Nguyện Vì Người


Hai ngày đầu đến đất phong, hai người gần như không ra ngoài.

Buổi tối ngày đầu tiên, sau khi Tiêu Chiến sai ảnh vệ đến mua sách cùng đậu hủ thơm, hai người liền ở suốt trong nhà, đọc sách, chơi cờ, hoặc là vẽ phong cảnh.

Sau cơm chiều cùng nhau tản bộ đối thi (đối thơ) ở tiểu viện.

Rất thoải mái tự tại, giống như đang ở thế ngoại đào viên, không cần gì khác.
Ngày hôm đó, hai người ngồi ở ghế nằm dưới tán nho đọc sách, gió nhẹ nhàng thổi rất thích hợp để làm biếng.

Tiêu Chiến buông sách nói.
- Ngày mai đi ra ngoài một chút được không?
- Được, đi đâu? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Nhị ca nói nơi này có miếu cầu tử, nghe nói vô cùng linh nghiệm, chúng ta có thể đến nhìn xem.

- Tiêu Chiến mỉm cười nói.
- Miếu cầu tử?
Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn về phía y.

Nghiệp quốc thờ miếu cầu tử cũng không ít, chỉ vì có con không dễ, cho nên đa số mọi người cảm thấy không linh nghiệm, người đi cầu nguyện cũng ít dần.
Tiêu Chiến nói lại lời Nhị ca nói với y cho Vương Nhất Bác nghe, nhìn biểu cảm của Vương Nhất Bác nửa tin nửa ngờ, Tiêu Chiến cười hỏi.
- Đi không?
Vương Nhất Bác mím môi, gật gật đầu.

Mặc kệ là có linh hay không, vẫn phải thử một lần.

Đang nói, Vương Nhất Bác đột ngột cảm thấy có chút đói, liếm liếm khóe miệng, nói.
- Ta đói.
Tiêu Chiến cười nhéo nhéo cằm hắn, nói.
- Ngươi gần đây sao lại dễ đói như vậy?
- Có thể là hết chinh chiến, cả người trở nên thoải mái, hơn nữa trước đây cũng không ăn được bao nhiêu, cho nên hiện tại phải bồi bổ trở lại.

- Vương Nhất Bác cười nói.
Nghĩ lại Vương Nhất Bác đúng là gầy không ít, Tiêu Chiến gật gật đầu.
- Muốn ăn cái gì?
- Muốn uống canh bồ câu...
Vương Nhất Bác gãi cằm, lại bồi thêm một câu.
- Do ngươi làm.
- Không thể ăn thì làm sao?
Kinh nghiệm nấu canh của y cũng chỉ có lần đó ở phủ.

- Không sao, hương vị có thể điều chỉnh lại.

- Mắt Vương Nhất Bác sáng lấp lánh nhìn Tiêu Chiến.
- Đi, ta làm cho ngươi.
Nói xong, Tiêu Chiến sai ảnh vệ đi mua mấy con bồ câu đã xử lý về, tiện thể mua thêm chút gia vị cùng nồi.

Ở phòng bếp có bó củi đã chẻ sẵn, để cho bọn họ đun nước ấm dùng, hiện tại có thể dùng để nhóm lửa nấu canh.
Đợi Tiêu Chiến nấu canh xong đã là hai canh giờ sau.

Vương Nhất Bác nhìn nửa nồi đất chứa canh bồ câu, cười cười với Tiêu Chiến, rối cúi đầu ăn.

Hương vị mặc dù có chút nhạt nhưng chất thịt bồ câu ngon vẫn khiến Vương Nhất Bác ăn thật sự thỏa mãn.
Nguyên nồi canh bồ câu toàn bộ vào bụng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác xoa xoa bụng, ngồi trên ghế lại không muốn vận động nữa.
Tiêu Chiến nhìn nồi canh chỉ còn lại có xương, cười nói.
- Nuôi như vậy, không thể không biến thành con heo nhỏ.
Vương Nhất Bác nhìn cổ tay mình, lại xoa xoa thắt lưng, nói.
- Không béo.
Tiêu Chiến mỉm cười đặt một cái đĩa đựng sơn trà ngào đường vào tay hắn.
- Ăn một chút, hỗ trợ tiêu hóa.
- Ừm.

- Vương Nhất Bác ngậm lấy một quả sơn trà.
Sau đó Tiêu Chiến lại dẫn hắn đi ra ngoài tản bộ, cảm thấy Vương Nhất Bác tiêu hóa hết rồi, mới một tay ôm lấy hắn, cười gian.
- Ta cho ngươi ăn no rồi, ngươi không phải cũng nên cho ta ăn no chứ?
Vương Nhất Bác đỏ mặt ôm chặt cổ Tiêu Chiến, bị đưa lên giường.
Trên giường một mảnh hỗn loạn, y phục hai người đã cởi hết.

Hai chân Vương Nhất Bác vòng phía sau Tiêu Chiến, hai tay bị đặt trên đỉnh đầu, thừa nhận va chạm của Tiêu Chiến.
Giữa hai chân Vương Nhất Bác đã tiết một lần sớm thành một mảnh dâm mỹ, thở gấp nặng nề cùng tiếng rên vỡ vụn quanh quẩn bên tai, cực kỳ quyến rũ.
- A...!Đừng...!- Vương Nhất Bác giọng đã nghẹt, hai chân cũng dần dần mất khí lực.
- Sao? - Tiêu Chiến rất thích phản ứng mẫn cảm của hắn, càng thêm xâm nhập.
- A...!Đừng đụng chỗ...!- Vương Nhất Bác cảm thấy tim hình như bị cái gì trêu chọc, luôn cào một cái, kêu cũng không được, không kêu cũng không xong.
- Chỗ này? - Tiêu Chiến cười hỏi, ý xấu vẫn đánh tới điểm mẫn cảm kia.
Tiếng thở hổn hển cùng tiếng rên của Vương Nhất Bác lại lớn hơn nữa, có chút không khống chế được mà ngẩng đầu, đôi mắt tuy rằng nhìn Tiêu Chiến, nhưng tầm mắt đã có chút mơ hồ.
Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác sắp thoát lực, liền lấy gối đầu bên cạnh qua, chèn xuống dưới thắt lưng Vương Nhất Bác, buông tay hắn ra, hai tay nắm lấy cẳng chân Vương Nhất Bác, đè sang hai bên.

Nơi đang kết hợp hiện ra trước mắt Tiêu Chiến không sót gì.
Màu phấn hồng như ẩn như hiện theo tiết tấu y ra vào, chỗ kia cũng hút càng nhanh.

- Rất...!sâu...!- Vương Nhất Bác cầm lấy chăn đơn dưới thân, ưỡn người thừa nhận khoái cảm thật lớn.
Tiêu Chiến đẩy nhanh tốc độ hơn, Vương Nhất Bác bị đâm đến mức cơ hồ nói không nên lời, chỉ có thể thấp giọng nức nở.
Theo cảm giác liên tục thăng hoa, Tiêu Chiến mỗi một lần đều đi vào chỗ sâu nhất, trước người Vương Nhất Bác đã lộ ra một mảnh ửng đỏ, mồ hôi tiết ra khiến thân thể hắn thoạt nhìn càng thêm bóng loáng.
Nhưng vào lúc này, Vương Nhất Bác đột ngột cất cao giọng, cố gắng bắt lấy tay Tiêu Chiến, nói:
- Tiêu Chiến...!dừng, dừng lại...!ta...!ta phải đi nhà xí.
Uống quá nhiều canh, tất nhiên sẽ muốn đi tiểu.

Tiêu Chiến lại ở phía sau cùng hắn hoan ái, trên đường chắc chắn xảy ra vấn đề.

Vương Nhất Bác lúc này đã không còn lòng dạ nào để nghĩ mình sơ sẩy, thầm muốn nhanh chóng ra sau bình phong.

Nếu không nhịn được, hắn không còn mặt mũi nào nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cúi người liếm vành tai hắn, động tác dưới thân vẫn chưa dừng, còn thấp giọng nói.
- Vậy ở trên giường giải quyết đi...
(Mời mọi người cho ý kiến về câu nói của đồng chí họ Tiêu tên Chiến này.

Tui cạn ngôn rồi)
Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn y, Tiêu Chiến chọn đâm đúng điểm nhạy cảm của hắn, khiến ý muốn đi tiểu của Vương Nhất Bác càng rõ ràng.

Nhưng hắn thật sự không muốn như vậy, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Vương Nhất Bác chịu đựng, đằng sau tất nhiên lại càng nhanh, Tiêu Chiến cũng càng đắm chìm trong khoái cảm.

Y không phải muốn làm Vương Nhất Bác xấu hổ, mà là thật sự không để ý, cho dù Vương Nhất Bác không nhịn được trên giường, y vẫn có thể xem như bình thường mà thu dọn sạch sẽ cho hắn.
Hai người nhìn như đang giằng co, xem ai có thể nhịn đến cuối cùng.
- Tiêu Chiến...!Ta không muốn...
Vương Nhất Bác thật sự là bị ép đến cực hạn, cũng không nhịn được nữa bật khóc.

Hắn thật sự không muốn mất mặt như vậy trước Tiêu Chiến.
Thấy hắn khóc, Tiêu Chiến nhanh chóng lui ra, ôm lấy Vương Nhất Bác bước nhanh ra sau bình phong lấy một cái bồn ra, đặt Vương Nhất Bác trên mặt đất, một tay vòng qua hắn, một tay giúp tiểu Nhất Bác, ôn nhu nói.
- Được rồi, là ta không tốt.

Nào, không sao nữa.
Vương Nhất Bác hít hít mũi, cũng không còn sức thẹn thùng, mặc kệ bàn tay của Tiêu Chiến, đầu tiên bắn ra một cỗ bạch trọc, sau đó là một cỗ thanh lưu, tiếng nước rơi vào trong bồn.
Đợi Vương Nhất Bác tiểu xong, Tiêu Chiến ôm hắn quay về giường.

Lau đi nước mắt còn đang vương trên lông mày.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thấp giọng nói.

- Rất xin lỗi...
- Ngốc ạ, là ta quá mức.

Nhất Bác, ta hy vọng ngươi hiểu, cho dù ngươi giải quyết ở trên giường, ta cũng sẽ không ghét bỏ ngươi.

- Tiêu Chiến hôn Vương Nhất Bác an ủi.
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn y, không nói gì.

Tiêu Chiến dùng cái chỗ vẫn còn cứng của mình chọc chọc cánh mông Vương Nhất Bác, cười nói.
- Vi phu phải tiếp tục.
Vương Nhất Bác đem mặt vùi vào chăn, mặc kệ y...
Hành trình dâng hương của ngày hôm sau tất nhiên phải kéo dài thời hạn.

Hai ngày sau, Vương Nhất Bác khôi phục rồi, Tiêu Chiến mới gọi người chuẩn bị xe ngựa, hai người cùng nhau đến miếu cầu tử.
Trong miếu, khách hành hương không ít, biểu cảm mỗi người đều rất thành kính, hy vọng nguyện vọng của mình có thể thành hiện thực.

Điều này khiến Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi vào trong miếu cũng không nhịn được mà thu hồi tư thái thân mật trước đó, biểu hiện ra thật sự lễ độ.
Tiểu sa di thấy hai người đứng ở cửa, hình như cũng không quen thuộc nơi này, liền đi lên, hai tay tạo thành chữ thập hỏi han.
- Thí chủ muốn thắp hương hứa nguyện phải không?
- Đúng vậy.

- Hai người hoàn lễ.
- Thí chủ không cần câu nệ, mời theo ta đi.

- Tiểu sa di làm tư thế mời, rồi dẫn đầu đi về hướng đại điện.
Đệm hương bồ trên đại điện toàn là cắm thành đôi, hiển nhiên phải hai người cùng nhau mới được.

Tiểu sa di mang hương cùng ống thẻ tới.
- Thí chủ thắp hương xong có thể trực tiếp xin xăm, đại sư giải xăm ở trong điện bên cạnh.
- Đa tạ tiểu sư phụ.

- Vương Nhất Bác nhận lấy, rồi gật đầu.
- A di đà phật! - Tiểu sa di hành lễ, liền rời đi.
Hai người dâng hương, sau đó tìm một chỗ đệm hương bồ không người quỳ xuống, bắt đầu khấn cầu.

Người trong miếu tuy rằng rất nhiều, nhưng rất yên lặng, ngẫu nhiên có người nhẹ giọng nói chuyện, cũng không ảnh hưởng đến những người khác.
Quỳ gối trước phật, hai người đều cảm thấy trong lòng vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghĩ rất nhiều chuyện, có thể thành kính cẩn thận cầu khẩn, hy vọng nguyện vọng có thể thành hiện thực.
Sau khi cắm hương xong, hai người lại quỳ về chỗ cũ, Vương Nhất Bác bắt đầu lắc ống thẻ, không bao lâu, liền rớt ra một xăm.
Hai người đứng lên, cầm xăm đến điện bên cạnh, một vị lão tăng đang giải xăm cho khách hành hương.
Đến phiên hai người, Vương Nhất Bác đưa xăm qua.

Lão hòa thượng nhìn xăm, tất cả giải thích xăm văn đã ở trong đầu hắn, không tệ chút nào.

Lão hoà thượng vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm nói.
- Việc hai vị cầu còn cần tự mình cẩn thận lưu ý một chút, những cái khác là thiên cơ, lão tăng không thể nhiều lời.


Nhưng khuyến cáo hai vị thí chủ, thí chủ nếu có con nối dòng, nhất định là vạn phúc, không cần bậc cha chú quan tâm.

Lão tăng ngôn tẫn không thể hơn, A di đà phật.
Lời của lão hoà thượng nghe rất bí hiểm, nhưng hồi tưởng một chút lại thấy nói cũng như chưa nói.
- Xin hỏi đại sư, ta cả đời này sẽ có con nối dòng chứ? Nếu có con...
Vương Nhất Bác còn chưa nói dứt câu.

Lão hoà thượng cười đầy ẩn ý, tiếp tục vuốt chòm râu không nhiều lời.
Thấy hắn không muốn nhiều lời, có hỏi cũng không hỏi ra được gì.

Vương Nhất Bác đứng lên, nói.
- Đa tạ đại sư.
Rồi vội vàng kéo Tiêu Chiến rời đi.
Trên đường trở về, Vương Nhất Bác vẫn im lặng không nói gì.

Tiêu Chiến nắm tay hắn, cũng im lặng, chỉ cảm thấy miếu cầu tử này căn bản mất linh, cái gì cũng chưa hỏi được.
- Tiêu Chiến...!- Vương Nhất Bác gọi y một tiếng.
- Sao? - Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía hắn.
- Nếu cả đời này ta không có con...!Ngươi có thể lấy thêm, ta sẽ không ngăn ngươi...
Mũi Vương Nhất Bác có chút khó chịu, hắn biết Tiêu Chiến phải có một đứa nhỏ, kéo dài huyết mạch ruột thịt.

Tiêu Chiến lạnh mặt, nói.
- Ngươi nói lại lần nữa xem.
Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn y, lập tức cúi đầu, không hề lên tiếng.

Hắn cũng không biết mình gần đây làm sao nữa, nước mắt giống như trở nên nhiều hơn.
Tiêu Chiến nâng cằm hắn lên, nhìn vào đôi mắt hắn, thật tâm nói.
- Nếu ngươi còn nói như vậy với ta, ta thật sự sẽ tức giận.
Vương Nhất Bác cố gắng nhịn để nước mắt không rơi ra, vẫn im lặng không nói.
- Ta thích ngươi, cho nên mới lấy ngươi.

Không phải để ngươi sinh hài tử cho ta, hài tử với ta mà nói chỉ là thêm vào, có cũng được, không có cũng tốt, với ta mà nói không có gì ảnh hưởng.

Nhưng nếu ngươi không tốt, bất an, ta đây mới thật sự phải phiền lòng.

Được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa.

Chúng ta thuận theo tự nhiên là được rồi.

Đại Nghiệp người không có con rất nhiều, còn không phải vẫn sống tốt đó sao? Ta sẽ không ép ngươi, ngươi cũng không cần để tâm chuyện vụn vặt, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là tốt rồi.

- Tiêu Chiến ôm Vương Nhất Bác vào lòng mà an ủi.
Vương Nhất Bác vùi mặt vào y phục của Tiêu Chiến, nhẹ nhàng gật đầu.

Chẳng sợ những lời này chỉ là Tiêu Chiến dùng để dỗ hắn, lúc này, hắn cũng thấy được trấn an...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui