Ta không có cơ hội tới gần Nguyệt Ảnh Lâu nên không biết tình huống bên trong như thế nào, cũng không biết Tạ Liên Khải giấu tang vật ở nơi nào.
Hai là ta quá mức ngây thơ, chỉ dựa vào hy vọng các cô nương sẽ đứng ra làm chứng cùng với bản danh sách kia là có thể thuyết phục quan sai, ý đồ dựa vào quan gia để lục soát tìm cho bằng được những tang vật này.
Nhưng mà nay đã khác xưa.
Nếu ta sắp xếp để Tạ Liên Khải không thể tới gần Nguyệt Ảnh Lâu mấy ngày, với sự thông minh của A Đề, ta tin chắc nàng có thể tìm ra được tang vật.
Đây là cơ hội duy nhất, chúng ta phải nắm giữ cơ hội này thật chặt.
Ta nói suy tính trong lòng cho A Đề nghe, nàng lập tức hiểu ý của ta.
Nước mắt trên mặt nàng vẫn còn chưa khô nhưng trong đầu nàng đã âm thầm vạch lên kế hoạch.
“Nếu tỷ đã nói như vậy, muội mơ hồ có thể đoán được vài phần.”
“Muội ngoan ngoãn hầu hạ Thứ Sử, Tạ Liên Khải rất hài lòng nên mới buông lỏng cảnh giác với muội, lúc này muội mới có thể tùy ý ra vào hoặc rời khỏi lâu.”
“Nếu tỷ tỷ có thể giữ chân Tạ Liên Khải mấy ngày, hẳn là muội có bảy phần nắm chắc thành công.”
13.
Ngày hôm sau, ta chủ động bò lên giường Tạ lão Hầu gia.
Lão tuổi già sức yếu, ta học được chút thủ đoạn của thanh kỹ, tìm mọi cách dỗ lão vui vẻ.
Vứt hết tôn nghiêm, liêm sỉ ra sau đầu.
“Cái tên tiểu tử Tạ Liên Khải nói Nguyệt Ảnh Lâu là nơi khoái hạt nhất nhân gian này, ta xem ra còn không sung sướng bằng lão nhân ta đâu!”
“Với dung mạo này của ngươi, cho dù là ở Nguyệt Ảnh lâu cũng khó gặp được, ha ha!”
Ta thẹn thùng mỉm cười, cầm khăn lụa thấm nước, nhẹ nhàng lau người cho lão.
“Lão gia chỉ đùa nô tỳ, nhưng nói đến thiếu gia, nô tỳ còn có chuyện phải dựa vào lão gia làm chủ.”
Tâm tình Hầu gia khá tốt, gật đầu ý bảo ta nói tiếp.
“Hôm nay nô tỳ ra ngoài mua đồ, tình cờ nghe được người bên ngoài đang đồn Tạ gia chúng ta có gì đó bất thường!”
“Các nàng nói Chu đại nhân vừa đến Tiễn Châu đã đi thẳng đến Nguyệt Ảnh Lâu, sợ là có gì đó mờ ám với Tạ gia.”
“Trong lòng nô tỳ vô cùng khó chịu, lại sợ lời đồn này lan truyền rộng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Tạ gia chúng ta.”
“Thiếu gia đã kết giao với Chu đại nhân rồi, sao lão gia không để thiếu gia mời Chu đại nhân đến phủ đệ chúng ta, nói là điều tra nhưng thực ra là ăn tiệc, sau đó để thiếu gia cùng Thứ sử cẩn thận điều tra những danh môn vọng tộc khác.”
“Nếu làm như vậy, một là có thể ngăn chặn hiềm nghi nhắm vào Tạ gia, hai là có thể mượn thanh danh Chu đại nhân để chỉnh đốn lại tâm tư sai lệch của đám quan to quyền quý, để bọn họ nhìn cho rõ, ai mới là chủ của đất Tiễn Châu này.”
“Nếu gặp được một số kẻ trong lòng có quỷ đến cầu cạnh chúng ta giúp đỡ, Tạ gia còn có thể nhân cơ hội kiếm được chút ít, một hòn đá trúng mấy con chim, vậy chẳng phải càng hay sao?”
Một tay Tạ lão Hầu gia vuốt ve chòm râu xám trắng thưa thớt, con ngươi đục ngầu đảo qua đảo lại, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười to.
“Không nghĩ tới tiểu kiều nương như ngươi còn rất khôn khéo!”
Ta gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra.
“Sao lão gia có thể trêu ghẹo nô tỳ như vậy, nô tỳ một lòng muốn tốt cho Tạ gia.
Huống hồ việc làm vui lòng Thứ sử cũng không phải là việc dễ dàng gì, nếu để thân thể thiếu gia mệt mỏi là lỗi của đám nô tỳ, nô tỳ có c.h.ế.t cũng không oan.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...