Sau suốt 2 thánh tìm kiếm, Lạc Song hết sức khó chịu, tìm em trau nam chính khó vậy sao! Cứ nhất định phải nhắm vào 2 năm nữa mới có thể tìm ra sao! Ả không tin lại có thể như vậy được.
Lạc Song đọc qua vô số tiểu thuyết, các nữ chính xuyên qua đều có thể thay đổi, vậy ả cũng có thể thay đổi Kiếp trước ả không tham gia tìm kiếm và yên phận sống ẩn nên không rõ nguồn gốc thông tin, bây giờ nhận ra đúng là uổng phí.
...-------- Phân tuyến thành tang thi -------...
Trong căn phòng mát mẻ, bảo bảo 12 tuổi đang ngồi học bài, bên cạnh là giáo viên dạy toán.
Các thầy cô dạy học xong thì vui vẻ.
Thẩm Nguyệt Hy hôm nay là ngày thi tổng kết kiến thức học tập, chuyện là y học thẳng tới hết kiến thức lớp 12, sau đó vui vẻ không cần bị dạy học nữa.
Thẩm Nguyệt Hy đi tìm Giang Hoài đang ngủ, y nhận ra Giang Hoài rất lười biếng, tên này rất thích ngủ.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn nhìn rồi cởi giày ra, leo lên giường rồi rúc vào trong lòng của Giang Hoài ngủ.
Giang Hoài vốn nghe tiếng động liền tỉnh, tinh thần lực quan sát hết nên biết ai tới gần, với cả hắn cũng quen bị nhóc con này ôm rồi, đúng là tên nhóc phiền phức.
Trước khi mạt thế diễn ra, Giang Hoài là một bác sĩ vì vậy rất mệt mỏi, kinh doanh chuỗi bệnh viện rất mệt, hắn muốn nghỉ hưu vào năm 29 tuổi, vậy mà mạt thế tới làm hắn nghỉ hưu luôn, ngủ một giấc mới biết mình đã bị cắn và thành tang thi.
Con tang thi ngốc không biết gì mà dần dần ăn tinh hạch đồng loại, dần dần lấy lại ý thức vào cấp 4, quay về cấp 5 có thể biến thành dáng vẻ con người bình thường, nhưng hắn lại thích ở dáng vẻ tang thi vì nó dễ chịu, sau đó hắn bị các dị năng giả thảo phạt, hắn rất phiền nên đánh hết đám kia đi chỗ khác, bản thân hắn nhặt mấy con tang thi làm trợ thủ giúp hắn giải quyết.
Rồi mấy trợ thủ kia kéo bè kéo phát làm thành đế quốc tang thi.
Đại quân hùng hậu, hắn là quốc vương.
Vậy không sao nhưng lại dâng trẻ con cho hắn, đúng là phiền phức.
Giang Hoài vỗ nhẹ lưng bé con, con ngươi màu mục chậm rãi nhắm lại, thanh âm trầm thấp từ tính vô cùng "Tiểu phiền phức...".
Thẩm Nguyệt Hy đang tỉnh khẽ nhíu mày nhưng vẫn ôm hắn như ban đầu.
Cuộc sống bên này hòa đồng với nhau thì bên căn cứ loài người loạn lên vì thực vật biến dị.
Trong cơ thể tang thi và động vật có tinh thạch, còn trong thực vật biến dị lại không, chưa kể nó còn rất nguy hiểm.
......................
2 năm sau.
Dư Tiêu 28 tuổi, cậu vẫn ra sức tìm em trai mình.
Lạc Song càng khó chịu hơn, lẽ nào nguyên tác không thể thay đổi!?
Lạc Song bây giờ càng thêm chú ý tới các cuộc ra ngoài của An Nhu, An Nhu là dị năng hệ chữa trị, cuốn tiểu thuyết lãnh mạng và chữa lành hết sức bình thường của dị năng giả cao cấp có người yêu cùng chung sức hợp tác đánh bại cái ác.
Lạc Song phiền não, ả xây dựng hình ảnh nhân vật mềm mại và ngọt ngào nhưng quyết đoán chứ không phật hệ thánh mẫu như An Nhu.
Nhiều khi Lạc Song thấy An Nhu ngốc đến độ ả không hiểu được bộ não kia nghĩ cái gì.
Bây giờ tổ đội dị năng giả đang trên đường tìm kiếm các thiết bị hiện đại còn tốt ở các viện nghiên cứu, họ tránh xa hang ổ tang thi để tới thành phố H.
Lạc Song ngồi trên xe, dị năng hệ băng tản mát làm giảm nhiệt độ trong xe.
2 cái xe bọc thép và xe tải chở hàng chạy trên đường băng băng, qua các con đường phố rồi chạy tới trên đường đầy vết tích máu khô hay xương khô.
Đi trên đường tới các thiết bị điện máy thì mọi người đi xuống, có âm động bên trong, họ tiến vào đó rồi phát hiện có người đang đứng, 1 nam 1 nữ và 1 đứa bé.
Họ ăn mặc rất sạch sẽ không giống như thời kỳ mạt thế, nhất là khi cái ánh mắt của đứa bé kia nhìn qua họ.
Người dẫn đoàn là đội trưởng Lý lên tiếng "3 người là người sống sót duy nhất ở đây sao? Còn người khác không?".
Thiếu niên dáng vẻ lạnh lùng trầm mặc ôm cậu bé, cô gái trẻ bên cạnh lên tiếng "Ở đây chỉ có 3 chúng tôi, mấy người là người của căn cứ nào" cô ấy có vẻ đề phòng vô cùng.
Đội trưởng Lý bình tĩnh trấn an cô ấy "Cô gái đừng lo, chúng tôi là người của căn cứ Hà Yên, Hà Yên là nơi cho người sống sót, hay là tôi đưa mọi người về đó".
Thiếu niên lạnh lùng kia không quan tâm, cô gái suy nghĩ rồi nhìn bé con, cô ấy gật đầu "Được".
Lạc Song bị nhan sắc của thiếu niên thu hút, lạnh lùng lại xinh đẹp như vậy, có chút giống nam phụ thâm tình, nếu không phải thì chỉ có là phản diện, nhưng phản diện là một con tang thi xấu xí mà, không phải là phản diện rồi.
Lạc Song chú ý nhóc con trong lòng của thiếu niên kia, dáng dấp có vẻ 14, 15 tuổi thì phải, lẽ nào là đứa trẻ kia, không rõ gương mặt vì mặt vùi sâu trong lòng nam nhân, nhưng tóc dài vậy có lẽ là nữ, vậy thì không phải em trai của nam chính.
Sau 1 chút mấy người tìm và vận chuyển máy móc, đội trưởng Lý nói chuyện với Tĩnh Giai Tuyết về chuyện sinh hoạt, Tĩnh Giai Tuyết hơi sợ nhưng vẫn cố trả lời, nàng là dị năng giả hệ nước nên mới có thể đảm bảo sống sót của ba người họ.
Tới trưa họ nghỉ lại ở 1 siêu thị, tất cả ngồi xuống, súng ống phòng thủ bên cạnh.
Lạc Song cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng không nhận ra.
Lúc tới bữa trưa, An Nhu cầm bánh và chai nước đưa qua cho 3 người họ, Tĩnh Giai Tuyết cảm ơn cô ấy.
Sau đó nhẹ nhàng đánh thức cậu nhóc im lặng đang nghỉ ngơi kia.
Tĩnh Giai Tuyết khẽ gọi "Bạch Nguyệt, tỉnh lại đi".
Đứa bé tỉnh lại, sau đó hơi dụi mắt, dáng vẻ tinh xảo như búp bê sứ của bé làm mọi người ghen tị và ghen ghét, cũng như xuất hiện các ý đồ đen tối.
Bé con tên Bạch Nguyệt kia dụi mắt, giọng nói mềm mại vô cùng "Cảm ơn Tuyết di".
Tĩnh Giai Tuyết mỉm cười dịu dàng, Bạch Nguyệt đáng yêu thật, may chưa bị chủ quân nuôi cho hư.
Bạch Nguyệt chính là Thẩm Nguyệt Hy, tên như vậy là do tên thẳng nam đang im lặng ngồi sau lưng y.
Giang Hoài đặt vậy là do y trắng trẻo, giống như mặt trăng vậy nên Giang Hoài phán thẳng cái tên này luôn.
Thẩm Nguyệt Hy nhận ra hắn đúng có chấp niệm với ánh trăng, thật là, haiz.
Còn về tóc là do y lười cắt nên để dài, diện mạo vốn đẹp, thả tóc dài càng đẹp kiểu phi giới tính.
Giang Hoài tay véo véo má của Thẩm Nguyệt Hy, con ngươi màu đen mực sâu thẳm lại trầm lặng nhìn đứa bé ngồi trên đùi mình.
Thẩm Nguyệt Hy bây giờ 14 tuổi, có lẽ do thế giới chi thần thích nên cho y cao 1m5, umm....!không biết nói gì trong khi Giang Hoài cao 1m9.
Thẩm Nguyệt Hy vẫn rất baby trong mắt Giang Hoài.
Giang Hoài véo xong má y cũng đỏ.
Thẩm Nguyệt Hy nhận bánh mì, Giang Hoài mở miệng nói "Đừng ăn".
Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ rồi xé bánh mì đưa tới môi hắn, bình tĩnh nói "Ca ca ăn đi".
Giang Hoài nhìn rồi há miệng ăn, cũng không tệ, có mùi hoa.
Thẩm Nguyệt Hy siêng đút linh lực của mình cho Giang Hoài vô cùng, thứ nhất ổn định tu vi, thứ 2 là sự thân thiện của cả 2.
Giang Hoài cũng rất thích linh lực của y.
Thẩm Nguyệt Hy an tĩnh đút nửa bánh mì cho Giang Hoài, sau đó hắn liếm nhẹ ngón tay y, giọng trầm thấp "Vẫn muốn".
Thẩm Nguyệt Hy rụt tay lại "Không được đâu anh".
Y cười khẽ, tay rụt lại rồi ngồi ăn bánh mì, ăn xong bánh mì, Giang Hoài im lặng nhắm mắt lại dựa lưng nghỉ ngơi.
Trên đường không xuất hiện tang thi, có lẽ là vì có 2 con tang thi cấp cao đang ở đây hay gì đó.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi trên xe bọc thép của An Nhu và đội trưởng lý, Giang Hoài đi cùng xe với mấy người khác.
3 người chia ra 3 xe khác nhau.
Thẩm Nguyệt Hy lười biếng chớp mi, trong xe khá mát nhưng không dễ chịu như Giang Hoài , y không vui.
Quay về căn cứ phải kiểm tra cơ thể và cách ly trong 12 giờ ở phòng tối.
Cách ly xong, bị kia nói "Nhóc con, có thể đi rồi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn trời tối, y rũ mi xuống, ừ nhẹ một tiếng, sau đó dựa vào cảm ứng để tìm kiếm Giang Hoài.
Thẩm Nguyệt Hy tìm ra hắn đang ngồi trên ghế, Tĩnh Nghi Tuyết cầm chìa khóa phòng, cô mỉm cười nói "A Nguyệt, chìa khóa phòng có rồi a, là căn hộ 2 phòng, tuy kém nhưng không sao".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, y tay cầm tay Giang Hoài, Giang Hoài nhắm mắt yên tĩnh ngủ.
Sau 1 chút 3 người tới căn hộ kia, căn hộ nhỏ có vẻ chật nếu với 3 người, nhưng cũng ổn với điều kiện mạt thế trả tiền nữa, căn cứ có nước nếu bỏ tiền, còn có điện, đồ ăn cũng cần phải mua.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn Giang Hoài độc chiếm 1 phòng, lượn đi ngủ, Thẩm Nguyệt Hy chu đáo đút no hắn xong.
Tĩnh Giai Tuyết mỉm cười, cô là giáo viên của Bạch Nguyệt, cũng là bảo mẫu, tuy không giúp ích được gì nhiều nhưng cũng không tệ A Nguyệt đáng yêu thật.
Lạc Song bên kia im lặng suy nghĩ nhiều chút về vấn đề nên dẫn Dư Tiêu đi gặp đứa bé kia hay không, nếu sai có lẽ không sao đâu, nhưng nếu đúng thì rất có khả năng.
Vài ngày sau, Lạc Song tìm ra thói quen của họ rồi đã dẫn Dư Tiêu đi dạo.
Lạc Song mỉm cười, nếu có thể thàn công thì liền tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...