đỡ vì vấn đề máy phát điện của căn cứ cần được sửa chữa, tìm ra nguyên liệu tạo máy phát điện mới.
Bên này, Thẩm Nguyệt Hy xem hệ thống tin nhắn, y nhìn thấy thế giới chi thần gửi một tin nhắn chính là Trái Đất sắp xuất hiện kỷ băng hà, hy vọng y sẽ giúp đỡ các nhân vật chính để họ có thể sinh tồn tốt hơn, còn có phần quà tặng cho y khôi phục 1 phần thực lực nên y đã đồng ý giúp đỡ.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, kỷ băng hà yêu cầu con người phải càng phát triển, có thể nói chính là trở thành tang thi, tang thi có sức chống chịu cao hơn con người.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, sau đó tìm định vị của nam chính Dư Tiêu.
Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống, sau đó nói "Giai Tuyết lão sư, con muốn tìm anh trai".
Tĩnh Giai Tuyết dịu dàng mỉm cười "Được, Bạch Nguyệt còn nhớ anh trai ra sao không?".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Con nhớ rõ, lão sư đi theo con".
Thẩm Nguyệt Hy dựa vào định vị, sau đó đi tới cổng thành có các vệ binh đang canh phòng, cũng có đang kiểm tra về vấn đề người ra vào căn cứ.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn một chút, y nhìn thấy Dư Tiêu rồi chạy qua bên kia.
Bị đội trưởng Lý nhận ra, đội trưởng Lý chặn y lại "Nhóc con, tới có chuyện gì vậy? Tới tìm ta sao?".
Đội trưởng Lý nhìn y, suy nghĩ chút, có lẽ là cảm ơn hay gì đó nhỉ, bé gái này đáng yêu thật.
Đội trưởng Lý mỉm cười, mạt thế nên không thể để tóc dài nên bé con này mới cắt giống con trai nhỉ? Nhưng gương mặt này hơi quen, mà dù sao cũng vừa gặp mà.
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Đúng vậy đội trưởng Lý, cảm ơn người vì lúc đó".
Đội trưởng Lý sờ đầu y một cách vui vẻ "Không có gì đâu, đây là trách nhiệm của ta mà, tặng cho con nè".
Đội trưởng Lý lấy trong túi một thanh socola cho y, Thẩm Nguyệt Hy nheo mắt vui vẻ nói "Cảm ơn đội trưởng Lý".
Ông mỉm cười, đứa bé ngoan, hai người đứng chút, Tĩnh Giai Tuyết cũng đuổi kịp, cô thở nhẹ "A Nguyệt chạy nhanh quá...".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi rũ mi xuống, y nhìn qua bên kia, sau đó thấy Dư Tiêu đi qua gọi "Đội trưởng Lý, trong lúc kiểm tra không nên lơ là".
Đội trưởng Lý quay lại rồi nói "Tôi biết rồi thành chủ" sau ông quay lại nói với y "Bạch Nguyệt, lần khác gặp nhé".
Thẩm Nguyệt Hy nheo mắt, hơi gật đầu "Được ạ đội trưởng Lý".
Lúc này y đứng qua 1 bên, ánh mắt nhìn vào Dư Tiêu sau đó dị năng hệ băng xuất hiện phóng thẳng về phía Dư Tiêu, Dư Tiêu phản ứng kịp thời tạo ra lôi điện phá tan băng phiến.
Ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Đội trưởng Lý cũng khó tin vô cùng "Bạch Nguyệt?".
Thẩm Nguyệt Hy thu tay lại, y khẽ gật đầu nhìn về Dư Tiêu "Đã lâu không gặp, Dư Tiêu".
Dư Tiêu bước qua, sắc mặt âm trầm, đội trưởng Lý giật mình đứng ra giải thích "Thành chủ, Bạch Nguyệt không phải cố ý, cậu ấy chỉ là sơ ý thôi, cậu đừng chấp nhất với trẻ em".
Dư Tiêu đi tới, khí tràng cao vô cùng, tay vươn ra, đội trưởng Lý chắn trước Thẩm Nguyệt Hy, Dư Tiêu gạt qua một bên, tay cậu véo má y "Dư Thần, muốn bị đánh? Anh tưởng em chết rồi đấy".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Y nheo mắt phượng, Dư Tiêu hài lòng nắn bóp, sau đó hỏi đội trưởng Lý "Ngài quen sao?".
Đội trưởng Lý gật đầu "Đúng vậy, nhiệm vụ tìm vật tư lần trước tìm thấy Bạch Nguyệt và 2 người khác".
Dư Tiêu nhìn đội trưởng Lý rồi mỉm cười "Cảm ơn".
Nụ cười đã lâu không thấy kia của Dư Tiêu làm đội trưởng Lý ngơ luôn, thành chủ cười!? Đây là chuyện hiếm đó.
Dư Tiêu bế y bằng một tay, anh mỉm cười nói "Trong thời gian kia em ở đâu?".
Y ôm cổ anh, khẽ nói "Căn cứ phía nam, đây là Giai Tuyết lão sư, em sống chung với lão sư và 1 đại ca ca".
Dư Tiêu gật đầu rồi cảm ơn Tĩnh Giai Tuyết, Tĩnh Giai Tuyết mỉm cười "Không cần khách khí, A Thần rất ngoan, rất thông minh".
Dư Tiêu gật đầu.
Sau đó nói "Dư Thần, em là dị năng hệ băng?".
Thẩm Nguyệt Hy nói "Em có chuyện muốn nói".
Dư Tiêu nghi hoặc, anh khẽ nheo mắt "Chuyện gì".
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười "Em muốn xử lý cô ta".
Lạc Song bị chỉ vào cũng giật mình, Dư Tiêu hỏi lại "Tại sao?".
Thẩm Nguyệt Hy nghiêm túc nói "Cô ta giết người".
Dư Tiêu trầm mặc nói "Nhưng cô ấy là dị năng giả cấp 5".
Thẩm Nguyệt Hy lạnh lùng nói "Cô ta giết dị năng giả, đá dị năng có thể nâng cấp".
Lạc Song giật mình sau đó tức giận nói "Nói bậy, không có".
Dư Tiêu sờ nhẹ tóc y "A Thần, tại sao em phán đoán như vậy?".
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Dị năng cấp 5 là thứ anh tiếc sao? Giai Tuyết lão sư là dị năng cấp 7".
Dư Tiêu trầm mặc, sau đó cẩn thận nhìn Tĩnh Giai Tuyết.
Thẩm Nguyệt Hy cụp mi xuống "Anh, xã hội về sau sẽ càng thay đổi, em chỉ có thể nói là tương lai, dị năng giả hệ hỏa quan trọng hơn tất cả".
Thẩm Nguyệt Hy dịch chuyển qua 1 bên, y bình tĩnh nhìn qua Dư Tiêu "Sẽ có lúc anh nhận ra dị năng không gian không chỉ đơn giản là dự trữ vật phẩm".
Y quay lưng lại bình tĩnh nói "Dư Tiêu, sớm chuẩn bị và bảo người dân chuẩn bị bông, áo ấm để phòng chống mùa đông, bởi vì sắp tới chính là một mùa đông, kỷ băng hà sẽ không diễn ra trong thời gian ngắn đâu".
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười, búng tay, chất lỏng ấm nóng bắn lên mặt của Dư Tiêu cùng tiếng ngã phịch xuống đất, anh nhìn chất lỏng trên áo mình dính vệt đỏ.
Thi thể mất đầu ở bên cạnh, đôi mắt kia mở to không tin được chuyện lại xảy ra.
Tất cả mọi người sững sờ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, rốt cuộc là gì chứ!
Tĩnh Giai Tuyết nhìn rồi nói "Cắt ngọt thật, nhưng lực đạo hơi lớn".
Thẩm Nguyệt Hy lạnh đạm nói "2 không gian bị đè lại, năng lượng không gian, khống chế tất cả".
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười rồi biến mất cùng Tĩnh Giai Tuyết.
Dư Tiêu hạ lệnh truy tìm cả căn cứ nhưng không có.
Anh trầm mặc vô cùng, không biết trong thời gian qua em trai đã xảy ra việc gì.
Tại Đế Quốc, người vừa quay về đang lười biếng ngủ.
Giang Hoài bận ngủ, Thẩm Nguyệt Hy kéo phụ tá của anh đi làm lụng trồng lương thực, để các tiến sĩ nghiên cứu động cơ mới.
Thẩm Nguyệt Hy dựa vào kiếm thức y học được ở tinh tế vị diện, cùng các tiến sĩ làm việc hợp tác hơn mấy năm trời.
Bây giờ xuất hiện biến đổi, thời tiết càng khắc nghiệt, không khí lạnh hơn rất nhiều.
Dư Tiêu cau mày và phải để người trong căn cứ trồng trọt nuôi cây lương thực và công nghiệp như bông mọi thứ nhiều hơn, lúc này có thông tin truyền tới các căn cứ nói ở Đế Quốc Tang Thi mọi người muốn tránh nhất có vật phẩm có thể trao đổi.
Các căn cứ lớn nhỏ tập trung về lần lượt nhìn toà thành trí to lớn, binh lính, người dân ở đây đều như cũ, những đứa bé cười nói vui vẻ.
Dư Tiêu và An Nhu cùng đội trưởng Lý trầm mặc khi thấy khoa học kỹ thuật nơi đây hiện đại, họ được an bài nơi ở.
Sau đó 1 tuần là ngày gặp mặt nhà vua, Dư Tiêu đi vào nhìn thấy người quen thuộc.
Em trai anh đang đứng ở đó.
Trên ngai vàng là 1 thiếu niên lười biếng tay chống cằm, bên tay trái là em trai của anh, tay phải là Tĩnh Giai Tuyết.
An Nhu nhận ra lập tức "A, là hắn".
Dư Tiêu bình tĩnh nhìn qua rồi đi lên.
Sau đó đàm phán được diễn ra bởi Tĩnh Giai Tuyết.
Thẩm Nguyệt Hy đứng im, tay để sau lưng, Giang Hoài nhìn qua rồi vươn tay kéo y lại ngồi lên đùi hắn.
Thẩm Nguyệt Hy lạnh nhạt nhìn qua, y hỏi nhỏ "Chán sao?".
Giang Hoài ừ một tiếng "Rất phiền".
Thẩm Nguyệt Hy biết hắn thích gì, y vận chuyển linh lực làm ấm áp hơn, hắn vui vẻ nheo mắt lại, trở về dáng vẻ lười biếng.
Tĩnh Giai Tuyết nói chuyện với mọi người xong cũng nhìn qua rồi nói "Dư thiếu, mọi thứ đã xong, có thể an bài người đi lấy".
Thẩm Nguyệt Hy khẽ ân, y bình thản vô cùng "Nói về vắc-xin đi".
Tĩnh Giai Tuyết gật đầu rồi nói "Các vị, chúng tôi đã làm ra 1 loại thuốc biến con người thành nhân loại mới, nhưng không bị biến đổi về hình dạng mà sẽ cường hóa về mặt thể chất hay các mặt khác, không mất đi ý thức, chúng tôi sẽ cung cấp 1 căn cứ 20 liều, các vị có thể dùng thử hoặc vất đi, nếu muốn, chúng tôi sẽ cử bác sĩ đi từng nơi giúp các vị chuẩn bị mọi thứ".
Thẩm Nguyệt Hy vòng tay qua cổ Giang Hoài, y làm tốt dáng vẻ mỹ nhân họa quốc, nhẹ nhàng nói "Thuốc do tôi làm ra, không có tác dụng phụ, tôi hy vọng con người sẽ không bị tuyệt chủng như viễn cảnh tôi nhìn thấy".
Giang Hoài ôm eo y, giọng hắn trầm trầm "A Nguyệt, đừng nói nhiều".
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười "Ngoan, không nhiều, quay lại sẽ cho anh thoải mái".
Giang Hoài vùi đầu vào lòng y, không thèm quan tâm nhân sinh, Tĩnh Giai Tuyết mỉm cười như cũ, cô ấy quen rồi, chủ quân dính người như trẻ con vậy.
1 phụ tá mỉm cười "Mời mọi người theo tôi đi lấy vật tư".
Mọi người dần đi hết, Dư Tiêu đứng lại, anh nhìn rồi hỏi "Dư Thần, em thay đổi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn qua "Anh trai, em vẫn vậy, tin lời em, hãy chuyển đổi bản thân, thế giới này thay đổi không phải không có nguyên do đâu, cố lên, cả chị dâu nữa".
An Nhu mặt đỏ bừng, Giang Hoài không vui mà liếc mắt, uy áp tản ra làm họ áp lực rất nhiều.
Thẩm Nguyệt Hy dỗ dành vua tang thi lần nữa bằng linh lực, y cười cười bất lực sau đó đứng lên, y mỉm cười "Bệ hạ, đi về nghỉ ngơi thôi".
......................
Sau khi trao đổi vật tư xong, các căn cứ bán tính bán nghi sử dụng vắc - xin thì đúng là không có hậu quả, dần dần số nhân loại trên thế giới ngày càng ít và dần trở thành nhân loại mới, những người mất gia đình trở thành tang thi cũ bây giờ đã đoàn tụ và gặp lại nhau hạnh phúc.
Họ lập ra bức tượng về vua tang thi và người tạo ra vắc xin ấy, được xem là người dẫn đầu của nhân loại mới, vua được mọi người kính trọng.
Tuy lạnh nhưng ít nhất có thể sống an yên.
Tuy nhiên thì vẫn còn sót lại nhân loại duy nhất chính là vị nghiên cứu ra vắc xin kia.
Vị được xưng là hoàng phu bây giờ đang làm biếng.
Sau khi có nhân loại mới xuất hiện, thời gian tính trở lại là năm đầu tiên.
Bây giờ là sau 40 năm của nhân loại mới hình thành.
Dư Tiêu và An Nhu đã có 1 đứa con nhỏ đáng yêu, đứa bé kia bây giờ đang chơi với Thẩm Nguyệt Hy, Dư Tiêu nhận ra có gì đó khác lạ, đó chính là sức khỏe của Thẩm Nguyệt Hy dần yếu đi.
Dư Tiêu bí mật gặp Tĩnh Giai Tuyết hỏi mới biết lý do.
Nhưng rốt cuộc là tại sao lại không tự biến đổi chứ?
Thẩm Nguyệt Hy nhìn trời tuyết, y dáng vẻ cũng già đi, có chút lạnh lẽo, Giang Hoài ôm y vào lòng, khoác áo ấm cho y "Lạnh không?".
Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười "Không lạnh".
Giang Hoài xoa tay rồi sưởi ấm, bé gái nhỏ 10 tuổi tò mò nói "Thúc thúc, sao thúc nhìn già vậy".
Thẩm Nguyệt Hy bất lực ngang, y véo má của bé, sau đó cười khẽ "Bởi vì thúc thúc khác A Diêu nên thúc thúc trông già hơn".
A Diêu mắt tròn xoe rồi nói "Thúc thúc và đại bá không có con sao?".
Thẩm Nguyệt Hy nhớ lại con trai mình, y thở dài rồi gõ đầu nhỏ của bé "Nhóc con tinh quái, thúc thúc và bá bá không có con chung đâu".
A Diêu nhìn y, sau đó bé kéo tay y, lực hơi mạnh vậy là bay luôn cánh tay của y.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn máu tứa lưa, y hơi đau, Giang Hoài nhanh chóng có sát ý, Dư Tiêu và An Nhu cũng giật mình.
Thẩm Nguyệt Hy: "..."??
Y gấp gáp trấn an Giang Hoài "Không sao không sao, bình tĩnh nào A Hoài".
Giang Hoài tức giận mà sắc mặt âm trầm "Nhưng mà tay của em...".
Thẩm Nguyệt Hy thở dài lấy cánh tay lại gắn vào vai, y dùng thần lực chữa trị gắn lại xong, thiếu máu nên mặt hơi trắng, y dùng bàn tay kia cử động "Không sao mà, đúng không? Chỉ là cánh tay thôi".
Giang Hoài thu lại sát khí, cẩn thận kiểm tra tay y, Thẩm Nguyệt Hy cười cười để hắn kiểm tra, không có gì khác, Giang Hoài hài lòng gật đầu "Quay về nghỉ ngơi thôi, em bị thiếu máu rồi".
Thẩm Nguyệt Hy tạm biệt mọi người rồi đi cùng Giang Hoài quay về.
Sau đó 2 năm, người kế thừa xuất hiện, là con của Tĩnh Giai Tuyết và 1 tướng quân.
Còn quốc vương và hoàng phu đã vĩnh viễn rời đi.
Thẩm Nguyệt Hy có 1 tổng kết ở thế giới này, khi nhỏ là Giang Hoài dưỡng y, về sau y dưỡng Giang Hoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...