"Cô cho rằng Ứng Nhan là trai tồn kho sao? Đừng có đánh giá thấp con nhà người ta nha." An An cười, mặt bỗng trở nên thần bí, bắt đầu kể chuyện
gian tình: "Trong công ty chúng ta có một người thích hắn chết đi sống
lại đó, Nha Nha, cô đoán xem là ai."
OMG, tôi đối với mấy chuyện
tình cảm này vô cùng dở, bình sinh sợ nhất là mấy vụ lăng nhăng này,
trên bàn nhậu mà chơi đố đoán người yêu, mười lần hết chín lần là tôi bị phạt rượu. Tôi nhức đầu: "Không biết."
"Thọ Phương Phương." An
An đắc ý nhìn tôi, mở miệng nói. "Nhìn không ra phải không? Cái cô nàng
nghiêm trang đó thế mà lại thích hắn."
Gác chuyện gian tình phấn
hồng của Ứng Nhan lại, An An trở về chủ đề chính, bắt đầu hận sắt không
thể luyện thành gang: "Nha Nha, cô bây giờ không có bạn trai, mỗi ngày
đều ca cẩm nhờ tôi giới thiệu người, giờ thì có người làm mai cho cô
thật, cô lại do dư, đúng là tự chuốc phiền não vào thân."
"Nhỏ
giọng một chút, đại tỷ, nói nhỏ thôi." Giọng An An quá lớn, Tiểu Lệ quay đầu lại nhìn bên này, Tiểu Trương ngồi ở phía trước thì dựng thẳng lỗ
tai lên. "Đại tỷ à, tỷ nói em nghe xem, vận may của em chẳng lẽ tốt đến
thế sao?"
"Cô quản nhiều như thế làm gì, cứ kệ đi." An An liếc
nhìn tôi, một nhát đẫm máu nói: "Trên người cô có cái gì cho người ta
lợi dụng được đâu. Tiền? Nhan sắc?"
Đại tỷ à, chị đả kích nặng nề quá đi! Oa oa!
Tôi mi sầu lệ khổ ngồi nghe An An đại tỷ dìm hàng mình: "Cô nhìn cô xem,
người thì gầy, lại còn mặc bộ đồ ông sở dày cui thế kia, nhìn chẳng khác nào cây sào trúc. Mắt to như thế, vậy mà lại mang thêm cặp mắt kính,
che mắt không nói, lại còn che mất hết nửa khuôn mặt. Còn có mái tóc dài này của cô, dài quá trời dài, trông cô lúc nào cũng ỉu xìu như vừa tỉnh ngủ ấy. Nhất la làn da của cô, chậc chậc chậc, xem đi này, còn có mụn
nữa này, nhất định là thức đêm lên mạng. Đã bảo cô không biết bao nhiêu
lần, làn da là bộ mặt thứ hai của phụ nữ, cô vẫn không nghe lời. Lên
mạng hay ho thế sao? Yêu trên mạng cũng chỉ là phù du mà thôi, cô ngày
nào cũng lên mạng, ngay ở công ty cũng chat, kết quả là tới cái rắm cũng chẳng có."
Mấy lời phê phán lưu loát này, An An nói sinh động
như mây bay nước chảy, lại còn nói tôi gầy nữa, tôi làm sao so được với
cup C của cô ấy chứ?!
Tôi căm giận bất bình, hoa dung thất sắc
cắn răng, không đợi nghe hết đã ngắt lời: "Em, em, em chat hay không làm sao chị biết được?"
An An đắc ý liếc tôi một cái: "Chị đây còn
không biết cô thường xuyên chat với tên Thiện Giải Nhân Y à? A, còn có
một người tên Một Đêm Mười Lần nữa, chậc, toàn là tên độc không nha, Nha Nha, nếu cô xem mắt bất thành, thì đi gặp thử một lần xem sao, được thì chộp làm bạn trai luôn."
Tôi ngây như phỗng, giả bộ thuần khiết, giữ chặt tay cô ấy. "Rốt cuộc thì làm sao mà chị biết được?"
An An chụp lấy tay tôi, chậm rãi mở miệng: "Gấp cái gì, ngoài sư phụ cô
ra, không còn ai biết nữa đâu. Phải hiếu kính sư phụ thật tốt đó, biết
chưa?"
Người khác không biết là tốt rồi, tôi suy sụp thở ra, trở về chỗ mình ngồi. "Sư phụ à, chị làm em sợ quá đi."
An An không truy vấn câu này, ngược lại đi qua chỗ tôi, chủ động nói: "Cô
nha, đi làm cứ lẩn về sớm, ngồi chưa nóng mông đã trốn, lần trước định
giao cho cô đi ngân hàng nữa, cô lẩn nhanh hơn thỏ, cả máy tính cũng
không thèm tắt."
"Không phải vì đại tỷ ép em sao?" Tôi nhớ lại
cái hạn gấp mà cô ấy giao tôi, buổi tối khó khăn lắm mới làm xong, hữu
khí vô lực dựa vào ghế thở dài.
"Ép cái rắm ấy. Hôm qua thiếu
chút nữa là đi đời. Chị đây vừa lúc đi photo tài liệu, Ứng Nhan xuống
đây chẳng biết có việc gì, lại còn đi về phía chỗ cô, hên là Tiểu Lệ gọi hắn qua chỗ khác đó."
"Hắn không phát hiện đó chứ?" Tâm trạng
vừa lơi lỏng của tôi phút chốc lại căng thẳng, nếu mà Ứng Nhan phát
hiện, tôi chỉ có nước đi Tây Trúc thỉnh kinh thôi.
An An nghĩ nghĩ, rồi chắc nịch nói: "Không đâu."
Đại tỷ à, hắn là quỷ dữ khó lường đó, tôi đau thương nhìn cô. An An vỗ đầu
tôi, nói: "Kệ đi, giờ cứ chuyên tâm lo cho buổi gặp mặt tối nay, để tan
tầm chị đây hi sinh một chút, giúp cô trang điểm đẹp đẽ, giăng lưới bắt
rùa vàng, tới lúc đó cô còn phải ở trong này chịu khổ sao?"
Tôi
chỉnh lại: "Sư phụ, điểm này thì sư phụ không đúng rồi. Phụ nữ có ba
điều nên độc lập: độc lập kinh tế, độc lập tình cảm, độc lập sự nghiệp."
An An ra đòn sát thủ phủ đầu tôi: "Không cần độc lập, mau làm đi, sáng làm cho xong, chiều đi bàn giao bên ngân hàng, xong rồi trở lại, chị giúp
cô mua quần áo."
Tôi nhận mệnh vùi đầu vào làm, An An tiếp tục nhắn tin với bạn trai.
Bảy giờ tối, bằng tay nghề trang điểm xuất thần của An An, tôi rực rỡ xuất hiện ở hội quán trà tâm duyên XX.
Tiến đến gần chiếc xe taxi đậu trước quán trà, tôi đắc ý soi mình vào gương, vừa lòng nhìn bóng của mình phản chiếu lại thật xinh đẹp, mắt to lúng
liếng, thật không ngờ tay nghề trang điệm của sư phụ tôi lại mát như
thế, ngoại trừ trên cằm có hai cái mụn quật khởi không chịu giấu mình
đi, tôi hoàn toàn có thể coi là xinh đẹp.
Bộ dạng này làm tôi vô
cùng tự tin. Tôi tao nhã đi đến lô ghế đã hẹn, A Mai và anh chàng rùa
vàng hình như đang đợi sẵn ở đó. Bà A Mai nhìn thấy tôi lập tức ngây cả
người, vội vàng tươi cười đứng lên: "Nhị Nha tới rồi, mau đến đây đi
con."
Trong lòng tôi có vài phần đắc ý. Ha ha, xem cho kĩ đi,
chưa từng thấy Nhị Nha tôi xinh đẹp như thế này phải không? Cũng không
còn cách nào khác, xinh đẹp thế này, liếc một cái cũng có thể làm người
ta kinh diễm nha!
Người đàn ông đang ngồi xoay lưng về phía tôi nghe thế, liền mỉm cười quay người lại.
Ầm, trời đất đảo lộn. Đang nhìn tôi, chính là mỹ nam!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...