[Nguyệt Chi Bộ Khúc Thứ Hai] - Hỏa Nguyệt

Sóng gió hồ yêu được giải quyết rất nhẹ nhàng, công tử Trương gia bị tổn thương nguyên khí quá nặng, cần phải nghỉ ngơi trên giường mấy tháng. Nam Cung Tu Trúc dẫn theo Hỏa Nguyệt cùng Hỏa Tiêu trở về Tiêu Hồn Điền. Cuối cùng Hỏa Nguyệt cũng biết ôn thần Nam Cung Tu Trúc sống như thế nào, không phải là thu phục một con hồ ly sao, Nam Cung Tu Trúc lại thu người ta vài thỏi bạc.

Trên mặt còn ra vẻ lời lẽ khẳng khái từ chối, kết quả chỉ là giả bộ, cũng vẫn thu vào trong túi.

Sau khi trở về Tiêu Hồn Điện, Hỏa Nguyệt thay đổi bộ dáng lười biếng thường ngày, hết sức chăm chỉ. Tuy về mặt tập võ vẫn kém xa Hỏa Tiêu, nhưng mặt pháp thuật đã có thể đơn độc chiến đấu. Mà ngay cả Nam Cung Tu Trúc cũng không nhịn được tán thưởng nàng, quả nhiên có thiên phú.

Khiến cho Hỏa Tiêu cùng Hỏa Nguyệt đều không ngờ đến chính là, Nam Cung Tu Trúc chỉ dạy cho bọn họ 6 năm, đột nhiên một ngày kia tuyên bố, nói hai người bọn họ đều ngừng học, hắn không còn gì có thể dạy nữa.

"Sau này Tiêu Hồn Điện có thể dạy cho các con, vi sư có thể yên tâm ra đi."Nam Cung Tu Trúc tâm tình hình như cực kỳ tốt.

Hỏa Nguyệt cảm thấy có một chút mơ hồ không đúng. "Sư phụ, người rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ta còn một tâm nguyện cuối cùng, là sau này Vân Du"(Nói nôm na là cưỡi mây dạo chơi, thành tiên đó. Không tìm được từ gì hay nên ta để vậy -_-)

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày, hồ nghi nhìn hắn, không chắc chắn hỏi, "Sư phụ, có phải người muốn tu thành tiên hay không?"

Hỏa Tiêu ngây ra một lúc, sau đó mới quay lại nhìn Nam Cung Tu Trúc. Bị bọn chúng nhìn chằm chằm không còn cách nào, Nam Cung Tu Trúc cũng khẳng khái thừa nhận, "Ly tâm bí quyết của vi sư đã sớm đến tầng 9. Còn không phải vì các con, mà vẫn chưa đi."


Thật ra Hỏa Nguyệt đã sớm có chút dự cảm, Nam Cung Tu Trúc dạy bảo chăm chú như vậy, giống như dốc hết tất cả trong túi truyền thụ, nàng dự đoán hắn có phải muốn rời đi hay không, nhưng thật sự đến lúc này, nàng vẫn có chút khổ sở.

"Nhóc con, cũng không phải ta chết. Có việc thì đốt cho ta cây hương, ta sẽ biết."Nam Cung Tu Trúc vỗ vỗ đầu nàng.

Hỏa Nguyệt gật đầu, nhìn Nam Cung Tú Trúc hình như có chuyện muốn giao phó cho Hỏa Tiêu, rất tự giác đi ra ngoài trước.

Nam Cung Tu Trúc quay về phía Hỏa Tiêu, mấy năm nay, Hỏa Tiêu lớn lên rất nhanh, mới chỉ 6 năm, đã cao bằng hắn, nói không chừng sau này còn cao hơn nhiều. Hỏa Tiêu không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn hắn, hình như đợi lát nữa hắn giao phó.

Đường cong trên mặt có chút lạnh lùng, không nói lời nào sau này luôn có vẻ lạnh như băng, chỉ khi đứng trước mặt con nhóc kia, dịu dàng giống như mặt nước mùa xuân. Mà ngay cả su phụ là hắn đây, đều rất khó nhìn được hắn cười 1 lần, mà chuyện duy nhất hắn không bỏ xuống được, chính là chuyện của 2 đứa trẻ này.

"Hỏa Tiêu, ta biết rõ con có chủ trương riêng, nhưng con phải đáp ứng ta một việc, mặc kệ kết quả của con và Hỏa Nguyệt như thế nào, con cũng không thể rơi vào tu la đạo."

Con ngươi đen sáng của Hỏa Tiêu hiện lên một chút rung động, trên khuôn mặt anh tuấn luôn lạnh như băng đột nhiên hiện ra nụ cười nhẹ, "Sư phụ, con sẽ không."Thoáng dừng lại, hắn lại khẳng định nói, "Con và Hỏa Nguyệt sẽ không đi đến bước đường đó."

Nhìn con ngươi đột nhiên trở nên vô cùng chăm chú của hắn, Nam Cung Tu Trúc không khỏi tươi cười. Mặt ngoài biểu hiện Hỏa Tiêu bị Hỏa Nguyệt áp chế gắt gao, nhưng thật sự rốt cuộc là ai không thể rời khỏi ai?


Đột nhiên Nam Cung Tu Trúc cảm thấy mình thật sự già rồi, chuyện của lớp trẻ tự bọn chúng nắm chắc a.

Sau khi Hỏa Tiêu về phòng, không có trực tiếp vào phòng mình, ngược lại đi đến phòng Hỏa Nguyệt.

Hai người vốn đều ở chung một chỗ, chỉ là sau sự kiện kia, Hỏa Nguyệt lại không tiếp tục ở chung một phòng với hắn, cứng rắn quét dọn gian phòng bên cạnh, tự mình chuyển vào.

"Hỏa Nguyệt, đệ có thể vào sao?"Trước mặt Hỏa Nguyệt, Hỏa Tiêu luôn có vẻ ngoan ngoãn dịu dàng không có một chút lực sát thương.

Khuôn mặt anh tuấn vừa rồi đối mặt với Nam Cung Tu Trúc còn lạnh lùng như băng, lại biến thành dịu dàng anh tuấn lịch sự.

Hỏa Nguyệt vốn định đi ngủ, lại rời khỏi giường. "Sao vậy?"

Hỏa Tiêu nhìn khuôn mặt có chút buồn ngủ của nàng, nhẹ nhàng nói, "Đừng khổ sở, rời khỏi lục đạo, không bao giờ nhập vào luân hồi."Đương nhiên Hỏa Nguyệt hiểu rõ Hỏa Tiêu nói nhưng lời này để an ủi mình.

Sống chúng với Nam Cung Tu Trúc lâu như vậy, rời đi của hắn, nàng đương nhiên có chút khổ sở, nhưng nàng cũng biết thật ra chuyện này luôn là mục tiêu của Nam Cung Tu Trúc.


"Hỏa Tiêu, đệ cùng muốn tu tiên sao?"Không biết vì sao, đột nhiên Hỏa Nguyệt có chút sợ Hỏa Tiêu cũng rời đi.

Khóe miệng Hỏa Tiêu hiện lên nụ cười nhẹ, khuôn mặt vốn tuấn mỹ khác thường, càng có chút chói mắt. "Hỏa Nguyệt muốn ta tu sao?"Hỏa Nguyệt lại một lần nữa thất thần, từng là một bảo bối xinh đẹp, đã lớn lên thành người đàn ông, hơn nữa sức quyến rũ khác thường. Chỉ cười mỉm như vậy, đã có thể khiến nàng ngứa ngáy trong lòng.

Khắc chế chính mình không vươn ra ma trảo, Hỏa Nguyệt cúi đầu càng thấy. "Tỷ không biết, đây là chuyện của đệ, nên đệ tự quyết định đi."

"Đệ chỉ muốn ở chung một chỗ với Hỏa Nguyệt."Giọng nói trầm thấp của Hỏa Tiêu có chút lạnh nhạt, nhưng ở trong màn đêm, nghe vào lại khiến cho người ta cảm thấy mê người. Lòng Hỏa Nguyệt lại không nhịn được ngứa ngáy, giống như có con mèo nhỏ đang cào.

"Tỷ muốn ngủ."Hỏa Nguyệt cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì nàng sợ lại liếc, chính mình sẽ nhịn không được muốn nhào đến.

Hỏa Tiêu gật đầu, sau đó lui ra ngoài, còn rất săn sóc đóng cửa lại giúp nàng. chỉ là trong con ngươi rủ xuống của hắn, hiện lên một tia thất vọng, cổ họng bỗng có chút nhúc nhích, hình như đang kiềm chế cái gì đó.

Nhìn Hỏa Tiêu đóng cửa lại, Hỏa Nguyệt mới hơi ngẩng đầu, nghe thấy tiếng bước chân hắn rời đi, lúc này mới chậm rì rì bò về giường mình. Đầu óc lại không tự chủ nhớ lại sự kiện 2 năm trước.

Từ 2 năm trước Nam Cung Tu Trúc đã chủ động giao một vài nhiệm vụ cho 2 người bọn họ làm, coi như sớm khơi mào trách nhiệm của bọn họ. Nhiên vụ cũng tính là đơn giản, 2 người cũng dư sức hoàn thành.

Chỉ là cố tình có một chuyện nhỏ xen vào. Đó là một thôn góp vốn, cầu bọn họ đến thu phục yêu tinh hoa đào trong cánh rừng hoa đào sau thôn. Cùng lắm chỉ là tiểu yêu đạo hạnh mấy trăm năm thôi, vốn cũng không phải là chuyện gì khó giải quyết, nhưng chỉ vì chủ quan khinh địch, kết quả trúng chiêu.


Vốn tưởng rằng hoa đào thành tinh cùng lắm chỉ là một cây thôi, nào ngờ lại là cả khu rừng. Bọn họ đi vào rừng đã bị nhưng hoa yêu kia bày trận vây khốn. Trận pháp tinh vi bao nhiêu cũng không trói được Hỏa Tiêu, dù tốn chút thời gian, nhưng vẫn phá giải được. Phá hủy nhưng cây đào kia như chỗ không người.

Những yêu tinh hoa đào kia lại dùng thôi tình(Xuân dược), nhưng Hỏa Nguyệt không có khó chịu gì, chỉ có Hỏa Tiêu sắc mặt đỏ khác thường. Kết quả cuối cùng, một mình Hỏa Nguyệt thu phục toàn bộ hoa yêu. Nhưng Hỏa Tiêu không khỏe, hương thôi tình phát tác cực nhanh, hắn đã nằm trên mặt đất trong vườn đào, toàn thân vô lực, nhiệt độ không ngừng tăng cao.

Đương nhiên Hỏa Nguyệt biết rõ trúng xuân độc, phải giải a. Mà độc bình thường như vậy chỉ cần phát tiết ra là tốt thôi. Hỏa Nguyệt cắn răng, trực tiếp cởi quân Hỏa Tiêu xuống, sau đó, mặt đỏ đến mang tai dùng tay giải quyết giúp Hỏa Tiêu.

Hỏa Nguyệt bận bịu suốt cả đêm, mới giải được thôi tình, hai cánh tay sắp phế bỏ. Khiến cho nàng cảm thấy khó chịu nhất chính là, sau đó Nam Cung Tu Trúc nói cho bọn họ, "Ta quên nói, hoa đào sẽ tỏa ra hương thôi tình, nếu không cẩn thận trúng, lấy cánh hoa đun sôi uống vào sẽ hết hiệu lực."Thật sự thiếu chút nữa bị hắn tức chết.

Sau đó, Hỏa Nguyệt liền chuyển ra, không tiếp tục ở chung một phòng với Hỏa Tiêu nữa. Đương nhiên Hỏa Tiêu biết nguyên nhân, cho nên cũng không dám nói gì. Chỉ có Hỏa Nguyệt biết rõ, nàng căn bản không quên được đêm đó, Hỏa Tiêu ở trong tay nàng, thân sắc rên rỉ phóng đãng, tà mị mê người như vậy, gợi cảm không nói nên lời.

Thô cứng nóng bỏng không ngừng run rẩy trong tay nàng, càng lúc càng lớn, nàng không thể quên được cảm giác này, thậm chí nàng từng nghĩ đến, chỗ đó của Hỏa Tiêu, ừm, đồ sộ. Còn có ánh mắt Hỏa Tiêu nhìn nàng lúc đó, nóng bỏng sâu sắc.

Ngay lúc này ngồi trên giường, Hỏa Nguyệt cũng có chút mặt đỏ đến mang tai, trong tay hình như còn lưu lại cảm giác, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi. Nàng tranh thủ thời gian nhắm chặt hai mắt, không dám tiếp tục nghĩ tiếp, tuy sớm biết mình yêu Hỏa Tiêu, nhưng Hỏa Tiêu đối với nàng? Hỏa Tiêu yêu mến nàng, chẳng qua vì nàng là tỷ tỷ mà thôi.

Tiếp tục ở chung 1 phòng, nàng sợ chính mình có một ngày nhịn không được, sẽ bổ nhào lên Hỏa Tiêu.

Mãi đến sau khi Hỏa Nguyệt thiếp đi, cửa sổ nàng nhẹ nhàng mở ra, Hỏa Tiêu giống như quỷ mị thoáng cái hiện ra trước giường nàng, ngón tay nhẹ nhàng điểm vào huyệt ngủ của nàng, cứ như vậy chăm chú dừng mắt nhìn dung nhan ngủ say của nàng.

Sau đó, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng kìm lòng không đậu cúi người, nụ hôn nhẹ nhẹ nhàng nhàng, dịu dàng rơi xuống trán nàng, gò má, cùng môi nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui