Mấy thời gian này, vì có Mặc lão gia ở lại đây nên Hàn Ân Ly cũng có nhiều thời gian đi ra ngoài, mà không những thế Mặc lão gia còn bắt cô phải ra ngoài thật nhiều hơn để khoai khả tinh thần, không bị gò bó bởi Mặc Hàn Phong.
Hàn Ân Ly xin phép Mặc lão gia ra ngoài một lát nhưng không ngờ đến ông ấy lại nhiệt tình đồng ý, hôm nay quả thật cô có hẹn với Âu Dương Phàm nên đã đi thẳng vào một quán nước, nhìn thấy gương mặt có nét u buồn của anh khiến cô lấy làm lạ, ngày thường anh không tỏ ra bộ mặt này.
Ngay cả khi cô đến gần và cả tiếng kéo ghế cũng không khiến Âu Dương Phàm hoàn hồn lại, cô bất giác thở dài sau đó gọi anh.
_ Anh Dương Phàm...!
_ Hả?
Âu Dương Phàm lúc này mới giật mình hoàn hồn lại, vừa thấy cô anh liền ái ngại, Khẽ cười gượng lên tiếng.
_ Xin lỗi em, nãy anh thất thần một số chuyện mà quên mất em đến từ bao giờ?
_ Không sao đâu, em cũng vừa mới đến mà...Nhưng mà nhường như tâm trạng của anh không tốt lắm, đã có chuyện gì với anh sao?
Nhưng Âu Dương Phàm lại né tránh vừa có chút lưỡng lự, khi nhìn vào đôi mắt lung linh như hai viên dạ minh châu của Hàn Ân Ly khiến anh bất giác nhớ đến em gái mất tích của mình, một điều thôi thúc nào đó khiến anh muốn anh kể cho cô nghe.
Thấy Âu Dương Phàm có ý định không muốn nói với mình, không hiểu cô lại rất muốn anh nói.
Nếu là trước đây anh có chuyện gì khó nói thì cô sẽ nhanh chóng không hỏi, nhưng bây giờ trong lòng cô cứ nao nao muốn biết chuyện cho bằng được.
_ Anh Dương Phàm, anh từng nói chúng ta là anh em cơ mà, có chuyện gì anh cứ chia sẻ với em không cần phải giấu đâu ạ
Âu Dương Phàm nhìn cô một cách trầm lắng nhưng sự u buồn của anh không giấu được trong mắt, anh khẽ thở dài bất lực.
_ Ân Ly à, Anh từng có một đứa em gái nhưng mà con bé đã mất tích chỉ mới một tuổi, cho đến hiện tại anh vẫn vô dụng không tìm được con bé.
Mẹ anh ngày nào cũng hóng tin tức của con bé, nhưng khi bà ấy nhận được tin tức không tìm thấy con bé là bà ấy đều ngã bệnh
Hàn Ân Ly trong tiềm thức bất giác trái tim đau nhói không ngừng, là vì sao vậy? hai tay cô vì căng thẳng mà siết chặt vào nhau, cảm xúc lâng lâng không thể nào diễn tả nỗi.
_ Vì sao em gái của anh lại mất tích, Anh có thể nói rõ cho em được không?
Không hiểu sao cô rất muốn nghe, nhưng đâu ai biết trong lòng cô lúc này không ngừng hồi hộp xen lẫn căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát cả mồ hôi, Âu Dương Phàm không hề lưỡng lự mà bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Hàn Ân Ly nghe.
Vào năm em gái anh tròn một tuổi, cũng vào lúc đó ba mẹ anh đã tổ chức một buổi sinh nhật nho nhỏ.
Tuy là gia đình khá giả nhưng ba mẹ anh lại không thích sự ồn ào nên chỉ tổ chức nho nhỏ cho em gái anh, chính vào ngày hôm ấy Âu lão gia đưa em gái anh đến trung tâm thương mại để chọn quà cho con bé.
Ngay khi trên đường về nhà Âu lão gia đã có một cuộc điện thoại từ công ty nên mở cửa xe đi ra để em gái anh một mình trong xe, nhưng một điều rằng ba anh không khóa cửa xe, trong lúc ba anh đang mải mê nói chuyện thì đột nhiên nghe tiếng khóc của em gái anh nhưng nhanh chóng bị ai đó bịt miệng lại, ba anh lúc này mới quay người lại thì thấy một người đàn ông trung niên ẵm bồng em gái anh chạy đi, rất nhanh Âu lão gia nhận ra người đàn ông này ngoài em trai ruột của ông thì không là ai, ba anh lúc đó hoảng hốt không màng đến cái gì mà cứ thế đuổi theo.
Nhưng điều mà Âu Dương Phàm khó chấp nhận được, khi Âu lão gia trong lúc đuổi theo em trai mình thì một chiếc xe tải chạy với tốc độ nhanh lao về phía ông ấy, Âu lão gia chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đã cắn qua người ông khiến ông tử vong ngay tại chỗ, nhưng mà mắt ông không nhắm lại vì không cam tâm.
Hốc mắt Hàn Ân Ly ngay từ khi bắt đầu nghe Âu Dương Phàm kể mọi chuyện sớm đã đỏ au, trong lòng đau thắt từng cơn.
Cô hít mũi, giọng nói có chút khàn hỏi Âu Dương Phàm.
_ Dương Phàm, Vậy tại sao chú của anh lại muốn bắt em gái anh đi? có phải giữa ba anh và chú của anh có mâu thuẫn gì chăng?
Gương mặt Âu Dương Phàm thoáng chốc đượm buồn, lại vừa chua xót.
Quả thật Hàn Ân Ly nói đã đúng, giữa ba anh và chú của anh đã có mâu thuẫn với nhau nhưng rất gay gắt.
_ Em nói đúng! giữa hai người họ đã có mâu thuẫn với nhau
Âu gia trước đó có hai người con trai đó là ba anh và chú của anh, hai người họ đều được hưởng ứng sự thông minh toàn năng ngang như nhau.
Ngay cả làm việc cũng thông suốt, hai người họ đều có chung quy là "Quen tay hay việc".
Nhưng không ngờ đến ba của anh được bổ nhiệm kế sản nghiệp của Âu gia mà không phải chú của anh, chú ấy lúc ấy rất tức giận sau đó sinh ghi hận ba anh, luôn căm phẫn ba anh.
Chú ấy vì không cam tâm sự nỗ lực của bản thân bấy lâu nay mà không được Âu gia công nhận, một phần vì căm phẫn ba anh mà chú ấy đã ấp ủ một kế hoạch để trả thù ba anh, Nhưng không ngờ chú ấy trả thù ba anh bằng cách cướp lấy em gái của anh.
Sau khi chú ấy thành công cướp đi em gái của anh, chú ấy đã làm mọi cách cắt đứt mọi thông tin liên quan đến em gái của anh, khiến cho cả nhà anh phải sống trong sự đau khổ dằn vặt mà tìm kiếm.
Quả thật chú ấy không hề biết ba anh chết vì tai nạn nhưng khi nghe tin chấn động này chú ấy đã vô cùng ân hận và tội lỗi, chú ấy mất hết tất cả mất luôn người anh trai yêu quý nên chú ấy đã quyết định tự kết liễu đời mình.
Lúc ấy anh chưa kịp hỏi hiện tại em gái của anh đang ở đâu thì chú ấy đã ra đi, Anh lúc đó vừa giận dữ vừa đau lòng không biết nên làm gì mới phải.
Cũng vì bảo mật của chú anh quá cẩn thận dù anh cùng Âu gia lớn mạnh cỡ nào nhưng không tài nào tìm được em gái của anh, anh vừa mệt mỏi vừa bất lực nhưng anh chưa hề có ý định từ bỏ.
Nghe xong câu chuyện, Hàn Ân Ly đã bật khóc trong cơn uất nghẹn ngay cả khi Âu Dương Phàm cũng giật mình khi thấy cô bật khóc, nhưng anh lại thấy đau xót mỗi khi nhìn thấy cô khóc.
Âu Dương Phàm vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhìn nước mắt nước mũi tèm lem của cô khiến anh không nhịn được mà bật cười, không hiểu sao anh muốn trêu chọc cô.
_ Có cần phải cảm động đến mức khóc nức nở như vậy không, hửm? Em khóc trông xấu lắm đó
Bởi câu nói đùa của Âu Dương Phàm đã thành công chọc cho cô cười, thấy cô đã cười rồi khiến anh cũng yên tâm hơn nhiều.
Hàn Ân Ly trở lại dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng hốc mắt vẫn còn đỏ do khóc, giọng khàn khàn vang lên.
_ Được rồi, em không sao nữa rồi nhưng mà anh hẹn em đến đây có chuyện gì sao ạ?
_ Ừm, Anh sẽ trở về Mỹ nhưng lần này sẽ không quay về thành phố Lạc Thành nữa
Ánh mắt Hàn Ân Ly thoáng chốc mất mát, khẽ cụp mắt xuống.
Như hiểu được tâm trạng của cô anh liền nói tiếp.
_ Nhưng mà anh có thể liên lạc với em mà đúng không, đừng xụ mặt nữa xấu lắm đấy
Cô với giọng yểu xỉu trả lời.
_ Em biết rồi
Hai người họ nói chuyện với nhau qua một lúc thì Hàn Ân Ly ra về, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô rời đi khiến Âu Dương Phàm bất giác muốn điều tra đời tư của cô, biết dù là không được hay cho lắm nhưng anh vẫn muốn điều tra.
Dứt suy nghĩ, anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình.
_ A Tứ, giúp tôi điều tra về đời tư của Hàn Ân Ly
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhận mệnh lệnh sau đó cúp máy, Âu Dương Phàm vẫn đứng đó vẫn nhìn bóng lưng của cô đang xa dần mà lẩm bẩm.
_ Nếu em gái mình vẫn còn sống thì chắc cũng tầm tuổi cô ấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...