Nói toàn bộ cho tôi biết? Nói cách khác, anh thật sự có lừa gạt tôi rồi, thật sự giăng lưới bẫy tôi rồi. Tôi cư nhiên nhếch nhếch khóe miệng,
Trình Gia Gia ơi à Trình Gia Gia, anh làm gì không làm cho sớm, để Thôi
Nam tố giác mới nói toàn bộ cho tôi biết, nếu Thôi Nam không xuất hiện,
có phải anh định lừa gạt tôi tới cùng luôn hay không? Tuy tôi là người
phản ứng không đủ thông minh, không có người khác chỉ điểm thì không
nhìn thấy, nhưng tôi đâu có trêu chọc anh, dựa vào cái gì mà lại đi lừa
gạt tôi, chẳng lẽ đùa tôi rất vui sao?
Chuyện trước kia từng cái
từng cái tuần tự xuất hiện trước mặt tôi, trong lòng tôi càng lúc càng
lạnh hơn, trên con đường này, anh thận trọng, cẩn thận theo sở thích của tôi mà tiếp cận, từng bước từng bước đưa tôi vào cái bẫy ngọt ngào của
anh.
Tôi nhất là không thể tha thứ cho anh cái đêm đầu tiên sau
lần say rượu ấy, đêm đó ánh mắt anh khiếp sợ như vậy, trong lòng tôi
quặn một cái, hóa ra anh nghĩ lần đầu tôi đã sớm cho Thôi Nam, cho nên
phát hiện đó là lần đầu của tôi nên mới có vẻ mặt như thế. Sao anh có
thể như thế chứ, đêm đầu tiên của mỗi cô gái đều là thiêng liêng, tràn
ngập ảo tưởng tốt đẹp, tôi không ngờ đằng sau cái sự tốt đẹp ấy lại là
sự thật đến nhường này. Hóa ra chỉ mình tôi đóng vai tự đa tình, thời
điểm mà tôi toàn tâm toàn ý tín nhiệm giao thân cho anh, trong lòng anh
lại lãnh khốc vô tình đến thế.
"Nha Nha, em làm sao vậy, Nha
Nha." Trình Gia Gia ở bên trái kéo lấy tay tôi ra sức lắc, tôi ngẩng
đầu, anh luống cuống đứng đó, vẻ mặt sợ hãi.
Chẳng lẽ tôi trông
dọa người lắm sao, tôi sờ sờ mặt mình, rõ ràng tôi còn nhếch mép cười
mà, tại sao bên trên lại có chút ẩm ướt? Tôi hoảng sợ, chẳng lẽ tôi
khóc? Thật không có tiền đồ!!! Không phải đã từng bị lừa gạt một lần
sao, lừa cũng đã lừa, tôi cũng không thể tiếp tục dọa mình thế chứ!!!
Tôi tiếp tục kéo rộng khóe miệng: "Không có việc gì, nói đi, anh vì cái gì
mà tiếp cận tôi, đều nói ra đi, anh yên tâm, tôi chịu được."
Trên người bị một lực kéo mạnh, tôi bị bọc vào vòng tay anh lần nữa. Anh lại nữa rồi, ôm cái gì mà ôm, nói chuyện cho nhanh đi mới đúng, nói xong
cho tôi về phòng ngủ nữa, nhưng lần này, tôi một chút sức lực cũng không có, tôi thử đẩy một chút rồi buông tay vô ích, lần này rốt cục cũng
không còn lối thoát khỏi anh.
"Đừng dọa anh, Nha Nha, em đừng như thế, Nha Nha..." Trình Gia Gia mạnh mẽ ôm tôi, vội vàng hôn lên mặt
tôi, phí công phí sức muốn kéo gần hơn khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi trước kia sao lại không phát hiện người này thật nhiều lời nhỉ, nói
toàn chuyện vô bổ. Hơn nữa anh cũng kì quái thật, không phải vội vã muốn kể hết cho tôi nghe sao, hiện tại tôi nói không có việc gì, tôi nói tôi chịu được tất, sao anh lại còn không kể.
Không biết vì cái gì,
Trình Gia Gia không hề tin tôi ổn, tôi càng bình tĩnh như thế, anh lại
càng sốt ruột, ánh mắt anh đã đỏ ngầu. Aii, chẳng lẽ tôi phải một khóc
hai nháo ba thắt cổ, làm người đàn bà chanh chua chửi đổng, mới có thể
biểu thị tâm tình thống khổ vì bị lừa gạt sao?
Tôi thấy ánh mắt
anh rất bối rối khẩn trương, tuy rằng nhìn không hiểu lắm, như tôi đoán
trong lòng anh chắc cũng có chút hối hận với tự trách, anh có phải có
một chút, chỉ một chút thôi, thật sự yêu thích tôi? Aii, tôi lại đang
nằm mơ ảo tưởng, khó trách dễ dàng bị lừa như vậy, tôi là một đứa quá
ngu ngốc, chìm quá sâu trong tình cảm khiến tôi không dậy nổi.
Đầu tôi ngày càng đau, nghiêng đầu, tôi tránh được anh, giọng trầm xuống: "Anh rốt cuộc có nói hay không, tôi muốn đi ngủ."
Tên đàn ông này có bình thường hay không, nghe thấy ngữ khí bất mãn của
tôi, ngược lại còn thở dài nhẹ nhõm. Trình Gia Gia thả lỏng cánh tay ôm
tôi, đổi sang cầm tay, kéo tôi lên cầu thang: "Chỗ này lạnh, em đang run kìa, chúng ta lên rồi nói."
Có muốn để anh ở ngoài hay không,
hay nhốt anh bên ngoài không cho anh cơ hội giải thích, làm thế có phải
rất cảm tính không? Trong lòng tôi thầm than, aii, kỳ thật tôi cũng chỉ
đang lấy cớ để cho anh vào nhà mà thôi, lúc trước đốt mặt với Thôi Nam,
tôi không hề do dự nhốt anh ta ngoài cửa, nhưng hiện tại đối mặt với
Trình Gia Gia, tôi không thể nào dựng dậy tâm tình sát phạt quyết đoán
như trước được, nói cho cùng thì trong lòng tôi vẫn còn khúc mắc với
Trình Gia Gia.
Phát hiện này khiến cho tâm tình tôi có chút uể
oải, tôi trầm mặc bỏ Trình Gia Gia ra, trầm mặc vừa đi vừa nhìn nền đất
một hồi lâu, trầm mặc mở cửa, tôi mệt rồi, không còn khí lực để để tiếp
tục hao tổn với bọn họ ở dưới lầu nữa, nếu anh nhất định phải giải
thích, tôi sẽ ngồi trong sofa ấm áp mềm mại mà nghe. Chuyện ngày hôm nay quá mức kinh hoàng, Trình Gia Gia không dám ép tôi quá, mà thật cẩn
thận theo sát tôi.
"Nói đi." Tôi quăng mình vào trong sofa, thở
dài một hơi. Sofa nho nhỏ dù rằng cũ nát rồi, nhưng cũng để cho mệt mỏi
của tôi dần thư thái.
Trình Gia Gia rất cẩn thận ngồi bên cạnh
tôi, lại rất cẩn thận đưa tôi một ly nước ấm, nhìn ngó sắc mặt tôi rồi
mới mở miệng: "Ba người bọn anh cùng nhau lớn lên, anh biết Tiểu Thanh
từ nhỏ đã thích A Nam, nhưng A Nam lại luôn không thèm để ý tới nó. Sau
khi A Nam lên đại học, mỗi ngày đều về nói với anh về em, anh khi đó
thấy tò mò, A Nam tới Tiểu Thanh xinh đẹp mà còn thấy chướng mắt, rốt
cục người lọt vào mắt xanh của nó là người thế nào."
Hiện tại
thấy được rồi đấy, không như anh nghĩ chứ gì, vẫn còn dễ dàng bị anh nhẹ nhàng lừa gạt. Tôi tay cầm ly nước, lòng dấy lên một nỗi buồn bực.
"A Nam theo đuổi em thật vất vả, Tiểu Thanh ở nhà lại càng ngày càng tức
giận. Cái cặp này mỗi lần trong lòng phiền muộn, toàn là tới tìm anh.
Anh đối với em càng lúc càng hiếu kì." Trình Gia Gia tiếp tục nói thao
thao, vươn tay muốn ôm vai tôi, tôi bất giác rúm lại dịch về phía mép
sofa một chút, tay anh cứng đơ giữa không trung, mắt chật vật nhìn tôi.
Tôi quay đầu, tôi không nhìn, tôi không mềm lòng đâu, chật vật thì cứ chật
vật đi, tôi cũng chật vật đây này. Tôi vô thức xoay cái ly trong tay:
"Sau đó thì sao? Nói tiếp đi."
Tôi nghe thấy anh thở dài phía bên kia, rụt tay về: "Sau đó thì hai người bọn em thắm thiết hơn, A Nam nếu không tìm anh trút bầu tâm sự, thì cũng là báo cáo với anh điểm tốt của em, Tiểu Thanh càng thống khổ hơn, anh nhìn không vô, nên nói với nó,
đàn ông không thích phụ nữ chủ động, nếu nó thật sự thích A Nam, thì
đừng để thằng nhóc biết tâm tư của nó, chỉ bày ra nhiều ưu điểm hơn của
mình trước mặt nó thôi."
Nhớ lại kí ức bị đá thống khổ, tôi chỉ
thấy trước mắt tối sầm, không ngờ lúc trước bị đá thế mà cũng có một
phần công lao của Trình Gia Gia ở đây! Tôi đây là thiếu anh cái gì hả,
tôi còn chưa biết anh, mà anh đã bắt đầu hại tôi.
Trình Gia Gia
quan sát sắc mặt tôi thực cẩn thận, do dự mở miệng giải thích: "Khi đó
anh không biết em, chỉ là không đành lòng để Tiểu Thanh đau khổ như thế, mới nói cho nó nghe chiêu này, hơn anh cũng không nghĩ A Nam sẽ yêu
Tiểu Thanh, mười mấy năm mà nó cũng chưa từng yêu."
Anh ngừng
lại, tôi thả cái ly đang cầm trong tay xuống bàn, phất phất bàn tay, như bày tỏ ý kiến của mình. Thôi Nam đá tôi là chuyện của Thôi Nam, anh chỉ là đưa ra hướng dẫn mà thôi, là chính Thôi Nam tự leo lên giường của
Tiểu Thanh. Việc này tôi không trách anh, chỉ tự trách mình sao đen đủi.
Trình Gia Gia nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục mở miệng: "Bọn nó sau khi thân thiết hơn thì có một ngày, A Nam tới tìm anh ở nhà, khi đó anh đang gửi tư
liệu cho một khách hàng qua QQ, gửi một nửa rồi mới phát hiện sót hết
một phần, nên anh để nó ở nhà chờ anh, anh thì qua công ty lấy tài liệu. Chờ anh về thì thấy nó đang chơi game trên PC của anh, vừa thấy anh thì hốt ha hốt hoảng bật dậy, anh lúc ấy cũng không để ý, sau đó vài ngày
anh lên mạng lại thấy số diễn đàn mình tham gia nhiều ra một cái."
Trong lòng tôi dấy lên một dự cảnh không lành, mi mắt phải của tôi giần giật, mí mắt trái cũng giần giật, rốt cục thì có cái gì đang đợi tôi đây.
Tôi an ủi mình, việc xui xẻo nhất tôi cũng đụng phải rồi, cuộc đời cùng lắm chỉ có hai lần yêu đương, lần đầu thì bị bạn trai cắm sừng, lần thứ hai thì bị bạn trai lừa gạt cả thể xác lẫn tinh thần, tôi đã đen đủi đến
thế rồi, còn sợ gì nữa.
Dự cảm của tôi thật chính xác, tôi nghe
Trình Gia Gia nói ra một lời như sấm sét giữa trời quang: "Diễn đàn kia
tên là Thư Hương Tứ Phía, anh ở trong đó tài khoản là Thiện Giải Nhân
Y."
Tay tôi chuyển động, vô ý quệt ngang qua ly nước đang để trên bàn, trên bàn nước trà ngập cả kim sơn, tôi chỗ này vẫn không hề nhúc
nhích. Nhiều ngày đêm như thế ngồi trước máy vi tính, không ngờ đều là
do Thôi Nam vô ý tác hợp, điều này làm sao tôi chịu nổi đây, tôi diễu sự ngu ngốc của mình trước mặt anh như thế... Tôi hận chính mình, trước
kia sao lại để cho Thôi Nam biết mình tham gia diễn đàn này cơ chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...