Nữu Nữu cắn cây kem đi thong thả đến dưới lầu, trong chỗ đậu xe một đoàn bóng dáng đằng đằng sát khí xông ra, tất cả mọi nơi đều bị sự kiêu ngạo của hắn tác động đến. “. . . . . . Mẹ nó, hiệu trưởng uống nhầm thuốc rồi !”
“Anh Gia Vũ xem. . . . . .” Cô ấy lấy ra hai tờ tiền mặt mới tinh vung ra trước mắt hắn, “Tiền. . . . . .”
“Chớ chọc tớ!”
Thật đáng thương, vị hiệu trưởng uống nhầm thuốc kia khiến học sinh cao trung năm nhất nghỉ hè học thêm, khó trách hắn phẫn nộ ngay cả đến nhân dân tệ cũng không thèm quen nữa rồi. “Tớ đi chơi, cậu muốn ăn gì tớ mua cho cậu.”
“Muốn ăn người!” Gia Vũ dùng sức đá một cước vào chiếc xe đạp, giống như đối tượng đang là thầy hiệu trưởng vậy.
Đi đến phía trước tòa lầu Gia Thuộc gặp Minh Nguyệt, ra cửa lớn gặp Đàm Vi, Nữu Nữu lại lấy ra hai tờ tiền bày tỏ dâng hiến vật quý: “Xem này, mẹ tớ thưởng cho tớ đó, tiền. . . . . .”
Minh Nguyệt lập tức lấy từ trong túi quần ra ba tờ, vung tiền ra tiếng vang còn mạnh hơn cô. “Xem đi. . . . . .nhiều hơn cậu một tờ đó!”
Gia Vũ không có tiền, kéo dài giọng thở dài. “Nhớ năm đó tớ thi được trung học mẹ tớ thưởng cho tớ 500 tệ còn mang tớ đi Thượng Hải chơi, hiện tại cuộc sống tốt quá rồi, vật giá leo thang, thời đại tiến bộ, nhưng giải thưởng càng ngày càng ít đi.”
Không nói lời tốt đẹp! Nữu Nữu tức giận trừng mắt với hai người bạn mình.
“Cổ vũ một chút, thi được lên trung học cũng không dễ dàng.” Đàm Vi nén cười an ủi. “Dậy sớm vậy làm chi?”
“Dạo phố a, dù sao ở nhà cũng không có việc gì.” Cô nhóc chưa nói mục đích dạo phố của mình, nói ra còn đâu sự kinh hỉ nữa.
Xem ra vẫn là sơ trung tốt nhất. “Thi lên được trung học cũng không biết có chỗ tốt gì, nghỉ hè đều phải học thêm.”
“Cậu có học thêm hay không đều giống nhau, dù sao lên lớp tan lớp đều ngủ.” Gia Vũ bội phục sâu sắc công lực ngủ của bậc thần tôn này. “Mẹ nó thầy trực ban cũng uống nhầm thuốc rồi, tớ vừa nhắm mắt cái là ông ta đã gọi tớ, sao lại không gọi cậu chớ?”
“Cậu ngốc nha,” Minh Nguyệt trợn mắt, “Cậu ngồi lù lù một đống phía trước, cậu ta ngồi phía sau, trực ban không kêu cậu thì kêu ai.”
“Học thêm cái rắm ấy, có ngày ông mày sẽ đi tố cáo hắn.”
“Tố cáo cũng vô dụng, ai thèm quản cậu. Gọi điện lên tố cáo với đài truyền hình hử.”
“Aiz ồ, lão đại à, ba cậu chắc có quen với đài truyền hình phóng viên gì đó đúng chứ, gọi họ đến phỏng vấn một chút. . . . . .”
Cậu một câu tớ một câu Nữu Nữu nghe được mà bĩu môi, chuyện có bao lớn đâu, học thêm có nửa tháng, hơn nữa chỉ có buổi sáng, những người này làm như có mối thù không đội trời chung với trường học vậy đó. Trạm xe đang đậu mấy chiếc xe bus, cô nhóc ngắt lời ba người họ đang thao thao bất tuyệt về cách làm sao để ngăn chặn việc học thêm. “Tớ phải đi đón xe đây.”
“Đi thôi.” Đàm Vi quay đầu nhìn cô nhóc, “Buổi chiều tớ đi ăn cơm với ba, buổi tối nếu không có việc gì thì đi chơi nha?”
“Đi hộp đêm của ba cậu đi.” Hai mắt Gia Vũ tỏa sáng.
Nghe sao lại giống như kiểu mắng chửi người? Đàm Vi tức giận chụp đầu hắn một cái. “Đi ba cậu ấy.”
“Karaoke!” Nữu Nữu giơ tay, đám con gái các cô thường thích ca hát.
“Được, buổi tối gọi điện tính sau nhá.”
Hai ngày nữa là sinh nhật Đàm Vi, Nữu Nữu ôm cục tiền cái gì cũng không mua, tìm quà sinh nhật cho ai đó đi từng cửa hàng một, hoặc là đồ vật nhìn không vừa mắt, hoặc là quá đắt mua không nổi, đi nguyên buổi sáng sắp bị nắng soi thành cà tím mất rồi. Góc đường có một tiệm trang sức, lúc đi vào ông chủ cửa hàng đang giới thiệu với khách một sản phẩm mới, là một vòng tay được nối lại với nhau bởi các hình đầu lâu nhỏ.
Con mắt sáng lên, cô nhóc nhớ tới trong phòng ngủ Đàm Vi có bày đầu lâu trâu, đây cũng là đầu lâu, hắn hẳn là sẽ thích? “Bao nhiêu tiền?”
“128 tệ.”
“Đắt quá.” Cũng không phải vàng bạc gì.
“Em gái vậy thì không hiểu rồi, đây là vòng tay tình nhân, là hàng chính tông ở Tân Cương điêu khắc từ xương bò Y-ắc.” Lão bản nhiệt tình giới thiệu, “Có thể tránh tà, còn có thể phù hộ cho hai người ý hợp tâm đầu.”
Cái này tốt, Nữu Nữu mừng thầm. “Bớt chút đi ông chủ! 100 tệ thế nào?”
“Aiz, em gái rất giỏi trả giá đó. Được thôi, tôi chịu thiệt chút, coi như lần đầu kết giao bằng hữu.”
Mua quà tặng xong thì cực kì hứng thú chạy về trường học, vừa vặn gặp không ít học sinh vừa đi học thêm đang trên đường về nhà. Không thấy được Đàm Vi bọn họ, chỉ gặp được Minh Nguyệt, trong tay ôm vài cuốn sách thật dày. Nữu Nữu giúp cô nhóc cầm hai cuốn. “Bọn họ đâu?”
“Cùng các bạn khác đi chơi game hay sao í.”
“Chơi game? Nhà cậu ta có máy tính a.”
“A, cậu nói lão đại?” Quay đầu thấy nhìn thấy Hạ Mông, Minh Nguyệt liền gọi các bạn ấy lại, “Mông Mông, lão đại đâu?”
“Trốn học a ! Tiết cuối cùng môn tiếng Anh đã bỏ về rồi.”
“Tớ thấy hắn xem ra là không muốn đi học nữa. . . . . .” Nữu Nữu nhẹt miệng, vừa đi vừa nhìn mấy cuốn sách trong tay. Nguyên lý kinh tế học?! “Cậu xem sách này làm chi?”
“Hắc hắc. . . . . .” Minh Nguyệt cười đến thật thần bí, “Thầy trực ban bên tớ hỏi tương lai tớ muốn làm gì, tớ nói là đầu tư cổ phiếu, ông ấy kêu tớ xem cuốn này. Cậu có biết không, đầu tư cổ phiếu là kiếm tiền nhiều nhất, ba tớ có một người bạn đầu tư cổ phiếu kiếm lời thật nhiều.”
“Cậu mới là học sinh trung học năm nhất thôi mà.”
“Kiến thức cơ bản càng sớm vững thành công sau này đến càng nhanh! Tương lai tớ nhất định sẽ trở thành một chuyên gia cổ phiếu thế kỉ không ai sánh bằng.”
Nữu Nữu trong ánh mắt lộ ra 200% sùng bái. “Chị hai à chị cố lên, tương lai kiếm được nhiều tiền chia bớt cho em út chút xíu nhá.”
“Tất nhiên, tớ sẽ không bạc đãi cậu!” Xe bus đã tới, Minh Nguyệt lên xe móc tiền ra mua vé, nhìn người bán vé trong tay cầm một xấp tiền mặt thở dài. “Hôm nay tớ lãng phí một đồng tiền.”
“A?” Có ý gì chứ?
“Con cá thối, đã đồng ý chở tớ về nhà, cuối cùng lại chạy đi chơi game, hại tớ bị mất thêm một đồng tiền.”
Sự sùng bái trong ánh mắt Nữu Nữu lại ào ào dâng lên. Xem, xem kìa não của người học kinh tế chính là khác biệt. “Cậu ngày nào cũng đạp xe mà đi học, về sau bữa sáng cũng đừng ăn nữa.”
“Khó mà làm được.” Kiểu như phương pháp lấy tổn hại thân thể để tiết kiệm tiền cô nhóc đời nào dùng. “Từ hôm nay trở đi tớ phải có kế hoạch dùng tiền của tớ, xem có thể tìm được bạn của ba tớ đầu tư chút cổ phiếu. . . . . . Aiz,” cô nhóc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lão đại lão đại!”
“Đâu a?” Bổ nhào đến bên cửa sổ, trên lối đi bộ kia không phải là Đàm Vi thì là ai? Trên cánh tay đang kéo theo một cánh tay trắng nõn. Mỹ nữ mặc một bộ đầm liền thân màu vàng nhạt có thắt lưng, dưới chân là một đôi giày cao gót cùng màu, thời thượng lại thành thục. Nữu Nữu theo bản năng nhìn lại bộ váy trẻ con trên người mình, giống như có chút non nớt.
“Aiz, lão đại. . . . . . Lão đại. . . . . .” Minh Nguyệt kêu to, bên ngoài hai người kia không nghe thấy, vừa đi vừa nói chuyện. “Chị dâu thật xinh đẹp.”
“Ai là chị dâu?”
“Diệp Lam a, cậu đã quên, chị họ của Diệp Phong.”
“Ồ.”
“Lão đại cùng chị ta đi cùng nhau thật sự là cảnh đẹp ý vui a, nam thanh nữ tú, trời sinh một đôi.”
“Oh.”
“Cậu nói bộ dạng Diệp Phong như thế, chị hắn sao có thể xinh đẹp như vậy?” Nửa ngày không có nghe thấy thanh âm, Minh Nguyệt đẩy đẩy cô bạn. “Cậu làm sao vậy?”
Nữu Nữu không lên tiếng, gục đầu xuống mở sách ra. “Tớ muốn đọc sách.”
“Loại sách này cậu cũng. . . . . .”
“Đừng ồn ào! Tớ muốn ngủ rồi.” Buông sách xuống nằm úp mặt vào phía sau hàng ghế trước.
Con nhóc kia sao lại thế này a?
Xuống xe, Nữu Nữu cũng không giúp bạn cầm sách xuống, buồn bực trong người về đến nhà. Rõ ràng là nói muốn ăn cơm với ba hắn, sao lại ở cùng với Diệp Lam? Chẳng lẽ bọn họ. . . . . . Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng? Lại nối tiếp tiền duyên? Càng nghĩ trong lòng càng hoang mang, ngã xuống giường khóc lớn lên.Tên khốn một chân đứng hai thuyền! Có mới nới cũ, đồ đàn ông bội bạc! Rõ ràng từng đáp ứng với mình không tìm người khác nữa, kết quả vẫn là đi tìm rồi! Không đúng, Diệp Lam quen hắn sớm hơn mình, chẳng lẽ mình mới là vật cản giữa tình yêu của hai người họ. Cũng không đúng, nếu hắn thích Diệp Lam hẳn là sẽ nói rõ ràng với mình, mình cũng không phải loại mặt dày mày dạn cứ đòi bám riết lấy hắn không buông. . . . . .
Thùng thùng! Có tiếng đập cửa. Giật mình một cái lao ra mở cửa, thất vọng phát hiện chính là con mèo đói dưới lầu.
“Có gì ăn không . . . . . . Ý, cậu khóc cái gì?” Nhất nhất trừng to mắt, “Ai bắt nạt cậu?”
“Không có. . . . . .” Nữu Nữu lộn trở lại phòng ngủ vùi mặt ở trong gối khóc ấm ức.
“Ai dám bắt nạt cậu, chị đây đánh cho hắn một trận!” Con mắt lướt theo Nữu Nữu thấy trên giường vứt bừa bãi cuốn tiểu thuyết Quỳnh Dao, Nhất Nhất ngượng ngùng bĩu môi. “Kêu cậu đừng đọc, đến nhà của tớ đọc sách của Kim Dung ấy. Nếu không thì cho cậu mượn mấy cuốn cổ tích?”
“Cậu đừng quan tâm tớ, cứ để tớ tự sinh tự diệt đi. . . . . .”
Không biết lại bị vị nữ chính bi thảm nào kích động đây. Đợi một hồi lâu không thấy có dấu hiệu đình chỉ, Nhất Nhất sờ sờ cái mũi đi ra phòng khách tìm cái ăn .
Tủ lạnh cửa mở ra đóng lại, trong phòng bếp vang lên tiếng động, tiếng bước chân gần rồi lại xa. Nữu Nữu khóc đến đầu choáng váng, ngẩng đầu phát hiện trong phòng đã không có người, trên bàn chỉ bày một miếng bánh ngọt. Không có người rồi!! Ngay cả Đinh Nhất Nhất đều không để ý đến mình rồi! Cô nhóc ôm cái gối vừa khóc đứng lên, bánh ngọt tản ra mùi thơm ngọt ngào, nhưng cô nhóc chả có chút khẩu vị nào.
Đứng lên mở ti vi, bên trong đang chiếu phim truyền hình Đài Loan, tên đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ dây mơ rễ má không dứt khoát, trong đó một người phụ nữ chỉ vào tên đàn ông đó tê tâm liệt phế hỏi: “Vì sao gạt em? Vì sao vì sao? Tim của em rất đau, rất đau, như vỡ tan ra. . . . . .” Một người phụ nữ khác thì có vẻ lí trí hơn, hỏi người đàn ông đó cuối cùng là chọn ai, nếu không chọn cô ấy, cô ấy sẽ ra đi vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Nữu Nữu lại chảy nước mắt khắp mặt, hiện tại cô nhóc đang ở hoàn cảnh nào, là vai chất vấn nam chủ không giữ chữ tín, hay là vai rời đi cho xong? Nhưng vừa nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại hắn, trong lòng liền giống như dao cắt. Đàm Vi thối tha! Đàm Vi tệ hại! Cầm chiếc gối dựa lưng ném mạnh lên tường, chiếc gối rơi xuống đập xuống điện thoại khiến nó kêu lên. . . . . . Không phải do đập vào mới kêu mà là có điện thoại gọi tới.
“Alo!”
“Nhóc. . . . . . Về nhà rồi hả?”
Không về chẳng lẽ ở trên xe xem soái ca mỹ nữ sao hả! Không nói hai lời bèn cúp điện thoại.
Một lát sau điện thoại lại gọi tới. “Sao lại thế này, vừa mới. . . . . .”
Không muốn nghe không muốn nghe! Cộp, lại cúp xuống. Ánh mắt nhìn chằm chằm TV, nhưng không hề biết đang diễn nội dung gì. Có chút mềm lòng, nếu không lại cho hắn một lần cơ hội nữa nhỉ? Nếu còn gọi tới sẽ nghe hắn giải thích.
Nhưng điện thoại không vang lên nữa, phim nhiều tập diễn xong rồi cũng không kêu lên một tiếng. Có phải bị hỏng rồi không? Sao còn không gọi tới? Cầm lên ống nghe gọi thử cho Nhất Nhất, nghe thấy cô bạn nói chuyện. Không hư nha. Nghĩ một lúc liền gọi cho Đàm Vi, trong lòng nghĩ rằng nếu nghe được hắn nói chuyện liền vội cúp máy. Hồi hộp nghe mấy chục tiếng tít tít, không có người nghe máy. Lòng bàn tay cô nhóc toàn là mồ hôi, lại gọi tiếp, vẫn không có người nghe.
Đi chơi rồi hả? Thật đáng ghét! Nữu Nữu vểnh môi ngồi quỳ trên đất nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, hai tay tạo thành chữ thập cầu nguyện kỳ tích xuất hiện. Thần tiên quả nhiên nghe thấy tiếng cầu nguyện của cô nhóc, chỉ chốc lát là điện thoại vang lên. Chỉ vang lên một tiếng cô nhóc liền vội vã cầm ống nghe lên.
“Nữu Nữu a, sao điện thoại gọi mãi không thông thế?”
“. . . . . . Lão ba.” Thất vọng nằm sấp trên sàn gạch, cái mũi cay xè. “Ba ba, con muốn đi tới nhà bà ngoại!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...