Nguyện Yêu Em Lần Nữa

Chương 17
Tôi chân thấp chân cao bước vào công ty, không phải vì quá đau nên mới thế, mà là muốn giữ vững độ tin cậy của lý do đi muộn. Tôi tăng độ khập khiễng lên thêm chút nữa. Vừa đến công ty, việc đầu tiên tôi làm là tới văn phòng Ứng Nhan vấn an, kì thật là tôi muốn cho hắn thấy thương thế của tôi.
Lúc tôi đi vào, Ứng Nhan với Tiểu Lý đang vô cùng chuyên chú kiểm tra lại hóa đơn của mọi người trong công ty, trên bàn làm việc chất đống chồng cao chồng nhỏ cùng đủ loại hóa đơn. Hai người gục đầu xuống bàn nghiên cứu hóa đơn là thật hay giả. Trên mũi Ứng Nhan còn mang thêm cặp kính bình thường không thấy đeo, nhìn nhã nhặn hơn nhiều, cuối cùng cũng có được bộ dạng của thanh niên tài tuấn rồi. Nhưng mà lúc này Ứng tài tuấn lại đang căng mắt nghiêm trọng đối chiếu hóa đơn, mặt dại cả ra. Tôi thầm cảm thán trong lòng, Ứng Nhan ơi là Ứng Nhan, ngài làm thế này thật ra là vì cái gì, nên nói ngài trung thành với công tác của đơn vị hay nên nói ngài là con rùa sắt keo kiệt chi li đây?
Nghe thấy động tĩnh, Ứng Nhan ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc khi thấy tôi: “Nha Nha, không phải chân cô bị thương à? Sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?”
Tôi lập tức chân chó đi tới, cười nịnh: “Vết thương nhẹ không động tới dây chằn, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có việc gì, buổi sáng đến muộn, tôi đến đây để làm đơn xin phép.”
Ứng Nhan vung tay lên: “Không cần đơn, chân cô không tiện đi lại mà vẫn còn ráng đi làm, rất có tinh thần cầu tiến.”
Khóe miệng tôi giật giật, không tiện đi lại? Cái từ kia như đang hình dung người tàn tật ấy, chẳng lẽ tôi giả bộ quá đà à?
Ứng Nhan đi ra phía sau bàn, rót tách trà, duỗi cánh tay một cái, nói với Tiểu Lý: “Nghỉ ngơi chút đi, làm nửa buối sáng rồi, cũng mệt hả? Buổi chiều tôi với cậu tìm vài người làm một chầu.”
Ánh mắt hắn ta rơi xuống đùi tôi, lóe lên, trong lòng tôi thầm kinh hãi, có dự cảm không hề tốt.
Quả nhiên, hắn ta nhấc điện thoại lên, bấm bấm mấy dãy số: “An An, tôi muốn mượn nhân viên của cô, đồ đệ cô chân bị thương, dù sao cũng không thể đi giao hóa đơn, sáng nay cứ ở chỗ tôi kiểm tra hóa đơn đi.”
An An trong điện thoại phản đối mấy câu, đại loại là nói không đủ nhân lực linh tinh đủ thứ, vẻ mặt Ứng Nhan bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Trước kia Nha Nha chưa tới thì một mình cô cũng làm được tốt đó thôi. Cô chịu khó một chút. Quyết định vậy đi, Nha Nha tới chỗ tôi giúp việc mấy ngày.”
Thôi rồi, tôi kinh hồn táng đảm nghe Ứng Nhan với An An nói chuyện. Chuyện này, An An không những phải trở về những ngày ngày đôn đáo làm việc trước kia, mà còn phải đối phó với ma nhân Ứng lão đại.
Tôi vô cùng hận mình, sao lại nịnh nọt chạy tới đây cơ chứ, tôi thế này gọi là tự chui đầu vào lưới, tự tạo nghiệt thì không thể sống, vậy mà còn liên lụy An An bị Ứng Nhan mắng cho một trận. An An, thật xin lỗi chị.
Ứng Nhan giáo dục An An qua điện thoại xong, quay về bàn, tôi chịu phận bất hạnh ngồi xuống cạnh Ứng Nhan, cùng Tiểu Lí bắt đầu dây chuyền sản xuất. Anh ta kiểm tra hóa đơn thật giả, tôi phụ trách đối chiếu với hóa đơn kim ngạch.
Tôi ngồi chưa tới một phút đồng hồ thì ngoài cửa có tiếng gõ lốc cốc, Ứng Nhan đang bị chôn trong đống hóa đơn đến phiền, đầu không thèm ngẩng lên, vô cùng không kiên nhẫn lên tiếng: “Mời vào.”
Thành phần cấp cao Thọ Phương Phương theo tiếng nói của hắn ta mà vào. Thọ Phương Phương vừa vào thì ánh mắt đã lướt qua chỗ Ứng Nhan đang ngồi cùng tôi, cuối cùng thấy khoảng cách giữa tôi với Ứng Nhan là một tấc thì sững lại. Lòng tôi run lên, tự động biến một tấc thành hai tấc, cô đừng có hiểu lầm nha, tôi với người trong mộng của cô vô cùng trong sáng đó!
Thọ Phương Phương híp mắt đi tới, tôi thấy hai tấc còn chưa đủ, nên tự giác thêm thành ba tấc.

Thọ Phương Phương cúi người, đưa cho Ứng Nhan một tập tài liệu, giọng nhỏ nhẹ: “Hạng mục này đòi hỏi rất nhiều phí tổn, quản lý Ứng xem thử, chúng ta có nên đi hội báo với tổng bộ một chút không?”
Ứng Nhan cầm lấy tài liệu, thuận tạy đặt hóa đơn đang cầm lên bàn: “Biết rồi, tôi sẽ xử lý.”
“Vâng, nhưng hạn chót của hạn mục này là cuối tuần, hôm nay là cuối tuần rồi, anh xem thử xem sao…” Thọ Phương Phương hôm nay không biết bị làm sao thế này, truy sát Ứng Nhan trắng trợn, nhìn chằm chằm không buông tha.
Ứng Nhan không lên tiếng. Tôi nhịn không được, cúi đầu, mắt liếc nhìn sang lên, theo khóe mắt, tôi thấy hắn nhếch miệng, nheo nheo mắt. Tôi dốc lòng phân tích biểu cảm của Ứng Nhan, diễn cảm này phi thường quen thuộc, mỗi lần hắn ta không hài lòng chuyện gì sẽ đeo lên vẻ mặt đó.
Ứng Nhan dù sao cũng là Ứng Nhan, nguyên tắc gãy gọn số một của hắn là lấy đại cục làm trọng, trong giây lát hắn đổi lại vẻ mặt giải quyết việc chung: “Ừ, việc này quan trọng hơn, không trì hoãn được. Tiểu Lý, Nha Nha, đống hóa đơn này hai người tăng ca kiểm kê, tôi với quản lý Thọ đi tổng bộ một chuyến.”
Thọ Phương Phương thỏa mãn túm Ứng Nhan đi. Tiểu Lí nãy giờ không hé răng đột nhiên nhìn tôi nở nụ cười. “Aii, Nha Nha, năng lực của cô lớn thật đó. Tôi với Quản lý Ứng chiến đấu ở đây hai ngày mà không thấy quản lý Thọ, cô vừa mới tới thì cô ta đã sang đây vồ người đi.”
Hóa ra không phải là suy đoán của mình tôi, đến cả Tiểu Lí cũng rõ ràng dụng ý của Thọ Phương Phương.
Tôi vờ giận, cười hì hì đánh Tiểu Lí một cái: “Tiểu Lí ca, anh cũng đừng hại tôi, lời này để Thọ kinh nghe được thì chẳng phải phận tôi xong rồi sao?”
Tiểu Lí né bàn tay tôi đánh, tiếp tục cười: “Không sao đâu, có chúng tôi bảo kê, Thọ kinh không dám o ép cô đâu.”
“Aii”, cái này…Tôi thật sự thở dài, Ứng Nhan không bảo vệ tôi lại càng tốt, nếu bảo vệ tôi thật, Thọ kinh chẳng phải sẽ càng o ép tôi hơn sao?
Tiểu Lí khó hiểu, nhăn mặt nhìn tôi: “Thở dài cái gì thế?”
Tôi buông hóa đơn với chai hồ dán, hai tay chống má: “Công ty nhiều mỹ nữ như vậy, anh nói thử xem tại sao Thọ Phương Phương lại chỉ nhắm vào tôi?”
Tiểu Lí cười ha ha, tay chân lưu loát xốc lại một chồng hóa đơn đẩy sang cho tôi: “Bởi vì tôi để ý thấy quản lý Ứng gần đây đặc biệt chiếu cố cô, cô có bao giờ thấy anh ấy tha cho người đi trễ chưa?”
Đúng thế thật, nhưng mà ai biết được tâm tình của thành phần cấp cao Ứng Nhan thay đổi thế nào đâu, tôi tiếp tục thở dài: “Đó là anh ta để ý thấy Thọ kinh lần trước làm khó dễ tôi, nên áy náy thôi. Ai mà biết được khi nào ông cố nội đó mới buông tha tôi, từ giờ đến đó thì Thọ kinh còn o ép tôi dài dài.”
Tiểu Lí nhìn tôi cười: “Cô chưa từng nghe ‘vì thương sinh yêu’* sao?”
[vì thương sinh yêu: từ thương hại trở thành yêu]
Tôi quên mất cái chân bị thương, nhảy dựng lên đánh anh ta: “Thương yêu cái gì hả? Tôi với quản lý Ứng trông như có khả năng yêu nhau lắm hả? Trong lòng người ta ngay từ đầu đã không nghĩ gì tới phụ nữ rồi, anh quá xem thường anh ta đó.”

Tiểu Lí vỗ đùi: “Nha Nha ơi là Nha Nha, không phải tôi coi thường anh ấy, mà là cô đánh giá anh ấy quá cao. Đàn ông mà không để ý phụ nữ thì chẳng lẽ làm hòa thượng sao?”
Tôi với Tiểu Lí cười nói đủ thứ chuyện về Ứng Nhan với Thọ Phương Phương, buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Thời gian lãnh đạo đi vắng không khí thật thoải mái quá đi! Tôi với Tiểu Lí trong lòng vẫn đang cảm tạ nhiệt liệt Thọ Phương Phương, nếu không có cô ta lôi Ứng Nhan đi thì chúng tôi sao có thể tự do tự tại cả buổi sáng được?

Lúc gần tan tầm, tôi với Tiểu Lí nghỉ ngơi một chút. Tôi tự nhiên ngồi trên cái ghế to bự của Ứng Nhan, đắc chí xoay qua xoay lại, vô tình ánh mắt rơi xuống màn hình máy vi tính chưa tắt của Ứng Nhan. Cái…cái nằm ở góc máy là cái gì vậy??
Một cái hình chim cánh cụt con không ngừng chớp tắt!
[Lưu ý : biểu tượng của phần mềm chat QQ vô cùng thông dụng ở Trung Quốc là một con chim cánh cụt.]
Ứng Nhan mà cũng chat chit ư?!!!!!!!!!!
Chương 18
Tôi  hoảng hồn nhìn đôi mắt lấp lánh của con chim cánh cụt, móng vuốt trên tay tôi có cảm giác mất kiểm soát, tôi rất muốn lâp tức bay lại trước xem thử, nhưng Tiểu Lí theo sát tôi tới từng centimet, đi ăn cơm cũng cùng tiến cùng lùi. Quá đáng nhất là, ba giờ liền mà anh ta vẫn không đi WC, ba giờ luôn, Tiểu Lí ca thật chẳng phải người phàm rồi!
Tôi nghĩ rất nhiều biện pháp để đánh lạc hướng Tiểu Lí.
Tôi tràn ngập hi vọng đề nghị: “Aii, giữa trưa thế này, Tiểu Lí ca anh không đi chơi bài sao?”
Tiểu Lí ca thân thiết dị thường, nói: “Chân cô bị thương, một mình ở trong này nhàm chán lắm, tôi ngồi đây với cô cho vui.”
Tôi lập tức lắc đầu: “Không cần, không cần nói chuyện với tôi đâu, tôi úp sấp lên bàn ngủ một lát là được.”
Tiểu Lí vỗ vỗ đầu tôi: “Khách khí với tôi làm cái gì. Dù sao bên ngoài cũng đủ chân đánh hết rồi, có ra cũng chẳng được chơi.”
Tôi lệ chảy ròng ròng, ca ca, anh cũng thật tốt với tôi quá đi…
Rơi vào đường cùng, tôi đành dùng phương pháp khác: “Tôi thèm uống trà sữa quá, Tiểu Lí, anh có muốn uống không? Tiếc cái chân tôi đi không tiện, hay là anh mua lên giúp tôi nhé?”

Tiểu Lí nhanh chóng phản ứng, nhấc điện thoại trên bàn lên, bắt đầu quay số: “Có gì khó khăn đâu, tôi gọi điện cho họ giao hàng tới đây là được rồi.”
Tôi tiếp tục lệ chảy ròng ròng, ca ca à, sao đến số điện thoại quán trà sữa mà anh cũng nhớ thế?
Tiểu Lí còn chiếm cứ máy vi tính, chơi cái trò mà nghe nói chỉ nữ sinh mới thích, gà như tôi mà còn qua cửa ầm ầm, trò Zuma! Tiếng pháo bom nổ đùng đùng, con chim cánh cụt kia vẫn đang quyến rũ nháy mắt với tôi.
Thiệt là bi kịch, lệ rơi như mì sợi luôn rồi…
Quá trưa một chút, Ứng Nhan vẻ mặt mệt mỏi trở về văn phòng. Tôi vẫn chưa động thủ gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn Ứng Nhan ngồi vào máy vi tính, lòng tôi lửa đốt không yên, dán dán hóa đơn thanh toán.
Tiểu Lí ca vô cùng tốt bụng rốt cục cũng bị Thọ Phương Phương sai đi đón khách, Ứng Nhan gọi một thực tập sinh phòng nội vụ là Tiểu Vương vào giúp. Vì thoát được sự quấy nhiễu của Thọ Phương Phương, nên tâm tình của hắn vô cùng khoái trá, vừa làm việc vừa lộn xộn cười khẽ. Một lát sau lại qua xem tiến độ của tôi, nói An An huấn luyện tôi khá tốt, có muốn được điều qua bên nội vụ làm không.
Tôi đang thấy cực kì phiền toái mà hắn thì lê thê dài dòng như Đường Tam Tạng. Tôi như đang thấy con ong Chí Tôn Bảo trong truyền thuyết, ông ong ong, ông ong ong, bay qua trái, bay qua phải, bay vòng vòng bên tai tôi.
Tôi run run đứng lên, chân cao chân thấp đi ra ngoài cửa, tôi cần phải hít thở không khí trong lành! Ứng Nhan sau lưng tôi còn hảo tâm hỏi thăm: “Nha Nha, có chuyện gì thế? Để Tiểu Vương làm giúp cô là được rồi.
Tôi cố gắng treo nụ cười lên mặt: “Tôi đi vệ sinh.”
Ứng Nhan rốt cục ngậm miệng.
A~ Thế giới yên tĩnh rồi!
Tiểu thuyết kiếm hiệp vẫn hay nói, “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn chí bất công phu”*, đúng là chân lý nha! Khi tôi hít thở không khí trong lành trong nhà vệ sinh xong, trở vào thì cả một phòng làm việc to tướng chẳng còn bóng ai. Rốt cục tôi cũng được mãn nguyện, vội mở shortcut con chim cánh cụt ra.
[Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn chí bất công phu : đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, lúc thấy được rồi chẳng tốn công]
Chim cánh cụt nhỏ sao lại bị dùng để buôn bán bên ngoài chứ!!!
Nó sao xử lý tốt được cái thể loại làm ăn này cơ chứ!!!
Buôn bán kiểu đó không phải thường dùng MSN sao???
Tôi nhụt chí ngồi thẫn ra trên ghế Ứng Nhan, mắt vô tình quét qua thứ tự các số QQ, trong đầu keng một tiếng, dãy số này ngắn ghê nha, nhìn lại thấy quen quen.
Nhìn lại một lần nữa số QQ, cẩn thận lục lọi trí nhớ, tôi rốt cục cũng nhớ ra, đây chính là số QQ mà lần trước Trình Gia Gia cho tôi!
Phát hiện này làm tôi mất cả năng lực tự hỏi, hoàn toàn chấn kinh!!!

Số này rốt cục là của ai? Giữa hay người đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục là ai dùng QQ ai?
Cửa phòng làm việc mở ra, tôi run lên, nhanh tay lẹ mắt đóng QQ lại, đứng vụt dậy, vội vàng giúp Ứng Nhan thu dọn đồ đạc bề bộn trên bàn.
Ứng Nhan đầy sinh lực đi vào phòng, hàng mi đẹp nhăn lại hình chữ bát, nhìn bộ dạng luống ca luống cuống của tôi, nghiêng mặt hỏi: “Tiểu Vương đâu?”
Tôi lắc đầu, tiếp tục dọn, sửa sang lại mặt bàn, lại chân thấp chân cao đi tìm khăn lau bàn.
Ứng Nhan đang đứng sau ngưỡng cửa, thấy thế bước đến giữ chặt lấy tay tôi: “Nha Nha, chân cô vừa bị thương, đừng đi tới đi lui, việc này để Tiểu Vương làm đi.”
“Sao cô lại đổ nhiều mồ hôi thế kia? Nóng lắm hả? Hôm nay cũng khá mát mà.” Lúc này Ứng Nhan cách tôi rất gần, nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng trên trán tôi, nghi hoặc hỏi.
Ông chủ à, tôi đây là bị anh hù đó! Tuy nhiên câu này tôi chỉ dám nói trong lòng.
Không đợi tôi trả lời thì cửa phòng lại mở, Tiểu Vương với Thọ Phương Phương đứng ở ngoài, kinh ngạc nhìn Ứng Nhan nắm tay tôi.
Tôi xấu hổ đứng đó mà không biết phải làm sao. Hức, theo góc độ của hai người bọn họ, tư thế này của tôi với Ứng Nhan quả thực cực kì mờ ám, cực kì gian tình. Trong tay tôi là cái khăn lau nhăn nhúm, đứng trước mặt Ứng Nhan, Ứng Nhan thì nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn ngập tiếc thương nhìn tôi.
Ứng Nhan không hổ là nội vụ, thấy biến cố vãn không biến sắc, ngẩn người một giây, rồi buông tay tôi ra như chẳng có việc gì.
Vẻ mặt Thọ Phương Phương thay đổi vô cùng ngoạn mục, khiếp sợ, phẫn hận, nhẫn nại, đủ loại diễn cảm phong phú thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng đổi thành vẻ bình tĩnh dịu dàng, liếc tôi một cái, rất có tinh thần tôn trọng mà mở miệng: “Quản lý Ứng, anh bên này đang có nhiều việc cần làm, tôi để Tiểu Vương lại chỗ anh, bên tôi còn tới ba sinh viên, không thiếu nhân lực, nhưng hôm nay bên phòng kế toán có vẻ khá căng đấy.”
Ứng Nhan vẻ như không nghe thấy lời cô ấy, thả tôi ra, xoay người nói với Tiểu Vương: “Tiểu Vương, cậu làm xong chưa? Việc này nhất định phải làm xong trước tan tầm, cậu chuyên tâm một chút, đừng có chạy loạn thế, xem Nha Nha đây này, chẳng những làm xong mà còn giúp tôi dọn dẹp nữa.”
Tiểu Vương sững sờ, rồi hoàn hồn ngay, không dám cãi gì, chạy vội đến bên bàn làm việc: “Vâng, em làm ngay, trước khi tan tầm nhất định sẽ làm xong ạ.”
Cậu nhóc này, cũng thông minh đó. Ai cũng thấy được cậu ta là do Thọ Phương Phương gọi đi, nhưng trước mặt Ứng Nhan với Thọ Phương Phương, cậu ta cái gì cũng không nói, im lặng thừa nhận sai lầm, đó mới là thượng sách.
Ứng Nhan lúc này mới quay đầu lại, cười híp mắt nói với Thọ Phương Phương: “Cảm ơn Quản lý Thọ, Tiểu Vương cứ để lại đây, bên đây cũng đang cần nhân công, ngày mai phải sửa sang lại hồ sơ. Tiểu Lí và tôi bận thất thường, một mình Nha Nha làm sợ không nổi.”
Người trong nghề vừa ra tay, liền biết ngay thực lực, so chiêu kịch liệt luôn nha. Tôi trở về chỗ của mình, nhìn trộm Ứng Nhan đuổi khéo Thọ Phương Phương, trong lòng thầm đồng tình cộng ngưỡng mộ hắn, mỹ nhân đúng là khó mà dùng được.
Ứng Nhan về ngồi trước máy vi tính, lạ lùng mở miệng: “Hả, QQ của tôi sao lại thoát ra rồi, văn bản đang mở không phải mất rồi chứ?!”
Tôi cúi đầu không lên tiếng, không ai thấy, không ai nhìn, dù sao cũng đâu phải tôi, tôi cứ khăng khăng chối là được.
Vừa rồi Thọ Phương Phương quấy rầy làm tôi quên mất vụ QQ này, nghe Ứng Nhan nói tôi mới nhớ, không được, phải về hỏi Trình Gia Gia cho rõ thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận