Lại nhìn gương mặt trắng bệch của ta.
Y an ủi nói: “Yên tâm, ngươi suy nghĩ quá nhiều mà thôi.”
“Tỷ của ngươi tận mắt nhìn thấy ngươi được yêu thương, vui vẻ còn không kịp nữa mà, sao lại tức giận được!”
Tạ Liên Khải ậm ừ muốn ép buộc ta, mà tiểu nha đầu ta an bài rốt cuộc đã tới.
Ta không sợ bị Tạ Liên Khải nhục nhã.
Chỉ là sợ việc này bị lão Hầu gia biết được, về sau, ta ở trong phủ khó giữ được địa vị đại nha hoàn này.
“Nguyệt Lạc tỷ tỷ! Lão gia đã trở lại, nói, nói muốn đích thân tỷ đi hầu hạ!”
Tạ Liên Khải vô cùng khó chịu khi bị kẻ khác cắt ngang.
Tiểu nha đầu kia cũng bị dọa đến phát run, chỉ nhìn một cái cũng không dám nhìn nữa.
Tạ Liên Khải không tình nguyện đứng lên, lại cắn xuống vành tai ta.
“Chờ lão già kia quy thiên, ta sẽ trừng phạt ngươi thật tốt.”
Ta siết chặt y phục, hai mắt đẫm lệ bái biệt hồi phủ.
Trời sinh Tạ Liên Khải đã đa nghi, thứ duy nhất không hoài nghi chính là lòng ái mộ của nữ tử.
Muốn dẫn y rời đi nửa ngày cũng không dễ dàng gì.
Cho nên ta mới bất đắc dĩ nói ra tên của a tỷ.
Qua hôm nay, có thể y còn cho người điều tra xác nhận thân phận của ta.
Cứ nửa thật nửa giả như thế, lấy lòng ái mộ hắn làm lớp vỏ ngụy trang, vừa vặn loại bỏ hiềm nghi vì sao lúc trước ta cự tuyệt hiến thân cho y.
Lúc ta trở về, A Đề nở nụ cười rất vui vẻ.
Nàng viết một bản cáo trạng, ghi chép rõ ràng hành vi xấu xa của Tạ Liên Khải.
Mà phía dưới, là vô số dấu tay màu đỏ như máu.
Rất đầy đủ, nhưng chỉ liếc qua một cái cũng cảm nhận được sự thống khổ cùng cực.
A Đề nói với ta:
“Sự tình thuận lợi hơn nhiều so với muội tưởng tượng, muội lấy thân phận của Tạ Liên Khải, nói với tên trông cửa rằng muội muốn vào thuyết phục các tỷ muội hầu hạ khách quý, tên trông cửa hoàn toàn không hoài nghi gì cả.”
“Muội vốn tưởng rằng phải tốn rất nhiều thời gian mới giành được sự tín nhiệm của các nàng, không nghĩ tới muội mới chỉ nói hai chữ báo thù, các nàng lập tức cắt nát đầu ngón tay đồng ý, còn chẳng sợ việc mình vốn không hề biết chữ…”
“Tỷ tỷ, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hy vọng từ đôi mắt trống rỗng c.h.ế.t lặng đó.”
A Đề bật cười rồi lại bật khóc.
Chúng ta ôm chặt lấy nhau.
Đêm đó, làm thế nào ta cũng không ngủ được.
Ta đếm những vì sao tịch mịch ngoài cửa sổ, có vài phần cảm khái.
A Đề lặng lẽ dựa đầu lại gần.
Thì ra nàng cũng không ngủ.
“Nguyệt Lạc tỷ tỷ, tỷ nói chờ đến khi chúng ta lật đổ Tạ gia, tỷ sẽ làm cái gì?”
Câu hỏi này mắc kẹt trong lòng ta.
Lúc đầu ta chỉ muốn báo thù cho a tỷ.
Nhưng về sau, ta còn muốn báo thù cho những nữ tử yếu đuối khác bị người ta làm nhục.
Vậy sau khi báo thù xong thì sao?
“Có lẽ tỷ sẽ về nhà trồng trọt rau trái, dù sao cuộc sống cũng phải tiếp tục mà.”
Ta mơ hồ trả lời.
A Đề lại lắc đầu, nhìn vào mắt ta.
“Muội muốn đi học, muội muốn thi đậu công danh, sau đó mở một học đường dành cho nữ tử, dạy thật nhiều tỷ muội đọc sách.”
“Tỷ tỷ, tỷ đi cùng muội đi!”
Đôi mắt A Đề sáng lấp lánh, so với những vì sao ngoài cửa sổ còn sáng hơn nhiều.
Ta bị ảnh hưởng theo, gật đầu đồng ý với nàng.
“Được! Chờ báo thù xong, chúng ta sẽ đọc sách, mở học đường!”
11.
Ta không nghĩ tới, ta và A Đề chuẩn bị hơn nửa ngày, sửa chữa đơn cáo trạng nhiều lần, căn bản đều là vô dụng.
Thứ sử Chu đại nhân vừa tới Tiễn Châu đã đi đến Nguyệt Ảnh Lâu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...