Nguyện Vì Anh

Học kì một năm nhất đại học, sinh viên bọn họ tiêu tiền như nước.

Gia Vũ chỉ còn lại tờ 100 tệ cứu mạng cuối cùng, bất đắc dĩ mặt dày gọi điện thoại cho Nhất Nhất, không nghĩ tới cô ấy so với mình còn thảm hại hơn rất nhiều. Xót cô bạn ngay cả cơm cũng không dám ăn nhiều, hắn nói số tiền này cho Nhất Nhất luôn.

Nhất Nhất không cần, nghĩ đến Cẩn Ngôn có tiền có thể đi mượn cậu ta, nói cũng chưa nói xong liền gác điện thoại. Không may chính là di động bị thiếu cước, càng không may chính là tiếp theo điện thoại hết pin rồi.

Liên hệ không được với Nhất Nhất, Gia Vũ nóng ruột chạy đi tìm khắp nơi, cuối cùng gọi tới cho Cẩn Ngôn mới tìm được người, lúc chuyển máy cho Nhất Nhất nghe máy hắn mắng cho cô nhóc một trận tơi bời hoa lá cành.

“Đồ trẻ nít dám mắng tớ, muốn ăn đòn hả!” Nhất Nhất chửi.

Nghe được giọng nói của cô bạn bừng bừng khí sắc, sự thấp thỏm trong lòng Gia Vũ mới hạ xuống, đột nhiên không sao mắng tiếp được, ngây ngốc nở nụ cười. “Tớ còn có hai trăm,” hắn nói, “Cậu lấy tạm đi?”

“Không phải chỉ có 100 sao, ở đâu ra hai trăm?”

“Mượn.”

Mượn? Nhất Nhất cảm động cực kỳ, gọi điện thoại cho Hạ Mông, ca thán Gia Vũ hiện tại càng ngày càng biết thương người, bản thân hắn không có đủ tiền xài còn nghĩ đến mình.

Tai nghe đầu bên kia vang lên tiếng cười chua chát của Hạ Mông. Cô nói: “Cậu thực ngốc.”

“Tớ ngốc cái gì?” Nhất Nhất không phục, “Tớ bây giờ tự mình có thể kiếm tiền!”

Hạ Mông vẫn cười, cười đến nỗi khóe mắt chảy ra nước mắt.

Nhất Nhất cậu không hiểu, Gia Vũ còn có một câu chưa nói ra: Chỉ cần tớ có, cậu sẽ có.

Đầu hạ năm nhất, mùa xuân của Nhất Nhất khoan thai đến chậm.


Cô nhóc phát hiện bản thân mình không thích Cẩn Ngôn đối xử tốt với những nữ sinh khác, rốt cục đã hiểu rõ lòng mình, vì thế muốn thổ lộ cùng cậu ấy, có thế này mới phát hiện thì ra Cẩn Ngôn từ lúc còn nhỏ đã thích cô nhóc rồi.

“Tớ có bạn trai rồi.” Cô khoe với Gia Vũ tin vui.

“A.” Vẻ mặt Gia Vũ ngơ ngác .

Trong trường học tổ chức thi đấu bóng rổ, Gia Vũ ở trên sân bóng giống một loại dã thú đánh thẳng về phía trước, thành viên của đội đối phương bị chọc giận, đấm cho một cú. Nhất Nhất nhào ra hung hổ che ở trước mặt hắn, thiếu chút nữa bị trúng một cú đấm kia.

Hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vung nắm đấm lên muốn giáo huấn đối phương, Nhất Nhất cũng xắn tay áo lên hỗ trợ, may mắn bị các thành viên trong đội ngăn lại.

“Cậu điên rồi hả?” Trên đường trở về phòng ngủ cô nhóc mắng hắn, “Đụng người ta như thế không biết đau hả.”

“Cậu mới điên đó! Xắn tay áo làm chi?”

“Hai chúng ta là anh em a, cậu ngứa tay rồi tôi còn không xắn lên.”

Gia Vũ thở dài. “Tớ không muốn làm anh em với cậu. . . . . .”

“A?” Thanh âm quá nhỏ cô không nghe rõ.

“Tớ nói mệt chết đi được, muốn về ngủ!” Hắn cười, nghe được tiếng thở dài chồng chất phát ra từ đáy lòng.

Trịnh Gia Vũ, ngươi luôn chậm một bước.

Năm hai đại học, Hạ Mông quyết định chuyển đến nước Mĩ học tập.

Kì nghỉ dài 11 ngày cô ấy đến Bắc Kinh chơi tiện nói cho mọi người tin tức này.


Gia Vũ uống say đến không còn biết gì, lôi kéo tay cô lẩm bẩm nói: “Đều đi rồi, cũng không ở chỗ này nữa. Tớ cho rằng, chúng ta có thể như vậy cãi nhau cả đời, cậu nói chúng ta không xa rời nhau, tớ sẽ không rời xa cậu. . . . . . Nhưng cậu vẫn muốn đi, tớ giữ không được. . . . . .”

Nhất Nhất mua nước về đến nghe thấy hắn nói câu đó, khổ sở cực kỳ, nói cùng Hạ Mông: “Cậu đừng đi, cậu ấy luyến tiếc cậu đó.”

“Cậu ấy chỉ là không hiểu rõ trái tim mình.”

Làm sao có thể không rõ? “Cậu ấy rõ ràng nói giữ không được cậu.”

Hạ Mông thở dài cười, Nhất Nhất là đồ ngốc, lời nói kia cậu ấy kỳ thực là muốn nói cho cậu nghe mà thôi.

“Gia Vũ thích cậu, cậu đừng đi được không?”

“Nên đi thì sẽ phải đi thôi.” Cô nhìn lên bầu trời chậm rãi nói, “Hai người mới là tình yêu, một người gọi là thầm mến, ba người là khúc mắc.”

Nhất Nhất không hiểu. “Cậu không thích Gia Vũ nữa rồi hả ?”

“Thích hay không thích đều giống nhau mà thôi.”

Chỉ là vì, tâm của người kia không đặt trên người cô, cho dù có yêu nhiều hơn nữa cũng chỉ là uổng công, không bằng rời đi, thử xem có thể quên hay không.

Đại học năm 3, Nhất Nhất chuyển đến chỗ của Cẩn Ngôn ở cùng, sống cuộc sống thế giới riêng ngọt ngào của hai người.

Chủ nhật Gia Vũ đi thăm bọn họ, phát hiện ở trên bàn có bày món quà sinh nhật mà trước kia Nhất Nhất tặng cho Cẩn Ngôn, vẫn là tờ kẹp sách làm bằng hai lá cây bạch quả mà năm hai sơ trung Nhất Nhất đã tự tay làm. Bảy năm trôi qua, Cẩn Ngôn cất giữ bảo quản nó rất tốt, một chút cũng không hư hao.

Nhất Nhất đùa nghịch Thủy Tinh Cầu, nghe nó leng keng ca hát.


Đó là món quà Cẩn Ngôn trước khi đến Bắc Kinh học đại học đã tặng cho cô, Gia Vũ biết, không nghĩ tới nhiều năm như vậy cô ấy cũng luôn luôn giữ gìn nó. Trong lòng ê ẩm, hắn hỏi: “Cậu yêu cậu ấy chứ?”

Yêu là cái gì? Nhất Nhất không nói rõ được. “Dù sao tớ cũng muốn ở cùng với cậu ấy.”

Thì đúng là yêu a đồ ngốc. Gia Vũ thấy bộ dáng cô mơ hồ vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng hắn có thể nhìn ra trong đáy mắt, đuôi lông mày của cô phát ra ánh sáng rực rỡ, nơi đó viết hai chữ hạnh phúc.

“Con nhóc kia tìm được bảo vật rồi,” hắn ở trên QQ tám cùng Hạ Mông, “Cẩn Ngôn đối với cậu ấy thật tốt.”

“Cậu bỏ cuộc rồi hả?”

Sao lại là bỏ cuộc? Hắn trả lời không được.

Đại học năm thứ tư, Gia Vũ xin đến Georgia, đại học Offer của Mĩ học tập.

Nhất Nhất đúng lúc tốt nghiệp liền đi đăng kí kết hôn cùng Cẩn Ngôn, cực kì kích động gọi điện thoại cho Hạ Mông: “Tớ đã kết hôn rồi!”

“Nói cho Gia Vũ nghe chưa?”

“Đã sớm nói cho cậu ta nghe từ lâu rồi, cậu ấy là người anh em của tớ mà, đương nhiên phải là người đầu tiên được biết!”

Chỉ là anh em thôi đó Gia Vũ à, cậu biết không? Tâm Hạ Mông đột nhiên thấy đau, vì hắn, cũng vì chính mình.

Buổi tối Gia Vũ lên mạng hỏi thăm cô về tình hình bên Mĩ ra sao rồi, nhắc tới chuyện Nhất Nhất muốn kết hôn. Hắn nói: “Học kỳ trước cậu ấy đã nói với tớ rồi.”

“Là vì điều đó cậu mới muốn xuất ngoại sao?” Cô do dự hỏi.

Hắn cười. “Không phải, chỉ muốn học thêm vài thứ.”

Hạ Mông xoay mặt đi vụng trộm lau đi khóe mắt. Vì sao muốn nói dối chứ, Gia Vũ? Yêu chính là yêu, đau chính là đau, không cần thiết che giấu, bởi vì tớ đều hiểu tất cả. Khúc mắc này trong tình yêu, đến cùng ai mới là kẻ ngốc nhất?

Lễ Giáng Sinh nghiên cứu sinh năm nhất, Nhất Nhất cùng Cẩn Ngôn cử hành hôn lễ.


Bạn học đều về quê nghỉ lễ, Gia Vũ ngồi ở trong phòng ngủ trống rỗng nhìn ảnh chụp cùng đoạn băng ghi hình Nhất Nhất gửi qua.

Cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh khoác tay Cẩn Ngôn, cười không hở răng, lộ ra nét thẹn thùng của cô gái nhỏ. Cha xứ hỏi: “Con nguyện ý gả cho anh ta không?” Cô quá khẩn trương, lắp bắp nói: “Có thể a!” Tân khách cười ha hả.

Gia Vũ cũng cười theo, trong lòng thắt chặt từng cơn.

Đêm tháng chạp tuyết không rơi, nhưng rất lạnh, Gia Vũ tắt máy tính đi dạo lững thững trong sân trường, khi trở lại phòng ngủ bị nghẹt mũi, bắt đầu phát sốt.

Trong lúc không tỉnh táo nhận được cuộc gọi của Hạ Mông, hắn nói: “Tớ bị bệnh.”

“Cậu uống tạm thuốc gì đi, tớ qua liền.”

“Không sao đâu, cậu đừng qua.”

Hạ Mông vẫn đến, đêm đó liền đặt vé bay từ New York đến Atlanta, lúc sáng sớm một khuôn mặt mệt mỏi xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn không uống thuốc, đau đầu cực kì, chẳng quan tâm tiếp đón cô, mở cửa xong liền xoay người trở lại phòng ngủ nằm xuống. Hạ Mông tìm được thuốc kêu hắn uống, sau đó đi vào phòng bếp nấu chút cháo, đi nhẹ nhàng đến trước giường hắn.

“Gia Vũ,” cô nhỏ giọng gọi, “Đang ngủ hả?”

Gia Vũ không lên tiếng.

Hạ Mông ngồi xổm xuống lẳng lặng ngắm khuôn mặt đang ngủ của hắn. “Cậu thật khờ, thích Nhất Nhất vì sao không nói cho cô ấy biết? Cậu không nói, cả đời cô ấy cũng chỉ xem cậu như người anh em mà thôi.”

Hắn vẫn không động đậy.

Thở dài, ngón tay cô nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi môi khô không khốc của hắn. “Tớ cũng ngốc đúng không?” Cô cười rồi thì thào, “Chỉ có thể như vậy vụng trộm nhìn cậu, giống như lúc tốt nghiệp tụ tập lần đó, lén lút hôn cậu.”

Trong phòng bếp tản mát ra mùi cháo thơm nồng, cô đứng dậy đi ra ngoài.

Gia Vũ nhắm chặt mắt, thật lâu sau, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, không biết vì ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui