Nguyệt Hạ Triền Miên

Hai người vẫn ôm như vậy, cơ hồ vẫn không nhúc nhích.

“Vịnh Dạ?”

Vịnh Dạ trong lòng quá mức im lặng, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng buông y ra, phát hiện y đang ngủ.

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ đã muốn ngủ say có chút dở khóc dở cười: “Trẫm thổ lộ còn chưa nói xong a, ngươi liền ngủ, thật là.”

Tư Không Viêm Lưu trong lời nói tuy rằng mang theo trách cứ, nhưng là ngữ khí lại ôn nhu vô cùng.

Dù Tiểu Vịnh Dạ trong lần đầu tiên hắn lấy hết dũng khí thổ lộ cử chỉ có phần khó hiểu giờ lại đang ngủ, Tư Không Viêm Lưu lại vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc như cũ, dù sao Vịnh Dạ cũng là yêu  hắn, so với dự đoán phía trước của hắn tốt hơn.

Nhẹ nhàng quát  mũi y một chút, Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, hôn cái trán y một chút, vẻ mặt cười tà ác: “Ngươi này Tiểu đông tây, thật sự là tra tấn chết phụ hoàng , xem ngươi tới mười bốn tuổi, phụ hoàng trừng phạt ngươi như thế nào.”

Tư Không Viêm Lưu không thể chờ được muốn nhanh lên đến ngày đó. Tưởng tượng đến Vịnh Dạ sẽ nằm dưới thân hắn, mị nhãn như tơ thở dốc rên rỉ, ôm thắt lưng y, mở hai chân ra, nghênh đón hắn va chạm. Tư Không Viêm Lưu máu cả người liền chịu không được mà sôi trào lên.

Nội tâm bắt đầu xao động bất an, Tư Không Viêm Lưu nhất thời nhịn không được, lại muốn hôn Tư Không Vịnh Dạ.

Mà hắn từ trước tới này là phái thực chiến, tâm động không bằng hành động, Tư Không Viêm Lưu lại một lần nữa hôn Tư Không Vịnh Dạ.

Tận tình nhấm nháp  nước bọt cùng cái lưỡi ngọt ngào trong miệng y, Tư Không Viêm Lưu thân thể bắt đầu luống cuống lên, xúc động mãnh liệt lại một lần nữa đánh sâu vào  thân thể hắn.

Cuồng loạn đoạt lấy bên trong, Tư Không Viêm Lưu đột nhiên cảm thấy được Vịnh Dạ tựa hồ không đúng, động tác mình bá đạo như vậy, Vịnh Dạ như thế nào có thể một chút động tĩnh đều không có.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút hồ nghi buông Tư Không Vịnh Dạ ra, phát hiện biểu tình trên mặt y như trước bình thản như vậy, khóe miệng mang theo hơi hơi mỉm cười, dị thường an bình.

Chính là biểu tình bình thản này làm cho nội tâm Tư Không Viêm Lưu dị thường bất an, làm cho hắn liên tưởng đến biểu tình của những người trước khi chết.

Tư Không Viêm Lưu đưa tay kiểm tra hơi thở y, phát hiện y hô hấp bắt đầu trở nên mỏng manh, nhất thời nội tâm hoảng hốt.

“Vịnh Dạ? Vịnh Dạ?” Tư Không Viêm Lưu nhất thời nóng nảy, càng không ngừng vuốt mặt y, hy vọng có thể làm cho y tỉnh lại.

Chính là mặc kệ Tư Không Viêm Lưu như thế nào vuốt, Tư Không Vịnh Dạ chính là bất tỉnh, trên mặt thậm chí ngay cả một tia thống khổ đều không có.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời nhớ tới chuyện Thượng Quan Lưu Hiên thông đồng cùng y trước đó.


Hắn vẫn cảm thấy bệnh của Vịnh Dạ là không thể hiểu nổi, hoài nghi là Thượng Quan Lưu Hiên kia dùng dược gì đó mới làm cho y xuất hiện bệnh trạng này, nếu không tất cả thái y trong cung sẽ không không ai kiểm tra được y rốt cuộc bị bệnh gì.

Thượng Quan Lưu Hiên! Nếu Vịnh Dạ có chuyện gì, ta sẽ cho ngươi chết phi thường khó coi!

Tư Không Viêm Lưu nội tâm vô cùng phẫn hận, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn, hận không thể lập tức đem Thượng Quan Lưu Hiên bắt lại, đem gã bầm thành ngàn mảnh.

Chính là, trước mặt chuyện quan trọng nhất là cứu tỉnh Vịnh Dạ.

Một tay nắm Tư Không Vịnh Dạ cả người mềm nhũn, tay khác đè lưng y lại, Tư Không Viêm Lưu không ngừng cuồn cuộn hướng trong cơ thể y chuyển vận nội lực, muốn dùng nội lực bảo vệ tâm mạch y.

Chính là, trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ giống như không đáy, Tư Không Viêm Lưu chuyển vận nội lực đi vào hoàn toàn bị hấp thu, nhưng là không có phản ứng gì, không có chút tác dụng. Giống như đem một tảng đá ném vào trong hồ nước, chính là nổi lên gợn sóng một lúc, sau đó hoàn toàn chìm xuống.

Tư Không Viêm Lưu nội tâm hoảng hốt: “Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nội lực cư nhiên hoàn toàn bị hấp thu hết!”

Việc này thật sự là rất kỳ hoặc , Tư Không Viêm Lưu chưa từng gặp thậm chí chưa từng nghe việc giống như vậy.

“Từ từ!” Tư Không Viêm Lưu đột nhiên nhớ tới Thượng Quan Lưu Hiên nói qua trước đó, Tư Không Vịnh Dạ thể chất không giống người bình thường, chẳng lẽ chính là như vậy?

Tống xuất nội lực không có đến một tia hiệu quả, Tư Không Viêm Lưu thu hồi bàn tay, tính toán nghĩ biện pháp khác.

Ngay khi bàn tay hắn tiếp xúc đến không khí, Tư Không Viêm Lưu bàn tay đột nhiên bịt kín  một màu xám mờ mờ, lại đang không ngừng hướng phía trên cánh tay mà lan tràn.

Đau nhức ập tới, Tư Không Viêm Lưu kinh hãi, vội vàng phong tỏa huyệt đạo, muốn ngăn màu xám không ngừng cắn nuốt  cánh tay hắn lại.

Chính là, kia tốc độ màu xám lan tràn trừ bỏ chậm một chút, không bị ngăn cản đi, màu xám trong nháy mắt lan qua cổ tay .

Trong nháy mắt không biết làm sao, Tư Không Viêm Lưu lập tức hiểu được, trong cơ thể Vịnh Dạ có kịch độc, vừa rồi mình hướng trong cơ thể y chuyển vận nội lực, nội lực không hề hay biết bị kịch độc ô nhiễm , hơn nữa độc tính này phi thường bá đạo, hoàn toàn không có cách nào ép ra, vừa tiến vào cơ thể hắn liền điên cuồng cắn nuốt  thân thể hắn.

Tuy rằng đau nhức làm cho thần trí Tư Không Viêm Lưu bắt đầu mơ hồ, nhưng là hắn lại thập phần bình tĩnh. Tình huống trước mặt, chỉ có chặt đi cánh tay mới là biện pháp tốt nhất, nếu không hắn có thể sẽ bị nội lực bị ô nhiễm này hoàn toàn nuốt hết.

Bộ phận bị màu xám cắn nuốt đang bắt đầu chậm rãi héo lại, Tư Không Viêm Lưu nhất thời đau đến cả người là mồ hôi, vội vàng nhảy xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo hướng giá sách một bên đi đến.

Hắn muốn lấy thanh kiếm treo trên giá sách, chém đi cánh tay đang bị dần dần cắn nuốt.


Tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, Tư Không Viêm Lưu thể lực bắt đầu có chút chống đỡ hết nổi.

Trước mắt giống như vô số ánh sáng màu trắng, Tư Không Viêm Lưu biết đây là dấu hiệu hắn sắp hôn mê.

Tư Không Viêm Lưu thân thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.

Trong lúc mê loạn, Tư Không Viêm Lưu thân thể rất nhanh phản ứng, tự động lấy tay bắt lấy thứ gì đó gần hắn nhất.

Chính là tay hắn liền trực tiếp bắt được thứ gì đó mềm mại mà lạnh như băng.

Đúng là tiểu lục xà đang ngủ trưa.

Tiểu lục xà bị làm tỉnh lại, còn chưa thấy thấy rõ ràng người bắt lấy mình, liền hé miệng bay thẳng đến cánh tay Tư Không Viêm Lưu mà cắn.

Nó liền trực tiếp cắn vào cánh tay đang bị cắn nuốt của Tư Không Viêm Lưu, hơn nữa tiêm xà độc vào  bên trong.

Tư Không Viêm Lưu hoàn toàn không có cảm giác bị cắn, chỉ cảm thấy một dòng mát lạnh chảy vào  bên trong cánh tay hắn.

Giống như một đống lửa đang hừng hực thiêu đốt đón lấy một dòng nước lạnh, Tư Không Viêm Lưu cánh tay vốn đau đớn như lửa cháy dần dần bình ổn lại.

Sau một lát, màu xám lan tràn trên cánh tay Tư Không Viêm Lưu dần dần bị đánh tan, khôi phục  màu sắc bình thường, nguyên bản bộ phận bị héo rút cũng dần dần khôi phục  chắc nịch như cũ.

Nhìn thấy cánh tay khôi phục nguyên trạng, Tư Không Viêm Lưu nội tâm vô cùng kinh ngạc: đây là tình huống gì? Vừa rồi còn đau đắc chết đi sống lại, như thế nào một chút liền phục hồi như cũ ?

Tư Không Viêm Lưu cẩn thận kiểm tra tay trái một lần nữa, phát hiện trừ bỏ trên cổ tay có một miệng vết thương nhỏ, cơ bản không khác gì bình thường.

Tiểu lục xà bị Tư Không Viêm Lưu nắm trong tay phải bắt đầu giãy dụa, Tư Không Viêm Lưu lúc này mới chú ý tới nó tồn tại.

“Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi ngươi cắn ta một cái, cho nên giải độc ?” Tư Không Viêm Lưu đem tay phải giơ lên trước mặt, có chút đăm chiêu nhìn tiểu lục xà.

Tiểu lục xà chính là ngơ ngác theo dõi hắn, vẻ mặt mờ mịt.


Một người một xà “Thâm tình nhìn nhau”  nửa ngày, cho đến khi Tư Không Viêm Lưu xác định vừa rồi là nó giúp mình giải độc, mới phản ứng lại: nói không chừng nó có thể giúp Vịnh Dạ giải một chút độc mà.

Tư Không Viêm Lưu sờ sờ cằm, nhìn con rắn nhỏ trước mặt, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia mỉm cười không rõ hàm xúc.

Tiểu lục xà nhất thời cảm thấy người này không có hảo ý, nhất thời cảnh giác, giãy dụa muốn chạy trốn khỏi tay hắn.

Tư Không Viêm Lưu nắm đầu con rắn nhỏ, cười vẻ mặt sáng lạn, lộ ra răng nanh trắng đều: “Không cần sợ hãi, trẫm chính là muốn ngươi giúp Vịnh Dạ giải độc mà.”

Tiểu lục xà hoàn toàn không có cách nào nghe hiểu hắn nói, chính là sợ hãi nhìn hắn, lắc lắc cái đuôi phía dưới, một đôi mắt giống như hắc bảo thạch lóe sáng, giống như tràn đầy nước mắt, bộ dáng thập phần đáng thương.

Tư Không Viêm Lưu sao mà để y nó cầu xin chứ? Nắm đầu của nó, đến trước mặt Tư Không Vịnh Dạ, ấn  đầu của nó, cắm vào cánh tay y.

” Cắn cho trẫm.” Tư Không Viêm Lưu dùng ngữ khí ôn nhu giống như dụ dỗ tiểu hài tử đối nó mở miệng nói.

Tiểu lục xà luôn luôn xem Tư Không Vịnh Dạ là chủ nhân, như thế nào có thể cắn xuống? Chính là nó lá gan lại nhỏ, sợ Tư Không Viêm Lưu muốn chết, không dám phản kháng, chính là càng không ngừng lúc lắc cái đuôi, đáng thương hề hề nhìn ” Nam nhân ác ma ” này, trong mắt mang theo khẩn cầu, hy vọng hắn không “Thương tổn” chủ nhân của mình.

“Ngoan, cắn cho trẫm một cái, một cái thôi.” Tư Không Viêm Lưu thập phần có kiên nhẫn đối nó mỉm cười, nhưng tay nắm nó bởi vì lo lắng mà tự động tăng lớn  lực.

Tiểu lục xà bị hắn bóp thật sự đau, ánh mắt trở nên càng thêm đáng thương, dù là ai nhìn thấy ánh mắt như vậy cũng không nguyện ý thương tổn nó.

Chính là Tư Không Viêm Lưu từ trước tới này là một tên vô lương, hơn nữa mệnh Vịnh Dạ treo trên sợi chỉ, lo lắng, hắn cũng không quản được nhiều như vậy .

Tiểu lục xà không nghe lời, sắc mặt Tư Không Viêm Lưu dần trở nên âm trầm, biểu tình có chút dữ tợn: “Trẫm ra lệnh cho ngươi lần cuối cùng, cắn xuống cho trẫm, nếu không trẫm sẽ không khách khí !”

Tiểu lục xà nhìn thấy vẻ mặt hắn hung ác, bị dọa cả người phát run, ánh mắt nhất thời ngập nước.

Tư Không Viêm Lưu nhất thời thấy được ánh mắt nó giống như lớn hơn vài phần, trong hỗn loạn đột nhiên cảm thấy con rắn nhỏ này thật là khờ đến đáng yêu.

Tiểu lục xà nước mắt lưng tròng quay đầu, vẻ mặt thống khổ nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ: chủ nhân, thực xin lỗi ! Là nam nhân đáng sợ này bức ta! Ô ô ô ~~~! (tiểu lục xà nhát gan muốn chết khi bán đứng chủ nhân nội tâm khóc thảm ~~~)

Tiểu lục xà trong ánh mắt chảy ra hai hàng nước mắt “Thống khổ”, vẻ mặt quyết tuyệt hướng cánh tay Tư Không Vịnh Dạ táp tới.

Thấy răng nanh tiểu lục xà cắn vào bên trong làn da mềm mại của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu trên mặt lộ ra một tia cười âm hiểm, tay nắm con rắn nhỏ đột nhiên dùng sức buộc chặt.

Con rắn nhỏ đau thiếu chút nữa đem con mắt bắn ra, nguyên bản quyết định tính cho dù chết cũng không phóng độc trực tiếp bay khỏi đầu nó, không nghĩ qua là trực tiếp đem nọc độc chứa đựng trong cơ thể cơ hồ tất cả đều bắn vào  cơ thể Tư Không Vịnh Dạ.

Chờ nọc độc phóng hoàn xong, tiểu lục xà bởi vì phóng độc quá nhiều mà choáng váng đầu hoa mắt, trực tiếp ngất đi.


Tư Không Viêm Lưu tách miệng nó ra, gở nó từ trên người Vịnh Dạ xuống, trực tiếp ném qua bàn kế bên. (nam nhân tàn bạo ~~)

Con rắn nhỏ đáng thương nhận hết chà đạp xong, cả người như hết máu nằm phịch trên bàn, miệng còn vẫn duy trì bộ dáng mở ra như vừa rồi, trông rất thê thảm.

Tư Không Viêm Lưu lợi dụng nó xong, cũng không thèm để ý tới, tất cả đều lực chú ý đều tập trung trên người Tư Không Vịnh Dạ.

Vừa rồi con rắn nhỏ ngoài ý muốn cắn hắn một cái xong, rót nọc độc vào trong cơ thể hắn lấy độc trị độc, triệt tiêu  độc tố trước đó cắn nuốt  hắn.

Tư Không Viêm Lưu tin tưởng, nếu độc trong cơ thể con rắn nhỏ đối mình sinh ra  hiệu quả, như vậy đối Vịnh Dạ cũng nhất định sẽ có hiệu quả, chính là thể chất y thật sự là quá mức cổ quái, Tư Không Viêm Lưu duy nhất lo lắng chính là lưỡng chủng kịch độc không thể triệt tiêu lẫn nhau. Nhưng khả năng này cũng cực kỳ bé nhỏ.

Sau một lát, thân thể Tư Không Vịnh Dạ có phản ứng, bắt đầu hơi hơi run rẩy.

Tư Không Viêm Lưu nội tâm vui vẻ, vội vàng ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ: có phản ứng là tốt rồi!

Mày nhăn lại thật sâu, cảm giác Tư Không Vịnh Dạ tựa hồ rất thống khổ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Tư Không Viêm Lưu nhìn thấy vẻ mặt y đau đớn, nhất thời tâm như đao cắt.

Tư Không Vịnh Dạ nhiệt độ cơ thể cao dọa người, sắc mặt cũng trở nên ửng hồng phi thường mất tự nhiên, giống như đang phát sốt.

Tư Không Viêm Lưu biết đây là bởi vì hai cổ kịch độc đang trong cơ thể y đối chọi nhau, lực lượng chúng nó tương xứng, ai cũng không thể tiêu diệt ai.

Tư Không Viêm Lưu nhíu mày, không thể cứ như vậy, nếu không độc còn chưa giải, Vịnh Dạ có thể bị tra tấn chết rồi.

Nhẹ nhàng đem y đặt ở trên giường, Tư Không Viêm Lưu xuống giường đi đến giá sách, lấy xuống một thứ tương tự như cái còi.

Tư Không Viêm Lưu đặt nó bên miệng, vận đủ nội lực, thổi lên.

Cái còi không có phát ra thanh âm gì, nhưng là Tư Không Viêm Lưu lại biết người nọ nhất định sẽ nghe được, bởi vì chỉ có cái kẻ mà lổ tai so với cẩu còn nhạy hơn ấy nghe được thanh âm còi này phát ra.

Xác định hắn khẳng định có thể nghe thấy, Tư Không Viêm Lưu ngừng lại.

Nắm chặt trong tay mộc tiếu* duy nhất đại diện cho quan hệ của hắn cùng người kia, Tư Không Viêm Lưu nội tâm yên ổn xuống rất nhiều, hắn biết người nọ chỉ cần vừa nghe đến thanh âm này liền nhất định sẽ chạy tới, tỷ lệ Vịnh Dạ được cứu vớt sẽ lớn hơn rất nhiều.

Tư Không Viêm Lưu có dự cảm rất mãnh liệt, Vịnh Dạ tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Hết chương thứ sáu mươi lăm.

Mộc tiếu*: còi bằng gỗ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui