Từ sau khi Hoàng Quý phi cùng Ngũ Hoàng tử bị cấm túc, nhân sinh hình như thoải mái hơn rất nhiều.
Chuyện trên đều do Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh lo liệu, Tiêu Chiến chỉ cần chăm sóc tốt cho Vương Nhất Bác.
Mấy ngày này, nhóm triều thần đã tổng kết ra mười lăm tội đại bất kính của phủ Dung tướng quân, từng cái đều theo luật mà xử.
Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu trợ giúp của Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ, cũng không ngăn cản nhóm triều thần góp lời, hình như là đang đợi thời cơ cuối cùng.
Mà như La Vân Hi dự đoán, phủ Dung tướng quân tuy rằng thừa nhận tự ý truyền đan dược vào trong cung, nhưng đối với chuyện dược sảy thai lại cực lực phủ nhận.
Bọn họ cũng thấy kỳ lạ, dược này ngay cả Tứ Hoàng tử cũng không biết, cho nên có thể xuống tay chỉ có người thân cận nhất và không bị hoài nghi.
Hơn nữa hài tử chưa ra đời kia có thể sẽ uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của Ngũ Hoàng tử, phủ Dung tướng quân liền nhận định sự tình là do Ngũ Hoàng tử làm, muốn giá họa cho bọn họ.
Bọn họ nói gì, Hình bộ đều chi tiết báo cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghe xong, trầm mặc hồi lâu, cũng không nói.
Chớp mắt, Vương Nhất Bác có thai đã năm tháng, thân thể nặng hơn, cả người đều cảm thấy lao lực, Tiêu Chiến chỉ cần nhàn rỗi sẽ ở bên cạnh hắn, cùng hắn nói chuyện giải buồn.
- Thời tiết cuối cùng cũng mát mẻ.
Vương Nhất Bác nhìn lên bầu trời vừa cao vừa trong xanh, cảm thấy không khí này khiến hắn rất thoải mái.
Năm nay mùa hạ đặc biệt dài, có thai vốn đã nóng, cho nên đối với Vương Nhất Bác mà nói cũng có chút gian nan, cho dù thêm băng cũng chỉ hơi mát mẻ một chút thôi.
- Nếu không phải ngươi hoài thai, thời tiết này ta thật muốn đưa ngươi đến khu vực săn bắn chơi mấy ngày.
Tiêu Chiến ngồi đối diện hắn, cẩn thận bóc nho cho hắn.
Hiện tại cũng không phải không thể đến, nhưng y là phụ thân nên vì hài tử tích phúc, thật sự không nên sát sinh.
- Lần sau đến, dù sao cũng còn nhiều thời gian.
Vương Nhất Bác mỉm cười dùng tăm trúc chọc nho, đưa vào miệng.
Ăn mấy miếng, mới nói.
- Nói đến xuất môn, Tiêu Chiến, ta muốn đến chùa phát cháo.
Một mặt là làm việc thiện tích phúc vì hài tử, mặt khác cũng muốn dâng hương, cầu khẩn phủ trạch an ổn, cả nhà yên vui.
Tiêu Chiến suy nghĩ, phát cháo an toàn hơn so với săn thú.
Đưa thêm người đến, Vương Nhất Bác sẽ không quá mệt nhọc, thật là lựa chọn không tồi.
- Được, nghe lời ngươi.
Lát nữa ta nói Trác Hồ đi chuẩn bị.
Ngươi muốn đến chùa miếu nào? - Tiêu Chiến hỏi.
- Đến Quốc Trữ tự.
- Vương Nhất Bác suy nghĩ, nói.
Quốc Trữ tự là chùa lớn nhất Nghiệp kinh, hương khói cường thịnh.
Đạo cao tăng Thanh Nhất đại sư từng là trụ trì nơi này, nhưng sau đó hắn vì tăng cường truyền thụ phật hiệu cho chùa miếu khác quanh đó, không thể lúc nào cũng an bài việc vặt trong chùa, cho nên nhường lại vị trụ trì cho sư đệ.
- Được.
- Tiêu Chiến gật đầu, phân phó cho Trác Hồ làm.
Ba ngày sau, bên ngoài Quốc Trữ tự, người của Lân Vương phủ mang đến ba cái nồi lớn, bắt đầu dựng sạp phát cháo.
Phía ngoài Quốc Trữ tự có hai hành lang tránh mưa thật dài, rất nhiều người ăn mày cùng vô gia cư ở tạm, tăng nhân trong Quốc Trữ tự cũng sẽ không đuổi bọn họ đi.
Cho nên sau này, hành lang tránh mưa thành thứ trang trí, cho dù là ngày mưa, người dâng hương cũng sẽ bung dù đi, không tiến vào hành lang tránh mưa.
Buổi sáng, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến sớm thức dậy, hôm nay không thượng triều, cho nên Tiêu Chiến có thể cùng Vương Nhất Bác đi.
Đơn giản ăn cơm xong, hai người lên xe ngựa.
Nhưng xe ngựa còn chưa chạy, La Vân Hi cùng Trương Bân Bân đã bước đến .
- Cha, tiền bối, sao lại dậy sớm như vậy? - Tiêu Chiến nhìn hai người.
Vương Nhất Bác nghe vậy, cũng vén màn lên nhìn ra.
La Vân Hi nhìn xe ngựa, nói.
- Đã đi làm việc thiện tích phúc, ta với Trương Bân Bân cũng cùng đi.
Cũng một tâm ý, hy vọng Nhất Bác có thể bình an sinh hài tử.
- Vậy làm phiền cha cùng tiền bối.
- Tiêu Chiến cười nói.
- Được.
La Vân Hi gật đầu, lập tức cùng Trương Bân Bân lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy đến Quốc Trữ tự.
Lúc bốn người đến, đã có thể ngửi được mùi cháo thơm.
Trước bệ bếp cũng có một hàng người thật dài đang đứng, không chỉ ăn mày gần Quốc Trữ tự, ngay cả ăn mày ở các chùa miếu khác cũng đều ngửi được mùi mà đến, muốn ăn một bữa no hiếm có.
- Vương gia, Vương phi, Nhạc Khanh quân, Y thánh tiền bối.
- Trác Hồ thấy xe ngựa, lập tức ra nghênh đón.
Tiêu Chiến sau khi xuống xe, cẩn thận bế Vương Nhất Bác xuống.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Cháo còn phải nấu thêm lát nữa, Thanh Mẫn đã bắt đầu sai người chia bánh đậu đỏ cho bọn họ ăn trước.
- Trác Hồ cười nói.
Thanh Mẫn thấy họ, cầm rổ hành lễ từ xa, rồi tiếp tục phân đồ ăn.
Trước đó mọi người đã nói, Lân Vương gia đến làm việc thiện, mọi người không cần hành lễ.
Giờ thấy Lân Vương gia cùng Lân Vương phi cao quý, cho dù không dám đường đường chính chính nhìn, cũng vẫn trộm nhìn mấy lần.
Mọi người lại đợi thêm lát nữa, đầu bếp nấu cháo báo lại, nói cháo đã nấu xong.
Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác, cẩn thận vén cổ tay áo cho hắn, lại dùng khăn trắng bao lại, nói.
- Cẩn thận một chút, đừng để nóng.
Mệt cứ tới đây nghỉ ngơi.
- Ừm.
Vương Nhất Bác cười gật đầu.
Vừa xoay người, liền thấy Trương Bân Bân cũng đang tự vén cổ tay áo cho La Vân Hi, biểu cảm của La Vân Hi mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn nhận.
La Vân Hi, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lần lượt đứng trước ba đài.
Mấy tiểu thị giúp làm trợ thủ, Trương Bân Bân ngồi ở một bên xem bệnh cho một vài người ăn mày già yếu.
Vương Nhất Bác rất bội phục sư phụ mình, bất luận ở tình huống nào, ngồi đối diện là người có thân phận thế nào, sư phụ đều sẽ làm hết chức trách y giả, tận tâm trị liệu.
Dược tất nhiên là từ dược phòng của người lấy ra, chỉ cần cầm đơn thuốc đến cửa sau Lân Vương phủ chờ lấy là được, về phần một ít ngoại thương, người sẽ liền băng bó tặng dược tại chỗ, tuy rằng trên mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng những bệnh nhân kia lại khen không dứt miệng.
Ở đài, người xếp hàng chỗ Vương Nhất Bác nhiều nhất, tiếp theo là La Vân Hi, mà chỗ Tiêu Chiến chỉ có thể dùng hai chữ "Quạnh quẽ" mà hình dung.
Nét tàn khốc bẩm sinh của Tiêu Chiến khiến mọi người sợ hãi, Vương Nhất Bác bọn họ ở lâu bên y dần dần quen sẽ không cảm thấy gì, nhưng người ngoài mới gặp không khỏi bị kinh sợ, chùn bước.
Hơn nữa y lại trưng ra cái mặt lạnh, lại càng khiến người ta chỉ dám nhìn từ xa.
Vương Nhất Bác nhìn sang y, không khỏi bật cười.
Cho dù trước đài quạnh quẽ, Tiêu Chiến cũng không cảm thấy xấu hổ, ngẫu nhiên có mấy nam tử tàn tật lớn gan đi qua, Tiêu Chiến cũng không có biểu cảm dư thừa gì, chỉ múc đầy bát cho họ, rồi lại tiếp tục chờ.
Quay đầu nhìn sư phụ bắt mạch cho người khác, Vương Nhất Bác từ bỏ ý tưởng để sư phụ tới thay Tiêu Chiến, sư phụ tuy rằng không có nét tàn khốc, nhưng khuôn mặt tuyệt đối còn lạnh hơn so với Tiêu Chiến.
- Tiêu Chiến, đến đây.
- Vương Nhất Bác mỉm cười vẫy tay với y.
Tiêu Chiến lập tức buông muỗng đi tới, thân thiết hỏi han.
- Mệt sao?
- Không mệt, nhưng một mình ta có chút làm không xuể, ngươi tới giúp ta phân dưa muối đi.
- Được.
Đứng trước cái đài khô cằn nóng nực kia, Tiêu Chiến tất nhiên càng thích ở bên Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác phân phó Trác Hồ cùng Thanh Mẫn đến thay vị trí của Tiêu Chiến, người xếp hàng sau đó cũng bắt đầu dần dần phân tán sang bên Trác Hồ.
Tiêu Chiến căn bản không để ý, Vương Nhất Bác múc cháo cho bọn họ xong, y liền cho thêm một ít dưa muối bên trên, hai người phối hợp ăn ý, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Những người ăn mày đến nhận cháo nhìn thấy hai người ân ái như thế, e ngại với Tiêu Chiến cũng ít đi nhiều, sau khi nhận được cháo, đều nói cảm tạ, thậm chí còn nói một ít lời chúc phúc.
Điều này khiến tâm tình hai người cũng cực kỳ vui vẻ.
Lúc cháo đã gần hết, hai người bất ngờ thấy Hình bộ Thị lang vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, từ sau khi nữ nhi hắn chết ở phủ Tứ Hoàng tử, vị đại nhân này có vẻ già đi rất nhiều, nhưng cũng may tinh thần vẫn ổn định, mới không suy sút quá mức.
- Bái kiến Lân Vương gia, Lân Vương phi.
Hình bộ Thị lang hành lễ, nam tử trẻ tuổi đi theo bên người cũng hành lễ theo, nhưng Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác chưa từng gặp người này.
- Đứng lên đi.
Vốn là đến phát cháo, lễ tiết đều miễn.
Bởi vì có liên quan đến Tứ Hoàng tử, Tiêu Chiến cùng Hình bộ Thị lang từ trước đến nay luôn bất hòa, cũng chưa nói với nhau được mấy câu.
- Hôm nay vi thần đến, là muốn gửi cho ái nữ chút kinh thư tự chép, cầu nguyện nó sớm siêu thoát.
Không ngờ ở chỗ này gặp được Lân Vương gia cùng Vương phi.
Vi thần cả gan, có thể xin hai vị hai chén cháo lấp bụng không?
- Tất nhiên.
- Vương Nhất Bác cười nói.
Hôm nay cháo chuẩn bị rất nhiều, cho nên có cho bọn hắn hai chén cũng không sao.
- Vậy đa tạ Lân Vương phi.
Hình bộ Thị lang nhìn người một nhà cao thấp Lân Vương phủ ở đây lo liệu, trong lòng không khỏi thương cảm cùng cảm thán.
Vương Nhất Bác cầm hai bát sạch sẽ, múc hai chén cháo, Tiêu Chiến như vừa rồi bỏ thêm dưa muối, sau đó đưa cho hai người.
- Đa tạ Vương gia, Vương phi.
Hai người tiếp nhận cháo, cũng không nói thêm gì, lấy đũa, đứng ở một bên ăn.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, bọn họ có chút tò mò vị nam tử bên người Hình bộ Thị lang kia, nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng vô cùng ổn trọng, từ y phục, cũng có chút thân phận.
Tuy rằng là ăn ngoài trời, nhưng dáng vẻ nam tử ăn cháo rất nhã nhặn, vừa thấy là biết từng được giáo dưỡng tốt.
Một người như vậy, ở cùng Hình bộ Thị lang, rốt cuộc thân phận ra sao?
Hai người tuy có nghi vấn, nhưng không cảm giác được ác ý, liền không hỏi nhiều.
Hai người kia ăn cháo xong, Hình bộ Thị lang trả lại bát, nói.
- Thật sự cháo này nấu rất ngon.
Vương gia Vương phi thiện tâm nhất định có thể cảm động lòng trời, bảo hộ hai vị bình yên.
- Cám ơn lời chúc của ngài.
- Vương Nhất Bác mỉm cười nói.
Hình bộ Thị lang nhìn hai người, nhẹ giọng nói.
- Thiện ác đến cùng sẽ có hồi báo, kẻ hại người không có kết cục tốt, người tích phúc cũng sẽ nhận được chiếu cố cùng hậu đãi của trời.
Thần cáo từ trước.
Tiêu Chiến hơi hơi gật đầu.
Mặc dù cảm giác những lời này có chút ý tứ, nhưng hai người đều không hỏi nhiều.
Hình bộ Thị lang đưa nam tử rời đi, bóng dáng vẫn có chút hiu quạnh như trước.
Ngày hôm sau lâm triều, không biết từ đâu mà Hoàng Thượng biết được chuyện Lân Vương phủ đi phát cháo, ra sức ca ngợi một phen, cũng sai người bắt tay vào chuẩn bị, hiện tại vừa vào đông cứ bắt đầu mở quỹ phô phát cháo định kỳ, không cần đợi đến sau đông chí.
Du quân vương trước đó vài ngày cũng trở về Du quốc, Đại Nghiệp cũng phái quân đội bảo hộ an toàn.
Quan viên phụ trách việc này tỏ vẻ mọi chuyện đều ổn, Hoàng Thượng cũng có chút vừa lòng.
Vốn tất cả mọi người nghĩ hôm nay lâm triều sẽ như vậy an ổn trôi qua, tả Thừa tướng bước ra khỏi hàng nói.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần có bản khải tấu.
Tả Thừa tướng từ trong cổ tay áo lấy ra một quyển tấu sớ trình lên, nói.
- Ngũ Hoàng tử lạm dụng chức quyền, tính cả thế tử Cung Liêm Hầu, buôn bán tư diêm (muối ăn), giành lãi kếch xù, cũng uy hiếp quan viên liên can không được tiết lộ ra ngoài, nếu không liền lấy mạng toàn gia.
Đây là tội đại nghịch, không thể tha thứ.
Mong Hoàng Thượng minh giám!
Tả Thừa tướng vừa nói xong, cả triều ồ lên.
Người hầu tiếp nhận tấu sớ đưa cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sau khi xem nội dung chi tiết chứng minh cùng tên và dấu tay của chúng quan viên, đương triều giận dữ nói.
- Làm càn! Người đâu, đem Tiêu Trạch, Cung Liêm Hầu cùng Hạ Nhất Phàm toàn bộ giải vào lao, hai tòa phủ sắp xếp nội quân trông coi, không cho bất cứ ai ra vào! Đợi trẫm xác minh từng chuyện, rồi sẽ định đoạt.
- Rõ! - Thống lĩnh nội quân lĩnh mệnh.
Không đợi Hoàng Thượng nổi giận xong, Tiêu Quân đã lâu chưa vào triều cũng đứng dậy, quỳ xuống đất nói.
- Phụ hoàng, nhi thần cũng có bản tấu, Tiêu Trạch nhãn vô tôn thượng, tự ý làm bậy, cấu kết cổ sư, ý đồ sát hại hoàng tự, mưu đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Cùng với việc sử dụng dược giết chết thân sinh trong bụng mẫu phi, thật sự không xứng làm người!
- Đại Hoàng huynh có chứng cứ không? Đừng nên vu hãm người khác.
- Tiêu Diễn sắc mặt không tốt đứng ra nói.
- Tất nhiên là có, nếu không cũng không dám dễ dàng bẩm lên Phụ hoàng.
- Tiêu Quân trừng mắt, hiển nhiên nắm chắc mười phần.
Hoàng Thượng giận dữ đến mức sắc mặt biến thành màu đen, vốn dĩ chuyện tư diêm đã đủ khiến hắn tức giận, không ngờ vẫn còn.
Trầm mặc một lát, mới nói.
- Sự tình trọng đại, Tả Hữu Thừa tướng cùng lục bộ Thượng thư cùng trẫm và các Hoàng tử, đến ngự thư phòng nói chuyện.
Người đâu, đi mời Hoàng hậu tới, việc này liên lụy tới hậu cung, nàng có quyền nghe.
- Vâng.
- Người được điểm danh cùng đáp.
Sau đó, Hoàng Thượng nói tiếng "Bãi triều", liền vung tay áo rời đi trước một bước...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...