Con Nhóc này không biết có bị đứt dây thần kinh nào rồi không? Ban ngày ban mặt nói chuyện ma quỷ gì đâu! Mồ hôi lạnh vả ra thẩm thấu toàn thân, Đàm Vi day hai đầu thái dương cho tỉnh táo lại, nhìn chăm chăm di động nhưng lại không biết nói gì làm gì. Lấy lại bình tĩnh bấm dãy số của cô gọi đi, trong loa truyền đến giọng nói của nhân viên trực tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy......”
Tắt đi gọi tiếp đến văn phòng làm việc của cô, điện thoại đổ chuông thật lâu cũng không có người nghe máy. Lại bấm số của Minh Nguyệt, hỏi cô ấy ở đâu. Cô ấy nói đang ở trường học. Sắc mặt hắn trắng bệch: “Cậu không đi dạo phố?”
“Còn được dạo phố hả, giáo sư giục nộp luận văn đề án mệt muốn chết rồi. Có chuyện gì?”
“.........Không có, hỏi cậu khi nào rảnh thì ra ngoài ăn cơm. Cúp điện thoại không nghĩ nhiều, cầm lên chìa khóa lao ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài chị thư ký bị luồng gió táp qua trước mặt làm cho giật mình, vội đứng lên kêu:
“Đàm tổng nhà hàng đã đặt xong, ngài muốn.....”
Đàm Vi không nghe thấy lời nào của chị, vội vàng chạy đến gara lái xe thẳng đến công ty của Nữu Nữu. Một đường lái xe càng không ngừng gọi di động cho cô, vẫn là tắt máy. Đến dưới lầu công ty hỏi phòng trực ban, thì biết được hôm nay căn bản không có người nào tăng ca hết. Thay đổi hướng quay đầu lại lái về chỗ nhà trọ của cô, vẫn là không tìm được người. Cô rốt cuộc là đã đi đâu? Mở menu trong điện thoại ra tìm kiếm một lượt, kiểm tra một hồi cũng không biết phải gọi điện thoại cho ai, càng không có số điện thoại của nhà cô. Khu đại viện nơi cô sống khi xưa đã đổi qua địa chỉ mới rồi, số điện thoại cũng thay đổi theo, hắn luôn luôn quên mất hỏi cô để lấy số.
Ngồi vào trong xe suy nghĩ một lát, bấm số của Cẩn Ngôn. “Có gặp Nhóc không?”
“Không có a. Tìm nhóc đó sao gọi tới chỗ tớ?”
“Di động của cô ấy tắt máy.....Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu giúp tớ gọi điện thoại về nhà cô ấy xem có ở đó không, tớ không có số.”
Cẩn Ngôn nghe ra sự sốt ruột trong ngữ khí của hắn, hỏi tại sao vậy.
“Hoặc là cậu cho số để tớ tự gọi !”
“Lớn tiếng như vậy làm chi!” Nghe giọng nói giống như có chút không ổn, Cẩn Ngôn nói đợi một chút, rất nhanh gọi lại cho hắn. “Ba Nhóc nói con bé ở bên chỗ nhà trọ để viết kế hoạch, không về nhà.”
“Không có khả năng.”
“Có ý gì?”
“Cô ấy không có ở đó.” Cẩn Ngôn ở đầu dây bên kia nóng ruột hỏi tại sao, Đàm Vi lấy ra bật lửa bật lên, ngậm điếu thuốc trên miệng nhưng dù làm sao cũng không thể để vị trí điếu thuốc đúng ngọn lửa, bực bội giựt điếu thuốc xuống bẻ gãy ném ra ngoài cửa sổ xe. “Tớ không biết, tớ thật sự không biết, Nhóc nói với tớ.......Cô ấy nói muốn chia tay.”
“A?! Cãi nhau rồi hả?”
“Không có.”
“Không có cãi nhau sao lại như vậy? Con bé có phải đã biến mất hay không? Cậu tìm không thấy con bé?”
“Được rồi được rồi,” hắn cắt đứt sự truy vấn của cậu bạn, “Cậu đừng hỏi nữa để tớ suy nghĩ một lát. Aiz, trước tiên đừng nói với bà xã cậu, việc này tự tớ giải quyết, cậu cũng đừng gấp gáp nghe ngóng tình hình, chờ tớ điện thoại cho cậu.” Di động ném trên chỗ ngồi, Đàm Vi chà xát lại chà xát mặt, dựa lưng vào ghế, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện giữa hai người rốt cuộc đã xãy ra vấn đề gì, khiến cô đang yên đang lành ném ra ba chữ kia.
Chỉ đàm phán nghiệp vụ a?
Bàn bạc xong rồi về rồi hả?
Buổi tối ngủ có ngon không.......
Ngữ khí rất kì quái. Trước kia cô ấy ngẫu nhiên cũng hỏi mấy loại vấn đề này, nhưng buổi sáng hôm đó gọi điện thoại rõ ràng có chút không yên lòng. Trong đầu dột nhiên “Đinh” một tiếng vang lên, tối hôm qua hắn cùng Diệp Lam...
Làm sao có thể!
Nữu Nữu càng ngủ đầu càng đau, mở mắt ra, chung quang một mảnh tối om, cũng không biết đã mấy giờ rồi. Ngơ ngác ngồi ở trong sofa, chân còn có chút đau, đi dạo phố cả một ngày cũng không dám về nhà, sợ mẹ nhìn ra tâm trạng không tốt của cô, hoảng hốt viện cớ phải viết báo cáo lên đến chỗ phòng trọ.
Bang bang! Tiếng đập cửa.
“Ai a?” Đụng đến cạnh cửa thuận tay mở đèn, híp mắt mở cửa, cánh tay lập tức bị người đó giữ chặt.
“Em ở chỗ này!” Đàm Vi xanh mặt sắp tức điên lên, tìm suốt cả buổi trưa không tìm được người, không nghĩ tới con nhóc này đã trở bên đây rồi! Nếu hắn không phải muốn tìm hên xui lại một lần nữa, còn không biết tìm tới khi nào.
Tay đau quá......Cô xoay mặt đi, vô lực bẻ hai cái gọng kìm sắt kia. “Nới tay ra, tôi không muốn nói chuyện.”
“Em.......” Nhìn cũng không muốn nhìn hắn? Hắn nới tay, trái tim đập gấp gáp nay như được chậm lại. “Nhìn xem bây giờ là mấy giờ, có biết anh rất lo lắng cho em hay không?” Hăn phát ra giọng noi ôn nhu, “Suốt ngày nay em đã đi đâu rồi hả?”
Biết thế không mở cửa làm gì, Nữu Nữu gục đầu đi đến chỗ sofa ngồi xuống không để ý đến hắn.
“Nhóc,” Đàm Vi cùng đi qua ngồi xỗm trước mặt cô, “Anh không biết nói như thế nào......”
“Vậy, thì đừng nói. Tôi muốn ngủ, anh đi đi.”
“Tối hôm qua em......”
“Tôi không muốn nghe!” Ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ treo trên tường chỉ hướng hơn mười hai giờ, thì ra đã đến ngày hôm sau rồi hả? Cô lao vào phòng ngủ lấy ra một cái túi giấy giơ đến trước mặt hắn. “Quà sinh nhật, cầm đi.”
Coi hắn như tên ăn xin hả? Một tay đẩy ra. “Anh không đi. Em nghe anh......”
“Tốt, anh không đi tôi đi.” Lười cùng hắn tranh cãi, quay phắt người đi ra ngoài cửa.
Đàm Vi sững sờ đứng tại chỗ, còn tưởng rằng cô chỉ nói mà thôi, không nghĩ tới cô thật sự đóng sầm cửa rồi đi mất. Hắn vội đuổi theo lao ra khỏi nhà, cô đi như bay, hắn sải nhanh bước chân hơn để bắt kịp cô, cô cũng sải chân nhanh hơn nữa, cuối cùng hướng về chỗ cửa khu dân cư chạy như điên, giống như phía sau có con mãnh thú đang rượt đuổi vậy. “Em đừng chạy!” Hắn thực không kiên nhẫn nữa, con nhóc kia tính tình sao lại cứng đầu như vậy? Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho hắn!
Bước chân chậm lại, Nữu Nữu dựa vào bức tường vây há miệng thở dốc. Thật sự không còn sức để chạy tiếp, đi cả một ngày rồi nếu bây giờ còn có thể chạy, nếu gặp lúc thi đấu Olympic rõ ràng có thể đăng ký đi tham gia chạy Marathon.
“Chạy cái gì, hửm?” Đàm Vi ba chân bốn cẳng tiến lên kéo cô vào trong ngực, “Vì sao không nghe anh giải thích?”
“Không muốn nghe!”
Lại tới nữa, gặp phải chuyện không muốn nghe cô cũng chỉ biết trốn tránh, giống hệt đà điểu. Nhưng đây là hắn sai, không trách cô được. “Tối hôm qua em đã nhìn thấy anh và Diệp Lam phải không?”
Phải không? Tối hôm qua cùng đồng nghiệp ở ngay tại chỗ gần Phù Dung Lâu ăn bữa khuya, tay trái cô còn cầm lấy vài xiên que tính đem về cho hắn ăn, tay phải cầm lấy di động gởi tin nhắn: tới đón em.......Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người đứng đối diện nhau, sửa sang lại caravat lại còn hôn môi......Trong phim truyền hình cảnh tượng thường xuyên được phóng đại lên thì ra cũng tồn tại cho trong cuộc sống hiện thực.
“Em đã nhìn thấy đúng không?” Nhìn vẻ mặt cô là hắn đoán được, “Anh đi cùng cô ấy là vì cô ấy là khách hàng ......”
Nữu Nữu bỏ hắn ra xoay người rời đi.
“Đứng lại!” Càng kêu cô càng chạy nhanh hơn, hắn sắp tức điên lên, “Thẩm Tư Kỳ em đứng lại đó cho anh!” Đuổi kịp tới hắn khư khư giữ chặt cánh tay của cô lại.
Cánh tay bị túm đau, liếc thấy trên cổ tay còn treo một túi đồ to, cô tức giận cầm lấy nó đập lên người hắn: “Rõ ràng chính là anh sai, anh sao còn hung dữ vậy hả!”
“Được rồi, là anh đã sai!” Hắn đứng yên không tránh né. “Anh thừa nhận anh sai rồi, nhưng anh không nghĩ tới Diệp Lam sẽ như vậy.”
Vì sao đến bây giờ hắn vẫn còn không rõ bản thân đã sai ở chỗ nào? Cô mệt mỏi lắc đầu. “Chúng ta chia tay đi.”
“Cũng bởi vì lí do này mà em muốn chia tay với anh? Em cứ thế mà không tin anh?”
“Em cái gì cũng đều không tin, chỉ tin tưởng vào hai mắt của mình!”
“Cái mà em nhìn thấy chẳng lẽ là sự thật?”
“Ý của anh nói là mắt tôi mù?”
“Không phải! Anh không có.......Không giống em tưởng vậy đâu.” Hắn miệng lưỡi vụng về biện giải, lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lặp lại nói cho cô hay, “Không giống em tưởng vậy đâu.”
“Tôi nghĩ như thế nào là chuyện của tôi, nhưng ít nhất anh hẳn là nên nói sự thật với tôi!” Hắn sửng sốt, không nhớ ra khi nào thì lừa cô.
Vì sao không nói chuyện? Nước mắt tràn mi rớt ra ngoài, Nữu Nữu dùng sức tách tay hắn ra giống như phát điên nhắm thẳng vọt tới phía trước. Cô không muốn nhìn thấy hắn nữa, không chỉ bởi vì hắn nói dối, cũng bởi vì đáy lòng thật sự chán ghét bản thân. Bảy năm thật dài đó, vì sao người bên cạnh hắn không phải là cô, Thẩm Tư Kỳ, mà là người khác? Cô gái đó được thấy hắn, chạm được vào hắn, có thể từng giờ từng phút nghe thấy giọng nói của hắn, quen thuộc hết thảy những chuyện liên quan đến hắn. Mà cô cái gì cũng không biết, không giúp được hắn trong sự nghiệp, thậm chí ngay cả đến số đo quần áo của hắn cô đều chọn không xong. Cô không khoan dung không độ lượng, lòng dạ hẹp hòi, rốt cuộc chỉ là vì không cách nào chia sẻ những chuyện xảy ra trong bảy năm thời gian ấy.
Nơi đường tối như vậy mà cô còn dám chạy nhanh, Đàm Vi kinh sợ mồ hôi lạnh vã đầy người, “Muốn nói gì thì em nói cho rõ ràng.......Em trở lại cho anh!”
Phía sau tiếng bước chân sắp tới gần, mặc cho lúc này là đêm khuya, vị trí khu dân cư này lại hơi vắng vẻ, nhưng vẫn là có vài ba người đi đường đứng ở bên cạnh xem diễn. Nữu Nữu chật vật chạy về hướng phố đối diện, chỗ rẽ ngoặt bỗng nhiên phát hiện một ngọn đèn chói mắt, cô có chút sững người mơ hồ, theo bản năng giơ cánh tay lên che trước mắt. Tiếng gió bên tai vù vù thổi, bả vai đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, gục ở ven đường, chỗ làn da tay chân không bị quần áo che liền bị cọ xát trên mặt đường thô ráp, đau như xát muối.
Cùng lúc đó nghe thấy một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên, tiếp theo không biết là tiếng thét chói tai của ai, xoẹt ngang bầu trời đêm. Nữu Nữu ngoảnh phắt đầu lại, chỉ nhìn thấy một cái bóng đen từ giữa không trung rớt xuống, rơi mạnh xuống đất.
“.......Đàm Vi!” Trong đầu nháy mắt trống rỗng, không biết bản thân là đi qua hay bò qua chỗ hắn. Hắn liền nằm trên mặt đất, chất lỏng đỏ tươi nhiễm ướt áo sơmi chậm rãi chảy xuống theo dòng, cô hoảng loạn muốn đỡ hắn dậy, lại bị người đi đường kéo ra.
“Đừng chạm vào anh ta, cô không thể đụng vào anh ta!” Người nọ nói dồn dập, “Không biết bị thương tổn ở đâu, ngàn vạn đừng lộn xộn!” Một bên lấy di động ra gọi 120. Bên cạnh có người chạy tới trông chừng người lái xe.
Nữu Nữu không dám chạm vào hắn, quỳ gối bên cạnh nhỏ giọng kêu: “Đàm Vi? Đàm Vi?”
Hắn khép hờ mắt, hàng lông mi rung động, cánh tay giơ lên trên.
Cô vội vã giơ tay nhẹ nhàng đặt lên trên mu bàn tay hắn, không dám dùng sức. “Anh đừng cử động.”
Dễ dàng nắm được tay cô, Đàm Vi lẳng lặng ngắm cô, khí lực không lớn, thanh âm cũng rất nhẹ: “Anh không phải lừa gạt em, sợ em nghĩ lung tung......” Vừa rồi hắn nghĩ tới, ban ngày khi gọi điện thoại đích xác là có nói dối cô. “Anh xin lỗi.”
“Em biết, anh đừng nói chuyện.” Cánh tay trái của hắn bị thương do cà xát trên mặt đường, máu không ngừng chảy, Nữu Nữu tận lực để bản thân mình trấn định một chút, nỗ lực hồi tưởng nên làm cái gì bây giờ. Túi đựng áo sơ mi hiệu Boss rơi ở bên cạnh cô, cô xả áo sơmi ra bọc lên trên vết thương, dùng sức bó chặt . “Anh sao rồi? Cảm thấy thế nào a?” Từng giọt từng giọt nước mắt rớt lốp bốp trên mặt đường.
Hắn thở dài, cố sức giơ tay lên lau đi giọt nước mắt vương trên mặt cô. “Đừng khóc, em cứ khóc trong lòng anh rất khó chịu.”
“Uhm.” Cô liều mạng nhịn xuống tiếng nức nở, nhưng nước mắt vẫn cứ một giọt một giọt rơi xuống. Nhẹ nhàng nắm cổ tay hắn, cảm thụ mạch đập mỏng manh dưới làn da ấy, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. “Bác sĩ lập tức tới ngay, anh chờ một lát nha.”
“Tay em chảy máu kìa.”
“Mặc kệ em, đừng nói chuyện nữa.”
“Hôm nay sinh nhật anh, em một lần nữa tặng quà sinh nhật cho anh được không?” Thân mình vừa động, trong miệng đột nhiên nhổ ra một búng máu, hắn cong lên khóe môi cười cười, trấn an cô nhóc đang bị thất kinh kia. “Bên phải trong túi quần, giúp anh lấy ra.”
Nữu Nữu cẩn thận đưa tay vào túi quần lấy ra một cái hộp hình trái tim. “Ngốc....” Tiếng nói đều đã bị lạc giọng. “Em đồng ý. Anh đừng nói chuyện đừng động đậy nữa.”
“Aiz.......Anh còn chưa cầu hôn em cơ mà.” Nào có như vậy, lời cầu hôn còn chưa nói ra miệng đã gật đầu đồng ý, không biết xấu hổ........Trước mắt có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm cảnh vật chung quanh, chỉ có khuôn mặt trắng bệch của cô lay động trước mặt.
“Đàm Vi anh mở mắt ra.” Giọng nói xa xa của cô truyền đến, cuồng loạn, “Anh mở mắt ra đi......Xe đâu, xe cứu thương đâu!”
“Nhóc.......Đừng rời khỏi anh.....”
Trong trí nhớ hiện ra hình ảnh một cô bé thắt bím tóc hai bên lớn tiếng với cảnh sát nói: cháu lấy mạng của cháu ra thề! Chém đinh chặt sắt, đâm thẳng vào sâu thẳm nơi trái tim hắn. Thế giới của hắn vốn là một nơi lạnh lẽo âm u, cố tình có con bướm nhỏ bay tới lưu lại bóng dáng. Lúc đầu nhìn thấy cô chỉ cảm thấy đáng yêu, cho nên che chở bảo bọc cô coi cô như em gái, sau này có bạn học gửi thư tình cho cô, mới giật mình thấy trong lòng có chút tức tối, thì ra đó chính là trúng phải tiếng sét ái tình. Đàm Vi không giải thích được rốt cuộc yêu là thứ gì, nhưng hắn nguyện ý ngắm cô cười nhìn cô khóc, nguyện ý lúc bị thương để cô băng bó bôi thuốc giúp hắn, nguyện ý nắm tay cô nghe cô ríu ra ríu rít nói mấy chuyện linh tinh, nguyện ý để cô gây nhiễu loạn sinh hoạt của hắn, lặng lẽ tiến vào chiếm giữ trái tim hắn, cắm rễ đâm chồi.......
Nếu những thứ này cũng chưa chính là yêu, như vậy hắn nguyện ý chết vì cô, nguyện ý vì cô thay da đổi thịt trọng sinh một lần.
Cẩn Ngôn cùng Nhất Nhất vội vàng chạy tới bệnh viện, Đàm Vi đã tiến phòng giải phẫu, một cái cảnh sát đang ngồi cùng Nữu Nữu trên ghế dài ở hành lang. Hắn bước nhanh qua hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Đang ở bên trong phẫu thuật,” cảnh sát trả lời hắn, “Vừa mới được đẩy vào bên trong.”
“Nữu Nữu,” Nhất Nhất nhỏ giọng gọi người đang co lại thành một cục kia, “Cậu không sao chứ?”
Cô vô ý thức uhm một tiếng, khom lưng, cái trán đặt trên hai nắm tay đang khoanh lại với nhau, không nhúc nhích.
“Nữu Nữu?” Vẫn là không có tiếng đáp trả. Cảnh sát nói không có việc gì, chỉ bị hù thôi. Nhất Nhất ngồi vào bên cạnh ôm cô quay ra hỏi anh cảnh sát, “Người bên trong kia ra sao?”
“Não chấn động, gãy xương sườn.”
“Có nguy hiểm không?”
Nữu Nữu run lên một chút, Cẩn Ngôn vội ra hiệu cho Nhất Nhất kêu bà xã đừng hỏi nữa, Nhất Nhất bèn thấp giọng xuống hỏi thăm. “Nghiêm trọng không?”
“Bác sĩ nói tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng.”
“Sao lại bị đụng trúng.”
“Đối phương say rượu lái xe, vận chuyển đất phế liệu, muốn đi tắt ở trên đường một chiều nên phải đi ngược chiều, kết quả đụng phải người ta rồi.” Cảnh sát khó xử nhìn Nữu Nữu, “Chúng tôi phải làm ghi chép, nhưng cô ấy không phối hợp, luôn không nói chuyện.”
“Có thể chờ người trong phòng phẫu thuật tỉnh lại rồi mới hỏi cùng một lúc được không?” Hắn nói được, đã có hai nhân chứng cho lời khai được ghi chép lại, sau đó đưa số điện thoại của đồn cảnh sát cho hắn.
“Dạ làm phiền anh rồi.” Cẩn Ngôn khách khí nói cảm ơn, Nhất Nhất đang xem xét khuỷu tay và chỗ đầu gối của Nữu Nữu bị trầy da, hắn ngồi xổm xuống sốt ruột hỏi, “Còn bị thương chỗ nào nữa không? Sao không bôi thuốc?”
Nữu Nữu vẫn không lên tiếng, Nhất Nhất nóng nảy, kéo cô đứng lên. “Tớ đỡ cậu đi bôi thuốc!”
“Không đi.....” Cô rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói nghẹn ngào mụ mẫm. “Tớ phải ở đây không đi đâu hết.” Đàm Vi trước khi nhắm mắt lại đã nói qua, đừng rời khỏi hắn.
“Vậy cũng phải đi sát trùng, nghe lời.” Miệng vết thương vết máu và bụi đất đã kết thành vảy, cũng không biết bác sĩ đang làm cái quái gì nữa, cũng không giúp cô ấy băng bó một chút.
Cô chỉ lắc đầu, cố chấp bám chặt vào ghế không chịu đi.
Cẩn Ngôn không có cách nào khác, đành phải nói với Nhất Nhất: “Em ở đây với Nhóc, anh đi gọi hộ sĩ.” Xuống lầu đi đến phòng cấp cứu tìm người, rất nhanh có một cô gái mặc áo blouse trắng bưng cái khay nhỏ tới.
Dung dịch oxy già đổ vào trên miệng vết thương nổi lên bọt khí, máu thịt trộn lẫn vào nhau rất dọa người, Nhất Nhất chau mày lại quay đầu đi không đành lòng nhìn, Nữu Nữu lại giống như không có cảm giác đau đớn, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào giữa không trung. Bàn tay của cô cũng bị trầy da, chị hộ sĩ muốn tách tay cô ra để bôi thuốc, cô không buông, càng nắm chặt hơn cái hộp nhẫn kia trong lòng bàn tay.
“Nới ra nha, nghe lời.” Cẩn Ngôn kiên trì tách tay cô ra, đem đồ vật đó cho bà xã cầm.
Nữu Nữu lập tức thay đổi cánh tay khác cướp lại cái hộp kia giữ càng chặt hơn.
“Cậu nhẹ chút, cẩn thận đau.” Nhất Nhất mắt đỏ lên. “Không có việc gì đâu, đừng sợ, lão đại khẳng định sẽ không có việc gì.”
“Nếu không thì em đi cùng Nhất Nhất về nghỉ một lát trước đi, anh ở chỗ này canh Đàm Vi cho,” Cẩn Ngôn nhẹ giọng khuyên bảo, “Cậu ta phẫu thuật còn không biết đến bao giờ.”
“Em không đi, em nơi nào cũng không đi.”
“Vậy tớ cũng ở đây chờ cùng với cậu.” Nhất Nhất nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay cô bạn trấn an, biết cô bạn lúc này khẳng định không đồng ý đâu.
Cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, một cô hộ sĩ hốt ha hốt hoảng đi ra, Cẩn Ngôn vội hỏi tình huống thế nào rồi. “Huyết áp đột ngột hạ thấp phải truyền máu ngay tức khắc, bệnh nhân loại máu A–Rh âm tính, nhưng trong bệnh việc chúng tôi không có.” Nói xong chạy như bay tới kho chứa máu.
“........Không có? ! Cái bệnh viện rách nát này!” Cẩn Ngôn cáu giận, ngẩn người một hồi rồi vội lấy di động ra gọi điện thoại, xem có thể tìm được người hỗ trợ cho máu không.
Gương mặt Nữu Nữu trắng bệch, đứng bật lên đòi xông vào bên trong.
“Đừng nóng vội!” Nhất Nhất vội vàng kéo cô lại, “Hiện tại đang nghĩ cách, khẳng định là có, cậu đừng nóng nảy.”
Cô ngã ngồi ở trên ghế ôm lấy Nhất Nhất, muốn lớn tiếng khóc mà không dám, chỉ có thể gắt gao bóp chặt hộp nhẫn, giống như người chết đuối vớ được một căn bè gỗ cuối cùng vậy. “Anh ấy có thể tỉnh lại hay không?”
“Có thể, khẳng định là có thể.”
“Đều do em hết.......Anh ấy chuẩn bị hôm nay cầu hôn với em, mà em còn đi gây sự với anh ấy.” Nước mắt rơi xuống mặt trên lớp vải nhung có hoa văn hình hoa hồng của chiếc hộp đựng nhẫn, dấu vết ẩm ướt dần dần loang lỗ. “Là lỗi của em, em biết em sai rồi, chỉ cần anh ấy còn sống, anh ấy còn sống chuyện gì em cũng đồng ý hết, cho dù không trở lại em cũng chấp nhận....”
Mặc kệ hắn trở về với mục đích gì, chuộc tội cũng được, muốn bù đắp cũng không sao, yêu hay không yêu đều không quan trọng, chỉ cần người còn sống là còn có hi vọng. Dù có oán hận thêm nữa, khoảng thời gian bảy năm chia xa ấy thật ra cô chưa bao giờ thôi chờ đợi, nhưng nếu kết cục nhất định phải xãy ra như thế này thì cô thà rằng mình chưa bao giờ từng gặp hắn, cũng không cần phải chờ ở bên ngoài cửa phòng giải phẫu để lĩnh hội được cảm giác sinh ly tử biệt.
Nửa giờ sau túi máu vẫn chưa được đưa đến, nhưng trong phòng giải phẫu đèn đỏ lại vụt tắt, mấy vị bác sĩ tháo khẩu trang xuống nối đuôi nhau đi ra. Nữu Nữu đứng bật dậy, não bộ bị thiếu dưỡng khí đột ngột bị choáng váng hoa mắt, trong lỗ tai đột nhiên vang lên tiếng ù ù nghe không được thanh âm, chỉ nhìn thấy khẩu hình của bác sĩ khi đóng khi mở miệng------
Thật, xin, lỗi?
Trước mặt bỗng tối sầm, cô ngã ngữa về phía sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...