Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Những ngày sau đó sơn trang quả nhiên náo nhiệt hẳn lên, từng đoàn người
không ngừng ra vào sơn trang. Có người đưa tới đồ dùng cho hôn lễ, có
người mang đồ cưới đến, thậm chí còn có một số người bề bộn xây dựng, bố trí phòng cưới ở nam viên thôn trang.

Ngay lúc mọi người bận bịu mỗi người một việc thì Phiên Phiên lại cảm giác hành động của Hàn Mặc
Hiên có điểm cổ quái. Rõ ràng là hắn rất vui vẻ chuẩn bị làm một chú rể
nhưng thỉnh thoảng nàng thấy hắn cứ đứng ngẩn người thất thần, hơn nữa
vài lần còn đột nhiên rời khỏi sơn trang không nói một lời nào, đi vài
ngày cũng chưa trở về. Ban đầu nàng còn tưởng là hắn đi ra ngoài chuẩn
bị cho hôn lễ nhưng sau khi thấy hắn vội vàng quay lại thì nàng lại có
cảm giác bên dưới không khí vui mừng này đang có chuyện gì đó mờ ám âm
thầm diễn ra, biến hóa và mọi thứ đang dần thay đổi.

–Cô nương,
nên ăn một chút cháo tổ yến đi! – Tiểu Hỉ nhu thuận đem bát cháo để trên bàn. Đây chính là tiểu tỳ nữ mà Phiên Phiên nhìn thấy lần đầu tiên tới
nơi này.

–Để đó đi, lúc nào ta đói sẽ ăn. – nàng ì ờ đáp, với tay lấy mấy chiếc khăn hỉ cho bà mối chọn cho nàng rồi ngồi đó nhìn ngẩn
ngơ tới xuất thần.

Tiểu Hỉ đi tới lấy lại mấy chiếc khăn, nhỏ giọng khuyên:

–Cô nương, ba ngày sau chính là ngày hỉ của người và chủ nhân, người nên ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể. Tổ yến có tác dụng dưỡng nhan, tân
nương tử nên ăn nhiều một chút để tới ngày thành thân thần sắc trông
tươi tỉnh hơn thì mới tốt!

Ba ngày sau đã thành thân rồi sao? Vì

sao một tân nương tử như nàng lại không có lấy một chút hạnh phúc của
một người con gái sắp gả chồng nên có? Thấy tiểu nha đầu Tiểu Hỉ kia có
vẻ rất cao hứng, còn vui vẻ hơn một tân nương như nàng, thật không biết
là người muốn lấy chồng thực ra là ai nữa. Không thể phủ nhận, Hàn Mặc
Hiên là một nam nhân tốt, sau này hẳn là một người chồng tốt, một người
cha tốt nhưng tất cả không phải là thứ hạnh phúc mà nàng mong muốn.

Đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, nàng cầm chén cháo lên nhưng không muốn ăn
chút nào, chỉ vì nàng không muốn Tiểu Hỉ cứ đứng bên cạnh thao thao bất
tuyệt, đánh trống reo hò nữa.

–Chủ nhân của các ngươi đâu? – nàng thuận miệng hỏi.

–Sáng sớm ngài ấy đã đi ra ngoài, bây giờ vẫn chưa có trở lại. Cô nương nếu
có việc gì thì cứ sai các nô tài đi làm. – Tiểu Hỉ đáp.

–Không có việc gì đâu. – nàng suy nghĩ một chút rồi nói. – Chẳng qua dạo này chủ
nhân của các ngươi thường xuyên xuất môn, không biết là đi làm cái gì.

Tiểu nha đầu “Phì” một tiếng bật cười:

–Chủ nhân đi ra ngoài còn có thể làm chuyện gì nữa chứ, không phải vì muốn
chuẩn bị cho hôn lễ cùng cô nương sao. – thấy Phiên Phiên không nói gì,
nàng lại cười hề hề thần bí. – Cô nương yên tâm, chủ nhân đều rất quan
tới chuyện của cô nương, mọi chuyện đều tự thân mình làm. Mấy ngày trước ngài còn sai người ở nam viên làm một cái bãi đất nhỏ. Chúng nô tỳ cảm
thấy rất kỳ quái nhưng sau mới biết được thì ra cô nương thích chơi chọi dế, ha ha ~~! Ông chủ đúng là rất có tâm…

–Tiểu Hỉ! – Phiên
Phiên gọi một tiếng, không cho nàng ấy tiếp tục nói dông nói dài nữa,
nghe mà phát phiền. – Ta mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài đi. – nàng hạ lệnh
đuổi người.

Tiểu Hỉ hình như biết mình nhiều chuyện, thầm lẽ lưỡi rồ khúm núm rời đi.

Thôi, không phải sắp thành thân sao? Có gì cần suy nghĩ nữa, nữ tử nào mà
chẳng phải lấy chồng. Huống chi, nếu so sánh ra thì nàng quả thực có
phúc nhiều lắm. Âm thầm tự giễu mình, chỉ là.. đời này nhất định là muốn phụ hắn.

Cuối cùng thì việc vui với Hàn Mặc Hiên sau ba ngày đã
tới. Trong ngoài thôn trang đều giăng đèn kết hoa, pháo nổ đì đùng rất
náo nhiệt. Tuy trong trang không có mời khách khứa nhưng không khí vui
mừng cũng không vì vậy mà giảm bớt. Hai ma ma đang ở trong phòng giúp
nàng chải tóc trang điểm.

–Thứ nhất là phải sống bên nhau tới
cuối đời, thứ hai là sống thọ hưởng phú quý, thứ ba là phải sinh con

trưởng nối đường. – ma ma cứ lẩm bẩm mấy lời này, còn Tiểu Hỉ thì vừa
giúp ma ma chải đầu cho nàng, vừa thì thào “Sớm sinh quý tử”.

–Cô nương, lúc này nên ăn nhiều một chút, đợi tới giờ lành sẽ tiến hành bái thiên địa, tới khi phu thê được đưa vào động phòng hoa chúc sẽ không
thể ăn được nữa. Tuy lúc đó trên bàn có bánh kẹo cưới nhưng ăn cũng
không thể no bụng được. Nào, ăn vài miếng đi! – Tiểu Hỉ làm hết phận sự
khuyên giải, nhưng vẫn không giấu được ý nghịch ngợm của mình.

Đợi tới khi tất cả mọi thứ được chuẩn bị thỏa đáng thì bên ngoài liền có tiếng người gọi với vào:

–Giờ lành đã tới!

Vì thế nàng liền bị một đám nha đầu và ma ma giúp đỡ nâng áo váy đi ra,
ngồi vào kiệu hoa, một đường đi thẳng tới phòng tân hôn được trang hoàng bố trí hoa lệ phía nam viên.

Kiệu hoa dừng trước cửa nam viên,
nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa thấy tân lanh tới đón. Thấy giờ lành sắp
qua, bọn hạ nhân bên ngoài kiệu cũng cuống quýt cả lên. Một đám người
bên ngoài không ngừng xì xào bàn tán. Ai, có gì mà gấp chứ, nàng là tân
nương tử còn không lo thì bọn họ nhiệt tình lo lắng như thế làm cái gì.
Phiên Phiên ngồi trong kiệu cười thầm.

Thời gian cứ thế trôi qua, giờ lành cũng đã mất nhưng Hàn Mặc Hiên vẫn không xuất hiện. Bỗng bên
ngoài có người chạy tới, nhỏ giọng nói với bà mối:

–Chủ nhân vẫn
chưa có về! – giọng nói tuy nhỏ những vừa vặn làm cho Phiên Phiên ngồi
trong kiệu đang chú ý hết thảy động tĩnh bên ngoài đã nghe được rành
mạch.

Nói đùa cái gì vậy? Ngày thành thân lại không có chú rể
sao? Tuy khi nghe thấy tin này có chút giật mình nhưng nàng không vì vậy mà thấy đau lòng, nàng chỉ cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị.


Vì sao ngay lúc này Hàn Mặc Hiên lại lựa chọn rời đi? Chẳng lẽ hắn hối
hận? Nghĩ lại quãng thời gian trước đó những biểu hiện quan tâm, bảo vệ
của hắn với nàng thì hẳn là không thể có chuyện này được. Nàng cân nhắc
cẩn thận, nếu vậy có khi nào lão cha vương gia của hắn không đồng ý?
Điều này rất có thể xảy ra. Nếu đúng như vậy thì nàng thật sự đã làm
liên lụy tới hắn rồi. Dù sao gia tộc hắn cũng là hoàng thân quốc thích,
tuyệt đối sẽ không cho phép một nữ tử như nàng bước chân vào cửa.

“Thật xin lỗi, Hàn Mặc Hiên, đã khiến cho ngươi khó xử rồi!” – nàng thầm thở dài trong lòng.

Một lát sau lại có một ma ma ngập ngừng đứng trước cửa kiệu, lúng túng nói:

–Cô … cô nương… chủ nhân… chủ nhân.. ngài ấy…

–Ta biết! – không để cho bà nói xong, Phiên Phiên lên tiếng. – Trở về đi,
đứng nơi này hơn nửa ngày trời, ta cũng mệt mỏi rồi. Cuối cùng thì hôm
nay cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Ngay lúc đội khiêng kiệu
chuẩn bị nâng kiệu đưa nàng về thì một trận xôn xao cùng với âm thanh
sắc bén vù vù thổi tới đám người phía nàng. Những tiếng thét chói tai,
tiếng khóc la trong khoảnh khắc trào lên rồi đột nhiên biến mất cứ như
chúng chưa từng xuất hiện. Tiếng ồn rốt cuộc cũng dừng lại bên cạnh kiệu của nàng, sự im lặng tới quỷ dị vây quanh cả người nàng. Bên dưới màn
kiệu, khi lớp tua rèm lay động, nàng nhìn thấy một đôi giày trắng chói
mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận