Nguyệt Ẩn

Ngày đại hôn của Bùi Tự tới gần.

Hắn lại lén tới gặp ta: "Ta hứa với nàng, ta sẽ đào hôn trước lúc bái đường, cuộc đời này ta chỉ có một thê tử là nàng, tuyệt đối không phụ nàng!"

Bùi Tự chỉ tay lên trời thề, bộ dáng thâm tình kia khiến ta suýt nữa là cảm động rồi.

Chỉ tiếc ta bây giờ là một người không có trái tim.

Cái thứ gọi là cảm động này ta không quen.

Ta chỉ bày ra nụ cười hắn thích nhất, giống như bộ dáng ngây thơ năm đó: "Lúc này rồi, chàng tuyệt đối không được phụ ta nữa."

Vừa tiễn hắn ta đi.

Bùi Tương dương dương đắc ý, kéo Chu Chỉ vẻ mặt lạnh lẽo xuất hiện trước mặt ta.

"Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi ngang nhiên quyến rũ đệ đệ ta, chẳng lẽ ngươi không biết ba ngày sau hắn sẽ kết hôn với công chúa sao?"

Ta nhìn nàng ta trong lòng không ngừng cười lạnh.

Rõ ràng là biết Bùi Tự tới tìm ta, muốn lôi kéo trái tim Chu Chỉ, còn cố ý dẫn hắn tới để nhìn bộ dáng ẩn tình đưa tình của ta và Bùi Tự.

Muốn ly gián ta cùng Chu Chỉ.

Nhưng nàng ta chắc chắn không nghe được Bùi Tự nói những lời kia, nếu không lúc này hẳn là không thể dương dương tự đắc được, mà phải mang vẻ mặt hoảng hốt trở lại Bùi phủ, ngăn chặn Bùi Tự đào hôn.

Nếu như chỉ đơn giản là từ hôn, trước khi thành thân có lẽ còn có thể cứu vãn đường sống.

Nhưng đến ngày đại hôn.


Tân lang đào hôn, mà tân nương còn là nữ nhi mà đương kim hoàng thượng yêu thương nhất.

Đương nhiên hoàng thượng sẽ nổi trận lôi đình.

Bùi Tự này tới bây giờ vẫn không bỏ được thói tuỳ hứng, giống như năm đó không hiểu lời của ta, ta rõ ràng từ chối hắn, hắn lại khư khư cố chấp muốn về nhà từ hôn, cuối cùng hại ta cả đời.

Nhưng cho dù đầu óc không ra gì, cũng nên trả giá thật đắt vì hành động của mình.

Nghe Bùi Tương nói, Chu Chỉ im lặng không nói gì.

Bùi Tương cảm thấy thật sự có thể ly gián, tiếp tục nói: "Trước kia ngươi và đệ đệ ta yêu nhau chết đi sống lại, nếu không phải ta biết được tâm tư của ngươi, chỉ sợ lúc này ngươi đã cùng tên ngốc kia cao chạy xa bay rồi!"

Hết câu này đến câu khác.

Hận không thể dùng lời nói giết chết ta.

Sắc mặt Chu Chỉ rất khó coi, quay đầu nhìn Bùi Tương quát: "Ngươi câm miệng!"

Sau đó hắn kéo ta vào trong phòng.

Hắn hỏi ta: "Nguyệt Nương, ngươi thật sự còn vương vấn Bùi Tự sao?"

Ta có chút nghi hoặc.

Chuyện này quan trọng sao?

Chu Chỉ không thích ta, đây là chính miệng hắn nói.

Cho nên ta có nhớ thương người khác hay không, đối với hắn mà nói cũng đâu có quan trọng.

Hắn tức giận nở nụ cười, đẩy ta xuống giường, áp sát.

"Chúng ta đã làm chuyện chăn gối vợ chồng rồi, ngươi bây giờ là người của ta!"

Nghe lời này, ta không hiểu sao muốn cười.

"Nhưng năm năm qua, ta đã làm chuyện chăn gối đấy với biết bao người, nếu như vậy, có phải ta nên chia chính mình thành rất nhiều phần, mỗi nam nhân chia một phần?"

"Thẩm Khuynh Nguyệt!"

Hắn gầm nhẹ một tiếng, đưa tay bóp cổ ta, hốc mắt đỏ tươi.

Ta đón ánh mắt của hắn, bình tĩnh mở miệng: "Cho nên, ngươi yêu ta sao?"

Chu Chỉ trầm mặc.

Đáng tiếc, vẫn không phải.

"Đã như vậy, không nên tức giận làm gì, dù sao cũng không đáng."


Thân phận của ta bây giờ ngay cả nha đầu thông phòng của hắn cũng không phải, chẳng qua là một kỹ nữ thanh lâu, tạm thời ở tại Hầu phủ này mà thôi.

Chu Chỉ bật cười.

Hắn cúi người cắn vết sẹo ở xương quai xanh của ta: "Thẩm Khuynh Nguyệt, ngươi đúng là rất tốt!"

Chu Chỉ rất giống cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Mỗi lần tức giận, đều không muốn nói chuyện với ta.

Bùi Tương sau khi biết chuyện này, cái đuôi đắc ý vểnh lên, thỉnh thoảng gặp ta trong hoa viên, luôn cố ý mở miệng trào phúng.

Ta phát phiền bèn cầm chén trà trong chòi nghỉ mát ném xoẹt qua mặt nàng ta.

"Khuôn mặt này nếu ngươi muốn toàn vẹn, thì ít ra vẻ đi, nếu không thật sự bị đập trúng mặt, để lại sẹo, đó cũng là do ngươi xui xẻo thôi!"

Bùi Tương né rất nhanh, hơn nữa nha hoàn gia đinh bên cạnh lại nhiều.

Chén trà đập xuống đất, chia năm xẻ bảy, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Người trong Hầu phủ đều biết ta là người điên.

Trước mặt mọi người đâm Bùi Tương, hết lần này tới lần khác tiểu Hầu gia còn muốn che chở, cho nên chỉ có thể đề phòng ta, ta cầm chén trà đập người, cũng là chuyện hết sức bình thường.

Ít nhất, Bùi Tương thật sự bị dọa.

Mãi cho đến ngày Bùi Tự đại hôn, nàng ta cũng không dám đến trêu chọc ta.

Bùi Tự và công chúa đại hôn.

Đây là đại hỉ sự của toàn bộ kinh thành.

Bùi Tương làm tỷ tỷ hắn, đương nhiên cũng phải tham dự. Chu Chỉ cho dù là không muốn vẫn phải tham gia, nếu không chính là khinh thường hoàng gia, dù được đế vương sủng ái, cũng không tránh được trừng phạt.

Cho nên, bọn họ đều đến Bùi gia.


Ta ở lại trong sân, có thể nghe được bên ngoài đường phố tiếng nhạc rất là náo nhiệt.

Tiểu Đào đứng ở ngoài cửa sổ, mặc dù không nhìn thấy cái gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm.

"Yên tâm, đồ cưới của ta đã sớm chuẩn bị xong rồi. Tuy rằng không phô trương như của công chúa, nhưng tuyệt đối sẽ không để ngươi thiệt thòi. Món đồ cưới này, tuyệt đối sẽ không để cho phu gia dám gây khó dễ cho ngươi."

Tiểu Đào xoay người nhìn ta, giậm chân một cái.

"Ta không phải muốn lập gia đình, ta chỉ là vì cô nương mà bất bình. Nếu không có những chuyện này, một cô nương tốt như người, vốn nên có một phu quân toàn tâm toàn ý đối đãi với người, có một lễ cưới thuộc về người."

"Đều tại người của Bùi gia, ra tay, không ra tay đều giống nhau. Những người bao che kia, cũng đều là hung thủ, các nàng hại cô nương, dựa vào cái gì còn có thể có vinh quang như ngày hôm nay!"

Tiểu nha đầu nói xong khóc nấc lên.

Khiến cho ta cũng có chút khổ sở, hốc mắt hồng hồng.

Nhưng vẫn nhịn không rơi nước mắt: "Tiểu Đào ngốc, cô nương nhà ngươi chưa bao giờ nghĩ tới lập gia đình, ngươi không cần vì ta mà cảm thấy khổ sở. Về phần những hung thủ kia, một người ta cũng sẽ không bỏ qua."

Đệ muội ta trên trời có linh thiêng.

Cần máu tươi của Bùi gia đi tế bái mới được.

A Uyên, A Nặc.

Sắp xong rồi.

Tỷ sẽ sớm báo thù cho các ngươi!

* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận