Nguyện Vì Anh

Đàm Vi đang ngủ bị Cẩn Ngôn lay tỉnh, người đó còn lộ ra gương mặt có biểu cảm “Phiền toái rồi.”. Xoa hai mắt xuống lầu, kẻ say khướt tối hôm qua đang ngồi ở phòng khách ngẩn người, không rửa mặt gội đầu gì hết ráo, thấy hắn đi ra lập tức trưng ra gương mặt oán giận tố khổ: “Dép của tớ bị người ta đánh cắp rồi.”

Hắn kinh ngạc. “Tối hôm qua chính cậu ném chúng đi mà.”

“Nói bừa!” Nữu Nữu oán hận bành ra đôi chân trần, “Tớ làm sao có thể ném chúng đi chứ, mới mua đó! Khẳng định là các cậu uống say vào nhà không chịu đóng cửa, nửa đêm bị trộm lẻn vào lấy đi rồi.”

Đàm Vi có chút hiểu rõ Cẩn Ngôn vì sao có biểu cảm bó tay như thế.

“Tớ đâu có ý trách các cậu!” Nói rất nhẹ nhàng, trên mặt lại viết rành mạch mấy chữ to tướng “Chết cũng không thừa nhận sai lầm”.

“Có thể trách ai, vốn là do tự cậu uống say.” Hắn đi vào toilet vốc nước lạnh té vào mặt, “Không tin hỏi Cẩn Ngôn đi.”

“Hỏi cũng vô dụng, chỉ biết trách tớ ném dép đi. Sao có thể chứ, tớ có uống rượu nhưng đâu có uống đến điên đâu mà ném dép đi!”

Không phải là uống say như điên rồi sao? Cẩn Ngôn nói không tin thì cậu đi mà hỏi bọn hắn đi.

“Hỏi thì hỏi!” Nổi giận đùng đùng lên lầu thẩm tra. Nhất Nhất ngủ như lợn chết lắc thế nào cũng không tỉnh, Gia Vũ chịu không nổi sự quấy rầy thiếu chút nữa vung quả đấm trúng mũi cô nhóc, Minh Nguyệt đã tỉnh rồi, hai mắt đăm đăm không nhớ nổi bất cứ chuyện gì. Cô nhóc chỉ phải ngượng ngùng đi xuống lầu.

“Hỏi rõ chưa?”

“Chưa.” Nữu Nữu nhìn chằm chằm vào đôi chân trần mà rầu rĩ, “Mới mua vài ngày đã bị trộm, mẹ tớ nhất định sẽ mắng tớ chết. Nhất định là tối hôm qua lúc về đã cởi ra để ngoài cửa, lúc ở nhà tớ đều như vậy, các cậu tiến vào đã quên đóng cửa, kết quả để cho người ta thuận tay lấy đi mất. . . . . . Nhất định là vậy. Tuyệt đối là như thế”. Càng nghĩ càng cảm thấy mình phân tích đúng, giậm chân mắng mỏ tên khốn nào thất đức ngay cả đôi dép xăng đan cũng lấy đi mất.

Đàm Vi dở khóc dở cười, ném đôi dép lê cho cô nhóc. “Đi vào, mang cậu đi tới chỗ thùng rác để cậu nhìn cho rõ, dép của cậu là ở trong đó, là do chính cậu ném đi.”

“Đi thì đi!”

Trở lại địa điểm xảy ra vụ án Đàm Vi chỉ tay một ngón: “Ở đàng kia.”

Nắp thùng rác mở ra một nửa, Nữu Nữu chạy tới nhìn ngó, quay đầu trợn trắng mắt. “Đâu nào?”

Hai tên con trai vội vã cùng đi qua. Trong thùng rác trống rỗng chỉ quăng mấy tấm giấy phế liệu, làm gì còn có bóng dáng của đôi xăng đan kia. Đồng loạt oán thán một tiếng: Bây giờ là mấy giờ rồi, bác lao công sướm đã vận chuyển rác đi rồi!

“Dép đâu!” Nữu Nữu chống nạnh lên án, “Sao không thấy nữa, không phải nói tớ đã ném đi à!”

“Bị người thu dọn rác lấy đi rồi.”

“Vậy thì tìm tiếp đi, tìm về được thì chứng minh là do tớ ném!”

Cái này, mẹ nó đi chỗ nào tìm chứ! Đàm Vi im hơi lặng tiếng.


Đây gọi là chuyện gì, một cô bé gái tóc tai lộn xộn đi đôi dép xỏ ngón to đùng đang bới thùng rác, hai nam sinh bên cạnh ngây ngốc ngơ ngác đang nhìn, xấu hổ chết mất. Cẩn Ngôn hối hận mở miệng: “Nữu Nữu a, dép có thể là bị người khác đánh cắp đi rồi, đi mua một đôi khác đi.”

“Aiz!” Gương mặt Đàm Vi vặn vẹo cứng họng, “Cẩn. . . . . . Rõ ràng. . . . . .”

“Tớ đã nói là tớ không ném, cậu cứ nói là do tớ ném!” Nữu Nữu bắt đầu nổi bão, “Bị trộm cứ coi là vậy đi, làm chi không chịu thừa nhận? Hai cậu về sau cũng không được phép uống rượu, uống nhiều sẽ đãng trí, đóng mỗi cánh cửa cũng quên cho được!”

“Ừ ừ.” Cẩn Ngôn đã hạ quyết tâm gánh tội đến cùng.

Trong lòng Đàm Vi có cục tức to tổ bố, nhíu mày trừng mắt nhìn hai người.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Cô nhóc trừng lại, “Phạm sai lầm không biết thừa nhận, còn viện cớ.”

“Đúng, đúng là bọn anh sai.” Dùng khuỷu tay huých Đàm Vi, Cẩn Ngôn ném cho hắn một ánh mắt biết sai liền sửa.”Mau đi mua dép đi, tớ sẽ mua bữa sáng về, đợi lát nữa mấy người kia tỉnh dậy lại không có gì để ăn.” Xoay người chạy như chạy nạn.

“Mẹ nó. . . . . .” Đàm Vi gãi tóc không biết nên cười hay nên khóc.

“Cậu lại mắng chửi người!” Nữu Nữu trừng hắn.

“Không chửi.” Hắn tức giận kéo tay cô nhóc, “Đi thôi, mua dép.”

Cực kỳ bất hạnh là, toàn bộ tiệm giày tầng một tầng hai đã dạo qua hết rồi, cô nhóc vẫn chưa quyết định, Đàm Vi mệt đến nỗi ngồi bệt xuống ghế không muốn nhúc nhích. “Nhiều dép như thế mà không có kiểu thích hợp sao? Đôi kia, còn có đôi kia nữa, không phải rất đẹp à.”

“Không thể tùy tiện mua.” Cô nhóc xụ mặt ngồi xuống bên cạnh.

“Cái gì gọi là không thể tùy tiện mua?”

“Cậu ngốc a, muốn mua đương nhiên phải mua đôi giống hệt đôi bị mất ngày hôm qua, nếu không mẹ tớ hỏi đến thì biết nói thế nào? Tớ nói mua đôi mới, bà lại hỏi đôi cũ kia đâu, chẳng lẽ tớ nói bị trộm rồi hả? Mẹ tớ khẳng định sẽ mắng tớ chết.”

“. . . . . .” Đàm Vi nổi trận lôi đình đấm một quyền trên ghế, đứng dậy xách lên một đôi dép. “Chính là đôi này!”

“Không cần!”

“Muốn mua không?”

“Không mua!” Cô nhóc bĩu môi ủy khuất cực kỳ, “Dép bị cậu làm mất cậu còn cáu với tớ.”

“Có thể treo bình mỡ heo rồi.” Hắn bóp miệng cô nhóc, “Tìm tiếp đi. Mẹ cậu mua chúng ở chỗ nào?”

“Khi đi công tác mua.”


Trước mắt bỗng tối sầm, hắn thiếu chút ngã từ thang lầu xuống.

Đi tìm từng cửa hàng một, Nữu Nữu chỉ vào một tủ kính của cửa hàng quần áo. “Xem cái váy kia kìa!” Bên trong treo một cái váy đen kiểu dáng y chang với cái của Diệp Lam mặc trên người hôm trước. “Nè nè, tớ mặc bộ này liệu có đẹp không?”

“Đừng ép nữa, cái mũi vốn đã không cao.” Hắn buồn cười nhìn cô nhóc dán cả mặt áp chặt trên kiếng.

Cô nhóc quay người ngửa đầu nhìn hắn. “Diệp Lam mặc thật là đẹp.”

“Đúng không, không nhớ rõ nữa.” Chỉ chỉ vào chiếc váy công chúa, “Cậu mặc bộ này xinh.”

“Bé gái mới mặc loại này.”

“Thì là cậu còn gì.” Khép hờ con mặt hắn quét qua bộ ngực của cô nhóc một cái.

Cô nhóc cảnh giác khép lại hai cánh tay.

Đàm Vi nhếch môi cười rất không có đạo đức. “Đây là không phát dục hay là đình chỉ phát dục rồi hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. “Về sau còn có thể lớn!” Miệng hướng về chỗ lồi ra phía đối diện, “Cậu thích loại này?”

Bên kia có một cô gái điện nước đầy đủ đang đi tới, cặp đùi dài trắng nõn câu dẫn ánh mắt đàn ông trên phố. Đàm Vi “Nha” một tiếng, vỗ đầu cô nhóc đi tới. “Nhóc chết tiệt kia. . . . . . Mua dép đi.”

Chảy máy mũi rồi. . . . . . Nữu Nữu cho hắn một ánh mắt khinh bỉ. “Mua đại một đôi gần giống đi, nóng muốn chết.” Thật sự không có khí lực chạy tới chạy lui tiếp trở lại tiệm giày vừa xem mua đại một đôi có màu sắc tương tự

“Nhìn không nhận ra đâu.” Hắn cúi đầu nhìn đôi giày mới trên chân cô nhóc.

“Hoa văn không giống. Hiện tại tiền tiêu vặt của tớ không đủ, qua vài ngày nữa sẽ trả lại cho cậu.” Cô nhóc cũng không thể tùy tiện dùng tiền của người ta.

“Trả lại làm chi, coi như tớ tặng quà cho cậu.”

“Cũng được, một nửa là quà, một nửa là phạt vì cậu uống say quên đóng cửa. . . . . .”

Hắn sắp điên rồi: “Rõ ràng chính là tự cậu ném đi, tớ căn bản là không uống say!”

“Anh Cẩn Ngôn đều thừa nhận rồi!”


“Tên kia. . . . . .”

“Nè nè tớ một chút cũng không muốn cãi nhau với cậu, tớ thích cậu.”

Lời tỏ tình bất ngờ đã thành công khiến cho cái đầu đang muốn bốc khói vì tức giận kia bỗng lạnh xuống. “Không cãi nhau.” Đàm Vi nhéo mặt cô nhóc, “Bất quá tớ cũng muốn nói thật. . . . . .”

“Tớ biết, tớ không trách cậu, về sau uống rượu uống ít một chút là được.”

“. . . . . .” Hắn xem như đã được lĩnh giáo công lực của cô nhóc rồi. Mặt dán vào trước mặt cô nhóc nói, “Tớ mua dép cho cậu, cậu có bày tỏ gì không?”

Nhìn ngó chung quanh không có người chú ý tới, Nữu Nữu rộng rãi hôn một cái lên má hắn. “Mời cậu ăn xiên que.”

“Một cái quá ít rồi.”

Nghiêng đầu hôn lên bên phải mặt hắn, không ngờ hắn quay đầu đi, hai bờ môi vừa vặn chạm vào nhau. Cô nhóc lí nha lí nhí cúi đầu ngượng ngùng: “Bên kia có học sinh tiểu học đó, đừng dọa bọn nó!”

“Cho bọn chúng học trước khóa học giáo dục thời kì thanh xuân.”

“Cậu kiểu người như vậy không thể làm thầy giáo, phụ huynh chắc chắn là sẽ ép cậu từ chức.”

“Tớ làm lưu manh luôn cho rồi.” Hắn khóa chặt hai tay của cô nhóc, mỉm cười hôn lên trán, lên mũi cô nhóc. Cởi bỏ cái dây buộc tóc bị loạn lên của cô nhóc, năm ngón tay giúp cô nhóc chỉnh lại mái tóc lộn xộn kia, “Về sau đừng uống rượu nữa.”

“Vì sao? Cậu có thể uống tớ sao tớ lại không thể uống?”

“Tớ uống lên không nổi điên, cậu uống vào sẽ nổi điên.”

Cô nhóc suy nghĩ. “Tối hôm qua tớ có lật bàn rồi hả?” Lão ba có lần uống say, về nhà liền hất cái bàn vô tường, nó được làm bằng thủy tinh đó, không rẻ tí nào, lão mẹ tức giận đến nỗi ba ngày không để ý tới ông.

“Uhm.” Đàm Vi từ chối cho ý kiến. Lui ra phía sau hai bước nhìn đầu của cô nhóc cười, ha ha “Giống đạo sĩ.”

Giơ tay lên sờ, đỉnh đầu rõ ràng dựng thẳng một nhúm tóc.

Về nhà đem đôi dép mặt đối mặt đặt cùng nhau cất ở phía sau tủ giày, lão mẹ quả nhiên không phát hiện giày đã thay hình đổi dạng, Nữu Nữu cho rằng phương pháp này có thể làm, vì thế mỗi ngày về nhà đều làm theo như vậy. Kết quả không bao lâu mẹ liền phát giác hành động khả nghi của cô nhóc, xách ra đôi giày ra vừa thấy là hiểu ngay, chửi cho cô nhóc một trận.

“Ngốc!” Đàm Vi nghe xong cười không đứng thẳng nổi nữa, “Ai kêu cậu cất như báu vật thế. Màu sắc đều giống nhau, tùy tiện ném đại chỗ nào đó ai mà rảnh đi xem a.” Đứa nhỏ này không giấu nổi ai điều gì.

“Không nói sớm!” Cô nhóc tức giận quá mức, không để ý tới hắn nữa, nắm sấp trên sofa ấn điều khiển từ xa.

“Xem cái này đi.” Phá án rất hay.

“Không thích, không có chút tình cảm cuộc sống.”

Khóc sướt mướt như kiểu của Quỳnh Dao thì có tình cảm cuộc sống? Đàm Vi lắc đầu, ngồi trên đất sửa cái máy nghe nhạc. Thanh âm có chút tắc nghẽn, không biết vì nguyên nhân gì, phỏng chừng là phải thay đầu từ thôi.

Nữu Nữu khủng bố nhìn những mảnh nhỏ trên đất. “Cậu biết sửa?” Lát nữa còn lắp được như cũ sao?


“Đừng xem thường tớ a, TV trong nhà tớ cái nào dở chứng đều là do tớ sửa.”

“Tương lai có thể dựa vào tay nghề này để kiếm cơm.” Chuyển kênh hết một lượt, không phát hiện có gì đáng xem, nhàm chán bắt đầu nghiên cứu kết cấu phòng ốc nhà hắn, chạy khắp lầu trên lầu dưới.

“Cậu chơi một lúc máy tính đi, chờ làm xong thứ này rồi đi ra ngoài ăn cơm.”

“Tớ nấu cơm cho cậu ăn!”

“Không ăn!” Cái loại lẩu này đã ăn ngấy rồi. Mãi không nghe thấy thanh âm, Đàm Vi buông đồ xuống đi chung quanh tìm người. “Cậu làm gì thế?”

“Này này a. . . . . .” Giống như trái lựu đạn lao đến móc lên người hắn, dâng lên môi thơm. “Cậu thật thông minh cái gì cũng biết làm, tương lai nhất định sẽ trở thành một người thành công. Tớ rất thích cậu.”

Kéo xuống hai cánh tay trên cổ, hắn nghi ngờ hành động vừa nãy. “Đụng hư đồ của tớ rồi hả?”

“. . . . . . Ngôi nhà nhỏ.” Sợ hãi vào phòng ôm một đồ vật đưa ra, sợ hãi giơ lên trước mặt hắn nặn ra hai giọt nước mắt. “Tớ không phải cố ý, đụng có mỗi một cái là nó liền rớt ra rồi.”

Hắn biết ngay mà! Đàm Vi dữ tợn nghiêm mặt nhận lấy mô hình. “Về sau gian phòng kia cấm cậu đi vào.” Hắn mất mấy ngày mới đắp xong mô hình đó giờ thì xôi hỏng bỏng không rồi.

“Uh. . . . . .” Nữu Nữu mím môi ngồi trở lại sofa.

“Rắn chắc như thế đều có thể làm rời ra, cậu làm thế nào?” Còn nói không cẩn thận đụng phải, rõ ràng chính là tò mò cầm nó lăn qua lộn lại chơi, kết quả chơi hỏng luôn.

“Không biết.” Cô nhóc nhỏ giọng than thở.

“Cậu … cánh tay a. . . . . . sức mạnh ghê gớm thật, ngày nào đó có rảnh thì theo tớ học lái xe đi.” Dựa theo sức lực cánh tay cô nhóc chơi hỏng mô hình thì việc bẻ vô- lăng xe không thành vấn đề.

“Cậu bằng lái cũng không có còn kêu tớ học lái xe.”

“Tranh luận với tớ đúng không?”

Một tiếng nức nở vang lên.

Khóc ? Đàm Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô nhóc, hai hàng lệ từ gương mặt cô nhóc chảy tới cằm, “Tớ đâu có chửi cậu.”

Cô ấy chỉ vào TV nghẹn ngào. “Khởi Hiên bị sốt thành như vậy còn không nói cho Lạc Mai nghe, trốn ở phía dưới cửa sổ nhìn. . . . . .”

“. . . . . .” Lại xem phim của Quỳnh Dao rồi! Hắn tức giận phân phó, “Tìm cho tớ cái kìm.”

“Ở đâu?” Buông thõng gương mặt khóc nức nở hỏi.

“Ngăn kéo, phía dưới tủ.”

“Uh.” Lau khuôn mặt mới khóc sướt mướt, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo ra cái kìm đưa cho hắn, thuận tay bưng lên cốc nước trên bàn uống hai hớp lớn, chân mềm nhũn lại nằm sấp lên sofa khóc.

Đàm Vi muốn điên rồi. “Khóc còn có nghỉ ngơi giữa trận hả. . . . . .”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui