Nguyện Vì Anh

Không thể không nói, Thượng Đế lão nhân gia khi tạo ra con người chẳng để tâm chút nào, nặn ra Đinh Nhất Nhất loại kỳ tài này ba ngày học cưỡi xe cũng đã dám chở Gia Vũ xuống dốc không bóp phanh, cũng tạo ra Nữu Nữu loại này ba tháng không đi nổi mười thước hơn nữa không dám để cho người ta buông tay mới sợ. Ba mẹ bạn nhỏ Thẩm đã từ bỏ hy vọng, chỉ có Gia Vũ cùng Cẩn Ngôn còn có chút lòng trắc ẩn, không chịu nổi sự cầu xin của tiểu nha đầu, ngày ngày kiên trì huấn luyện một hồi. Nhưng cũng gần đến lúc bó tay.

“Mắt nhìn thẳng về phía trước, dũng cảm lên, dùng sức đạp, không có việc gì đâu.” Cẩn Ngôn giữ đằng sau xe dặn dò.

“Đạp nhanh anh đuổi không kịp làm sao bây giờ?”

Đuổi không kịp thì đuổi không kịp! Gân xanh trên thái dương của Cẩn Ngôn nổi lên. “Nhìn phía trước, hai tay giữ ổn định đừng buông, cũng đừng quay đầu lại, dễ ngã. Học xe mà không ngã hai lần là học không thành.”

“Ngã đau lắm á……”

“…… Nghỉ một lát đi.”

“Không nghỉ, em còn muốn tập.”

“A, đầu có chút choáng váng……” Cẩn Ngôn xoa huyệt Thái Dương ra vẻ mệt mỏi, “Nắng quá.”

“Nghỉ một lát, nghỉ một lát.” Sợ người huấn luyện duy nhất của mình mệt mỏi, Nữu Nữu vội đem chiếc xe vào, đỡ bệnh nhân ngồi lên bậc thềm. Mắt thấy phía sau cây đại thụ lấp ló hai cái đầu, mừng rỡ, “Nhất Nhất, Gia Vũ!” Đầu lập tức rụt về lại rồi.

Muốn chạy? Không có cửa đâu! “Đinh Nhất Nhất, Trịnh Gia Vũ, hai cậu dám đi tối nay tớ sẽ đến nhà các cậu ăn cơm chiều cho mà xem!”

Hai người đen đủi mè nheo đi tới.

“Cậu bỏ cuộc đi.” Nhất Nhất không khách khí nói với cô nhóc.

“Mặc kệ! Các cậu đều biết đi, tại sao tớ lại không biết, thật là mất mặt.”

“Tớ dạy cho cậu một năm qua mà cậu đều học không xong, tớ mới thật mất mặt đây này.” Gia Vũ hừ hừ.

Không giúp đúng không? Nữu Nữu thay đổi sách lược, chớp mắt kêu to: “Chị Nhất Nhất……”

Chị gái này làm bộ không nghe thấy, ôm cây đại thụ mà nói: cây cao quá, lá cũng thật nhiều.

“Anh Gia Vũ……”

Người anh này cũng sợ tới mức run cả người, nhiều năm không có người gọi hắn là anh, nhất thời chịu không nổi.

Chiêu này có vẻ như hữu dụng…… Xem sắc mặt của hắn, Nữu Nữu mừng thầm, cầm cánh tay của Gia Vũ dùng sức lay. “Anh Gia Vũ, em học đạp xe là việc có lợi, anh nghĩ mà xem, em sẽ không làm phiền anh chở, cũng không cần tranh giành cùng Nhất Nhất, quan trọng nhất là phía sau anh không có ai, anh muốn cười thế nào cũng được, muốn đi chỗ nào thì đi, muốn về lúc nào thì về.”

Nói một hồi làm cho toàn thân Gia Vũ toát mồ hôi, đầu óc nóng lên hắt đầu làm huấn luyện viên. Năm phút đồng hồ sau trong lòng lại thấy hối hận, nha đầu kia sống chết cũng không để hắn buông tay, càng không ngừng hỏi mình có ở đó không, xe có đi hơi lệch một chút liền hét lớn lanh lảnh.

Tính nhẫn nại rốt cuộc cũng cạn, hắn nổi giận đùng đùng rống: “Không tập nữa!”


“Tại cậu không giữ chắc!” Nữu Nữu trách trước.

“Cứ để cho người ta giữ mãi như vậy sao mà đi được?”

“Cậu cứ giữ chắc trước để tớ lấy cảm giác đã!”

“Chờ cậu tìm được cảm giác chắc bọn tớ đều tốt nghiệp đại học! Biết cân bằng là gì không? Cân bằng! Não cậu thật là không phát triển nổi!”

“Cái gì não không phát triển nổi, “Nhất Nhất theo ở phía sau nhàn nhã nói, “Căn bản chính là không có não.”

“Hai cậu mới không có não!” Nữu Nữu tức giận dắt xe đâm vào hai người, “Hai cậu mới không có não a!” Trong lòng bàn tay có mồ hôi, lại chỉ có tay trái cầm lấy tay lái, giữ không ổn định, chỉ nghe cạch keng một tiếng chiếc xe đã ngã xuống đất.

“Gia Vũ, cậu xem bạn ấy……” Nhất Nhất lớn tiếng thở dài, “Ngay cả xe còn giữ không nổi, rõ ràng là không có não.”

Mặc kệ cầu xin thế nào, uy hiếp thế nào, Nhất Nhất , Gia Vũ cũng mặc kệ, vung tay một cái nói muốn về nhà ăn cơm. Nữu Nữu nói bốn giờ chiều ăn cái shit a, hai người đồng thanh nói đi ăn dặm, vỗ mông chạy lấy người rồi. Cẩn Ngôn nói mặt trời trông to quá, khả năng bị cảm nắng cũng cao, lảo đảo trở về nhà.

Thời tiết tháng mười chỉ có gió nhẹ lướt qua, có thể làm cho người ta bị cảm nắng sao? Cũng có phải công tử bột gì đâu chứ.

Ai cũng không chịu làm huấn luyện viên, Nữu Nữu tức giận đến nỗi hai tuần không thèm để ý đến bọn họ, mỗi ngày ngồi xe số 11 đi học. Trái lại Đinh Nhất Nhất dễ dàng qua, bản thân lười đạp xe, chỉ cần thức dậy đã sớm ngồi trước cổng hàng xóm đi nhờ.

Gia Vũ trong lòng thấy khó xử, chuông tan học vừa vang liền vội vã lấy xe đứng đợi sẵn ở cổng trường học, thấy Nữu Nữu cùng bạn học đi ra vội vẫy tay: “Nữu Nữu lại đây, anh chở em về nhà.”

“Em có chân.” Tiểu nha đầu không chịu.

Nhất Nhất thất vọng nhấn chuông xe. “Sớm biết rằng như vậy hôm nay không đi xe.” Còn có thể đi nhờ xe hàng xóm.

“Có muốn tớ đút cho cậu ăn không, đồ lười!” Gia Vũ thưởng cho cô nhóc một bịch hạt dẻ nóng, vỗ vai Nữu Nữu cười dỗ dành, “Ngồi lên đi, lớn như vậy rồi còn tức giận cái gì.”

“Muốn tớ không tức giận cũng không phải không được,” Nữu Nữu nhân cơ hội yêu cầu, “Dạy tớ đạp xe đi.”

Vẻ mặt xấu hổ nháy mắt biến mất. “Vậy cậu cứ giận đi.”

“Đi đi đừng phiền tớ!” Vùng mạnh cánh tay, tay đập vào cái gì đó. Cô kêu đau một tiếng, nước mắt rưng rưng mắng. “Ai mang chiếc xe để ở nơi này vậy, cản đường quá đi.”

“Tớ.” Đàm Vi vừa buồn cười vừa giận, “Ai cho cậu đứng giữa đường vậy?”

“Ý, lão đại cũng đạp xe hả?” Nhất Nhất thấy hắn cùng với chiếc xe đạp địa hình, hai mắt sáng rực lên. Màu xanh đậm mới tinh thật phong cách, chiếc xe đạp của Nhất Nhất làm sao so bì nổi. “Cool! Bình thường không phải đi xe ô tô sao?”

“Có lúc cũng đạp, lâu rồi không cưỡi.”


Nữu Nữu chẳng quan tâm xem chiếc xe mới sáng long lanh, ngón tay của cô nhóc đang đau muốn chết, hai giọt lệ trong đôi mắt đen long lanh chợt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

“Lão đại anh với em đổi xe được không?” Nhất Nhất giống như nhìn thấy kim nguyên bảo tài chủ vây quanh chiếc xe địa hình suýt xoa.

Người này đầu óc lại nóng lên rồi. Gia Vũ khó có thể chịu được liếc mắt với Nhất Nhất một cái: “Cậu giống như dân lượm ve chai……”

“Có rách nát gì đâu!” Nữu Nữu không vừa ý, đợi lát nữa cô còn ngồi trên chiếc xe này, bị hắn nói thành đồng nát sắt vụn. “Xem xem bản thân các cậu, Gia Vũ xe của cậu cũng phải đi được mười năm rồi nhỉ, để ven đường không khóa cũng chưa chắc có người lấy, Nhất Nhất xe của cậu trừ cái chuông không kêu ra còn lại đều kêu hết.”

Một câu nói mà khiến hai người mắt trợn trắng, cưỡi lên xe bỏ chạy.

Đàm Vi ha ha cười, lấy chiếc cặp của cô nhóc treo lên trước xe, cô nhóc thấy vậy cũng thuận theo, miệng không kêu ca tiếng nào..

“Cậu không đi cùng anh Cẩn Ngôn à?” Nữu Nữu lên xe mới nhớ tới hỏi.

“Cậu ta đi cùng thầy giáo đến văn phòng để sửa bài kiểm tra rồi.” Các thầy cô cũng lười thật, thường xuyên giữ lại một số tên học giỏi để phụ giúp này nọ. “Cậu không biết đi xe ah?”

Con mắt xoay xoay. “Đang học.”

“Học xong chưa?”

“Chưa.”

“Học bao lâu rồi?” Hắn thuần túy chỉ là thuận miệng hỏi một chút.

Trầm ngâm một lúc lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Tiểu học, lớp năm bắt đầu……”

Đàm Vi sặc một cái, cười ha ha.

“Cười cái gì, đều là bọn họ không chịu giúp tớ tập.” Thật là kỳ quái, vì sao người khác học xe đều nhanh như vậy, chính có cô nhóc là không được? Thực sự là có liên quan đến đầu óc sao?

“Lần trước đã viết bản kiểm điểm chưa?”

“Viết rồi.” Vừa nhớ tới đại quần cộc lòng liền hưng phấn, cô nhóc che miệng cười vui vẻ, “Nhất Nhất giúp tớ viết, viết kín cả trang giấy, lời lẽ thảm thiết khiến người nào đọc cũng phải rơi lệ.”

“Uhm…… Đinh Nhất Nhất viết kiểm điểm thật là Nhất Đại Tông Sư.”

“Hì hì…… Mà cậu ấy viết văn không được tốt lắm, thời tiểu học toàn viết ‘nhà bà ngoại có nuôi một chú heo nhỏ’, hoặc là nuôi một chú chó, hoặc là một con trâu, một đàn gà gì gì đó. Nói chung nhà bà ngoại cậu ấy con gì cũng nuôi.”

Đàm Vi cười gượng hai tiếng, trước kia hắn cũng viết như vậy, chẳng qua khung cảnh biến sang nhà hàng xóm hay là nhà người thân thôi.


Nữu Nữu còn đang luyên thuyên nói những câu chuyện hài, phía trước có đoạn đường dốc, cô nhóc hỏi tớ xuống nha?

“Không cần.” Vừa đạp được hai vòng, phía sau hai chiếc xe đạp một trái một phải xông lên kẹp hai người ở giữa. Hắn phanh hấp lại, chân đặt xuống mặt đất quay đầu mắng, “Đ… M...”

Là hai tên gặp ở lúc tổng vệ sinh trường! Nữu Nữu sợ tới mức run lẩy bẩy, tay níu chặt quần áo của hắn.

Đàm Vi nhìn hai người liếc mắt một cái: “Có chuyện gì?” Ngữ điệu bình thường.

“A…… Anh Đàm.” Tên huýt sáo xấu hổ vò vò tóc, vừa rồi ở ven đường nhìn thấy nha đầu kia ngồi sau xe người khác, còn tưởng rằng là nữ sinh nào, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, không nghĩ tới gặp trúng mìn rồi.

Tên đầu đinh vẻ mặt tươi cười kêu lên một tiếng Anh Đàm, nhắm tới Nữu Nữu làm quen: “Hehe……Em gái.”

Loại người này, bắt nạt kẻ yếu! Cô nhóc nhếch miệng xem như chào hỏi.

“Có việc gì?” Đàm Vi mặt lạnh nhìn hai tên.

Tên huýt sáo cười ha ha. “Không có chuyện gì, thấy anh liền chạy qua chào hỏi thôi. Ngày nào rảnh đi ra ngoài tụ tập một bữa? Em có vài bằng hữu muốn làm quen với anh.”

“Khi nào rảnh tính sau.” Đàm Vi quay đầu xem phía sau, “Ngồi vững chứ?”

“Uhm.” Nữu Nữu hận không thể chạy nhanh đi, rất vui mừng hướng tới hai tên ác bá vẫy tay, “Bái bai nha……”

Nha đầu chết tiết kia! Tên đầu đinh thiếu kiên nhẫn, giơ nắm tay lên quơ quơ thị uy cô nhóc.

Giống như có mắt đằng sau vậy, chiếc xe “két” một tiếng dừng lại, Đàm Vi quay đầu lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn. “Coi cho kỹ đi, cô nhóc này là em gái của tao.”

“Tại sao nói tớ là em gái của cậu?” Nữu Nữu bực dọc nói.

“Cậu sợ hai tên đó hả?”

“Có chút.” Ngón tay chọc chọc vào lưng hắn, hình như chả có tí thịt gì. “Vừa rồi tớ nghĩ bọn họ muốn đánh nhau, cậu nghĩ đi, bọn họ là nam sinh, vừa cao vừa mập thế kia, chúng ta chỉ có mình cậu, chắc chắn đánh không thắng.”

“Uhm……”

“Hai tên đó gọi cậu đi ra ngoài ăn cơm ngàn vạn lần đừng đi, chắc chắn không có ý tốt đâu, chắc là muốn đánh cậu.”

Đàm Vi cười ra tiếng, quay đầu lại chớp mắt với cô nhóc một cái. “Tớ không đi đâu. Trước kia gặp phải chuyện này không có người giúp cậu hả? Tìm Cẩn Ngôn đấy, hoặc Gia Vũ bọn họ đều được.”

“Anh Cẩn Ngôn không biết đánh nhau, Nhất Nhất Gia Vũ hai người bọn họ đánh lại không thắng.” Hơn nữa gặp phải bọn nó xác suất quá nhỏ.

“Về sau có ai khi dễ cậu, cậu cứ nói là em gái của tớ nha.”

“……Hả?” Cô ngóc đầu muốn nhìn hắn để xem có phải hắn nói chơi không, mém chút nữa ngã xuống đường, níu chặt quần áo của hắn lay qua lay lại, vẫn bị rớt xuống. May mắn chỉ lảo đảo vài bước không ngã sấp xuống.

“Ngồi xe này còn làm nhiều trò như vậy!” Đàm Vi chống chân lên đất, một tay giữ xe, một tay giữ chặt cô nhóc.


Trên dốc lại đi đến hai chiếc xe đạp, Gia Vũ thói quen tốt hơn, sắp đến trước mặt chậm rãi phanh lại, dừng lại thần sắc khẩn trương hỏi: “Vừa rồi hai tên kia có làm gì không?”

Nhất Nhất xông qua, hét lớn: “Có phải đánh nhau không?” Kịch một tiếng xe dừng lại, thân mình theo quán tính nghiêng tới trước, đầu nghiêng hẳn về phía trước, chỉ trực nhào ra khỏi xe.

Nữu Nữu sợ tới mức chạy nhanh lên phía trước giữ chặt Nhất Nhất: “Cậu không muốn sống nữa ah!” Cho dù là phanh xe của cô đã được bóp chặt.

“Xé rách quần áo mới của tớ rồi!” Quỷ liều lĩnh này không nói được lời cảm ơn.

“Cậu rõ ràng lên sân khấu biểu diễn được rồi đó.” Đàm Vi giương tay gõ vào đầu Nhất Nhất.

“Tớ kiếm thêm con khỉ cho cậu,” Gia Vũ hùa theo, “Cậu về sau phải dựa vào làm xiếc mà sống đi.”

“Được đấy, không cần phải đến trường làm bài tập, có thể phô diễn tài nghệ đạp xe tuyệt đỉnh của cậu còn có thể kiếm tiền nữa chứ.” Nữu Nữu cũng không chùn tay.

“Phản rồi phản rồi, nha đầu chết tiệt kia dám trêu ta!” Nhất Nhất cũng ôm đầu kêu rên, lấy móng tay cào hai người vài cái, toan cào lão đại bên kia liền bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa lùi: “Lão đại, hắc hắc, vừa rồi hai tên kia muốn làm gì vậy?”

“Chào hỏi.”

“Chào hỏi?” Thất vọng chậc lưỡi một cái, “Còn tưởng rằng có đánh nhau nữa chứ……”

“Nhất Nhất ah, đợi lát nữa về nhà lấy hộ khẩu,” Nữu Nữu nghiêm cẩn đề nghị, “Thay đổi tên trên hộ khẩu đi, liền đổi thành Đinh gây sự.”

Hai tên nam sinh có một trận cười dữ dội.

Rồi đạp xe chậm rãi hướng về nhà, cô mới nhớ tới hỏi lái xe: “Nhà cậu ở đâu nhỉ?”

“Bây giờ mới hỏi, không sợ tớ bán cậu đi hả?”

“Cậu ta chính là cái loại bị người ta đem bán còn giúp người ta đếm tiền nữa.” Nhất Nhất giương ánh mắt trách móc nói.

Nữu Nữu không tức giận, cười với Nhất Nhất. “Hôm nay tớ đến nhà cậu ăn cơm được không?”

(Đoạn bị chụp thiếu c5-10ng) …thầy giáo xách đến hàng lang phạt đứng, tiết học thể dục Nữu Nữu nhìn thấy rõ ràng. Chẳng lẽ tối nay lại có thể miễn phí thưởng thức cuộc nội chiến của gia đình?

“Cười cái shit ah!” Nhất Nhất nổi giận, “Cậu cũng xem tiểu thuyết mà sao thầy giáo không bắt cậu lại bắt tớ?”

“Cậu ngốc thật, xem lâu như vậy đầu cũng không ngẩng lên nhìn bài giảng một chút, đầu óc ngốc như cái thứ gì á!” Nói xong Gia Vũ hắn vừa cười, vừa chỉ vào Nữu Nữu, “Ngốc ở chỗ này chứ đâu, từ nhỏ đã ngốc rồi.”

“Ha ha……” Nhất Nhất lập tức cười như pháo oanh trận địa, “Lão đại lão đại cậu không biết, Nữu Nữu mới ngốc, hồi nhỏ đi theo người khác kêu ba cô nhóc tên là Thẩm Hội Trưởng.”

“A, còn kể mẹ cô nhóc tên là Tống A Di.” Gia Vũ bổ sung.

“Thế sao không nói chuyện cậu ăn kem đánh răng?” Nữu Nữu cũng nổi giận, “Cậu hồi nhỏ mới ngốc, đang đánh răng tự nhiên ăn luôn kem đánh răng, còn nói với ba cậu, ba ba ba ba kem đánh răng ngọt thật……”

Nghe ba người thi nhau nói xấu đối phương, Đàm Vi tràn đầy cảm xúc: “Ba người phụ nữ, một cái chợ……”

Gia Vũ điên rồi: “Tớ là nam!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui