Nguyện Ý Cả Đời Bên Em

Dương Vỹ Thành mang cặp xách lên người rồi nhanh chóng rời khỏi lớp. Cậu ta vừa đi được vài bước thì nhìn thấy Đoàn Tiểu Hy vẫn còn ở cuối lớp.

Bình thường mỗi khi tan học Đoàn Tiểu Hy đều rất nhanh nhẹn về nhà chứ không phải như thế này.

Nếu không nhầm thì cô bạn này đang đứng đợi Dương Vỹ Thành, hình như đang có điều gì muốn nói thì phải.

Trong lớp không còn ai cả, ngoại trừ Dương Vỹ Thành và Đoàn Tiểu Hy.

Hai người nhìn nhau ở một khoảng cách khá xa………

Dương Vỹ Thành tiến về phía cuối lớp. Bởi vì chuyện vừa xảy ra khiến cho Dương Vỹ Thành có chút ngại ngùng nên bây giờ không dám đối diện với Đoàn Tiểu Hy.

Dương Vỹ Thành lặng lẽ rời đi mà không hề nói bất cứ lời nào. Cặp xách đeo trên vai, tay cầm áo khoác bước đi thật dõng dạc.

Cả hai cứ như vậy rồi lướt qua nhau.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu… Dương… Vỹ… Thành…” Đoàn Tiểu Hy ấp úng, cuối cùng cũng dám nói ra những suy nghĩ trong đầu mình.

Cả hai cùng nhau đi dưới khung cảnh nắng màu vàng nhạt. Dương Vỹ Thành đi trước, Đoàn Tiểu Hy đi theo sau.

Mặc dù Dương Vỹ Thành đã cố tình đi chậm nhưng so với tốc độ bước đi của Đoàn Tiểu Hy thì khoảng cách của cả hai đang cách nhau một đoạn khá xa.

Đoàn Tiểu Hy bối rối không biết phải nói gì với Dương Vỹ Thành mặc dù chính cô là người đề nghị ngỏ lời muốn nói chuyện với cậu ta.

“Đầu tiên phải cảm ơn Dương Vỹ Thành rồi tiếp theo sẽ hỏi lý do…” Đoàn Tiểu Hy lẩm bẩm trong miệng vừa đi vừa lảm nhảm.

Dương Vỹ Thành dừng hẳn lại. Cậu ta đút hai tay vào túi quần đợi Đoàn Tiểu Hy đến gần.


Cũng sắp đến giờ làm thêm Dương Vỹ Thành không thể chậm trễ.

*Bịch*

Toàn bộ gương mặt của Đoàn Tiểu Hy chạm thật mạnh vào tấm lưng to lớn của Dương Vỹ Thành. Đầu đập vào xương sống đau điếng.

Đoàn Tiểu Hy bất giác kêu lên thành tiếng.

“Aaaaa!”

Lực va chạm này không hề nhẹ, cả người của Dương Vỹ Thành bỗng nhiên bị đẩy về phía trước.

Dương Vỹ Thành giữ thái độ bình tĩnh.

“Có chuyện gì cậu nói đi, tôi còn phải đi làm thêm nữa…”

“Cậu vừa học vừa làm ư?” Đoàn Tiểu Hy nói với thái độ ngưỡng mộ.

“Ừm! Có vấn đề gì sao?”

“Không…”

Ngoài việc có thành tích học tập tốt Dương Vỹ Thành còn đi làm thêm kiếm tiền để trang trải cuộc sống, chàng trai có ý chí kiên cường và quyết tâm như vậy thật khiến cho Đoàn Tiểu Hy phải ngưỡng mộ.

Chả bù với Đoàn Tiểu Hy, ngày ngày chỉ biết ru rú trong nhà học hết môn này đến môn khác cũng chẳng giỏi lên được.

Dương Vỹ Thành nhìn vào đồng hồ đeo trên tay. Chỉ còn 10 phút nữa sẽ vào ca làm việc.

“Nếu không có gì thì tôi phải đi đây. Tạm biệt!”

Nói xong hết câu Dương Vỹ Thành một mạch rời đi.

Đoàn Tiểu Hy lúc này mới dám cất giọng nói to.

“Cảm ơn cậu, Dương Vỹ Thành.”

Khó khăn lắm Đoàn Tiểu Hy mới thốt lên mấy lời như thế này. Cô ngại ngùng hai tay siết chặt vào vạt áo.

Dương Vỹ Thành nghe được mấy lời của Đoàn Tiểu Hy bất giác khựng người lại. Cậu ta hít một hơi thật sâu.

“Vì chuyện gì?”

“Vì…. vì… vì cậu đã cho tôi vào chung nhóm.”

“Không có gì! Đừng vì việc này mà suy nghĩ quá nhiều. Cậu hãy cho mọi người thấy rằng mình không phải là người vô dụng, cậu làm được mà Tiểu Hy…”

“Oh!”


“Tôi phải đi đây! Tạm biệt!”

Đúng lúc đèn đỏ sáng lên, Dương Vỹ Thành đi sang phía bên kia đường với một phong thái dõng dạc.

Đoàn Tiểu Hy vẫn còn vài điều thắc mắc cần hỏi Dương Vỹ Thành nên trong lòng hơi ấm ức.

Nhưng hôm nay có lẽ chỉ đến đây thôi….

*Tít….*

Tiếng còi xe vang lên một hồi dài khiến cho Đoàn Tiểu Hy giật mình hốt hoảng. Cô xoay người lại, mắt chăm chú nhìn về phía chiếc xe ô tô màu đen hiệu Mercedes đang đỗ ở bên đường.

Một người phụ nữ mặc bộ đồ vest màu đen bước ra khỏi xe ô tô. Không ai khác đó chính là mẹ của Đoàn Tiểu Hy - Lưu Cẩm Hạ.

Dáng vẻ uy nguy của bà ta đi đến đâu cũng đều khiến cho mọi người xung quanh phải há hốc với vẻ tự tin ngút ngàn.

Đoàn Tiểu Hy lập tức chạy đến gần mẹ mình. Cô nén hơi thở mệt nhọc lại, miệng lí nhí nói:

“Chào mẹ! Hôm nay mẹ đến tận trường học đón con ư?”

Có lẽ như Lưu Cẩm Hà đã phát hiện ra điều gì đó khi vô tình chứng kiến thấy cuộc nói chuyện giữa cô con gái với một nam thiếu niên lạ mặt.

Lưu Cẩm Hạ không cười lấy một cái, bà ta lạnh lùng ra lệnh:

“Lên xe!”

“Dạ!”

Chiếc xe bắt đầu di chuyển. Không khí bên trong xe bỗng nhiên trở nên vô cùng ngột ngạt.

Nếu như những cặp mẹ con khác khi gặp nhau sẽ trò chuyện vui đùa không ngớt thì đối với mẹ con của Đoàn Tiểu Hy lại hoàn toàn trái ngược.

Hôm nay ở trường xảy ra nhiều chuyện như vậy, Đoàn Tiểu Hy rất muốn kể cho mẹ nghe để cùng nhau tìm ra hướng giải quyết nhưng có lẽ cô không thể làm vậy được.


Đoàn Tiểu Hy ngồi ngay ngắn lại. Cô tựa lưng vào ghế định bụng sẽ chợp mắt một lát thì….

Lưu Cẩm Hà cất giọng tra khảo:

“Bạn học nam lúc nãy mà con nói chuyện là ai vậy? Hai đứa quen biết nhau bao lâu rồi?”

Đoàn Tiểu Hy mở to mắt tròn xoe, đúng như những gì cô suy nghĩ “mẹ đã nhìn thấy tất cả”

Xem ta phen này Đoàn Tiểu Hy khó mà tránh khỏi.

“Là bạn học cùng nhóm làm bài tập của con…”

“Hai đứa nói gì mà lâu vậy? Con đã quên những gì mẹ dặn rồi sao?”

“Con chỉ muốn hỏi cậu ấy về chuyện học, tụi con chắc chắn sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề nào đâu, mẹ yên tâm…”

Nghe được mấy lời này từ chính miệng con gái mình phát ra Lưu Cẩm Hạ cũng yên tâm hơn hẳn.

Từ trước đến giờ, chuyện tình cảm của của Đoàn Tiểu Hy chính là vấn đề mà Lưu Cẩm Hạ quan tâm nhất. Bà ta từng là người thất bại trong chuyện tình cảm chính vì vậy mà bà không bao giờ để cho con gái đi vào vết xe đổ của mình.

“Con nói vậy thì mẹ cũng an tâm hơn nhiều rồi!”

Lưu Cẩm Hạ đưa bàn tay vuốt ve mái tóc của Đoàn Tiểu Hy, miệng thỏ thẻ:

“Con là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc, là người ở trong cung điện châu báu, con không giống như những kẻ ngoài kia suốt ngày phải nai lưng cực khổ, con chỉ cần nghe lời của mẹ sau này chắc chắn sẽ trở thành một người phụ nữ quyền lực đến lúc đó tất cả mọi thứ con muốn đều dễ như trở bàn tay.”

Đoàn Tiểu Hy ngoài việc tuân theo những điều kiện của mẹ ra thì cô chẳng biết làm gì cả. Cô biết mẹ chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới như vậy, nhưng những điều mẹ dặn có thật sự tốt cho Đoàn Tiểu Hy không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận