Con người, ai cũng xứng đáng được hạnh phúc nhưng có lẽ Người lại bỏ quên tôi.
* *
*. Xin hãy đọc 𝐭ruyện 𝐭ại # T𝐑uMT𝐑U𝙔 eN.vn #
Tôi của thời niên thiếu như đóa hoa trà sừng sững nơi núi đồi, không phải ai cũng chạm được, dù muốn hay không cũng phải ngước nhìn.
Tôi của thời niên thiếu cầm trong tay vô số giải thưởng lớn nhỏ, vượt mặt bạn bè đồng trang lứa.
Cũng là tôi của thời niên thiếu, thu mình vào vỏ bọc, không lộ chút tài năng.
Nhắc đến ba chữ Mai Thanh Trà không ai biết tôi là ai, nhắc đến con gái của Hoàng Oánh ai ai cũng ngưỡng mộ.
- Á quân thì có gì để con tự hào như vậy?
- Con có biết giữa 0 điểm và 4.9 điểm thì cái nào đáng sợ hơn không?
- Thà là không có được còn hơn là vụt mất trong gan tấc, con chính là kẻ thua cuộc.
- Con gái của Hoàng Oánh chỉ có hai lựa chọn, một là Quán Quân còn hai là kẻ bại trận.
- Trong một cuộc thi không có khái niệm về nhì, chỉ có số một và những kẻ còn lại mà thôi!
Tôi của thời niên thiếu được chuẩn đoán liên quan đến vấn đề tâm lý.
Các bạn có từng nghĩ thời thơ ấu của một người được xưng là "khả năng vượt trội" trôi qua thế nào không?
Tôi của thời thơ ấu quả thật chăn êm nệm ấm, ăn no mặc đủ, nhà cao cửa rộng, học vấn đủ đầy.
Nhưng tôi của thời thơ ấu cũng từng đàn đến sưng hết tay, áp lực đến đau cả đầu.
Tôi của thời thơ ấu không biết thế giới ngoài kia có gì, tôi chỉ biết ngày đêm luyện tập.
Tôi của thời thơ ấu không biết bản thân mình là ai, tôi chỉ biết tôi là con gái của Hoàng Oánh.
Mà Hoàng Oánh là một người phụ nữ tài giỏi, quyết đoán và khéo léo. Bà ấy thật sự là một hình mẫu chuẩn mực mà bao nhiêu người hướng tới nhưng thứ chuẩn mực của bà đối với tôi là thứ tôi chưa bao giờ hoàn thành được.
Bà ấy là một giảng viên tài năng, bà ấy là một nhà soạn nhạc đỉnh đạc, bà ấy là người đứng sau thâu tóm biết bao nhiêu ca khúc thống trị bảng xếp hạng, bà ấy cũng là một người mẹ nghiêm khắc.
Tôi chưa bao giờ thừa hưởng được thứ tài năng ấy của bà, dù tôi có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thể đạt được kì vọng của mẹ.
Mọi người nhìn vào tôi của thời niên thiếu đều ngưỡng mộ tôi tài giỏi, tôi đàn hay, tôi xinh đẹp.
Nhưng mọi người không nhìn thấy sự thất vọng của mẹ đối với tôi, mọi người cũng không nhìn thấy sự tự ti của tôi đối với bản thân mình.
Mọi người thường nói tôi như công chúa nhỏ, có ba mẹ yêu thương, có anh trai che chở nhưng tôi gần như mất tất cả từ khi tai nạn xảy ra.
Vào năm tôi lên bảy, ba và anh trai chết đi trong vụ sạc lở đất, chỉ mình tôi sống sót. Tôi nhìn thấy bàn tay mẹ từng trân quý nhất giờ đây lại nhuốm đầy bụi, rướm đầy máu chẳng nhìn ra được bàn tay đánh đàn dương cầm nữa.
Mẹ từng khóc lóc hỏi tôi rằng:
- Tại sao người chết không phải là mày?
- Tại sao vậy chứ?
Phải rồi, tôi cũng tự hỏi bản thân, vì sao một đứa như tôi lại có thể sống được?
Một đứa nhỏ yếu kém như tôi đáng lẽ phải là người bị nhấn chìm trong lớp đất dày đặc kia mới đúng. Vậy mà anh trai lại gắt gao ôm chặt lấy tôi, anh ấy lấy thân mình làm lớp lá chắn bảo vệ cho tôi. Anh ấy dùng số sức lực và hơi thở cuối cùng của mình để tìm đường cho tôi sống còn anh lại bị lớp đất kia kéo trở về.
Tôi sống được đến tận bây giờ là vì cái mạng đó của anh đánh đổi.
- Tôi cũng đang cố gắng sống để đáng cái mạng của anh ấy đây.
- Mẹ nghĩ là tôi sống dễ dàng lắm sao?
- Mẹ vẫn nghĩ bao năm qua tôi vẫn vui vẻ mà sống à?
Mẹ nhìn tôi không nói gì, có lẽ người còn sống mới là người đau khổ nhất, mẹ tôi sống cũng không dễ dàng.
Tôi thu lại gai nhọn của mình, cố nuốt ngược nước mắt vào trong, tôi bước từng bước đến gần mẹ. Chỉ vừa ngay lúc tôi đặt tay lên tay mẹ thì liền bị hất ra.
Mẹ ngẩng đầu lên nhìn tôi như đang đắn đo quyết định khó khăn nào đó.
- Đúng thật là chẳng thể trông cậy gì vào mày được.
Tôi đứng trơ ra nhìn mẹ rời khỏi căn nhà vốn dĩ đã trống vắng và có lẽ là chẳng bao giờ quay trở lại.
Khi đó tôi mới mười ba tuổi.
Sáu năm trời ròng rã thi đấu khắp nơi, chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một ngày.
Tôi nhìn xung quanh, mấy tấm bằng trên tường kia chẳng có cái nào là tên của Mai Thanh Trà, đâu đâu cũng chỉ thấy ba chữ Mai Thanh Nhã.
Phải rồi, trước khi chết anh trai tôi là thí sinh tiềm năng nhất cho trận chung kết quốc tế còn tôi lúc đó chẳng có chút tồn tại nào.
Sau khi anh trai mất, tôi trở thành em gái của cựu thí sinh tiềm năng nhất, một bước đệm hoàn hảo để tôi nổi tiếng theo như đúng ý mà Hoàng Oánh mong muốn.
Nhưng mà tôi biết là mẹ muốn tốt cho tôi bởi vì anh trai từng nói với tôi "sau này lớn lên em sẽ hiểu, những thứ mẹ làm cho chúng ta đều muốn tốt cho chúng ta. Nếu em không có thứ gì khiến người khác choáng ngợp thì chính em sẽ mang tâm lý choáng ngợp đó mà sống qua ngày".
Tôi được nuôi dưỡng từ áp lực, đến lúc tôi buông bỏ được áp lực thì cũng là lúc tôi chẳng là bất kì ai nữa.
Tôi không còn sự thúc đẩy của Hoàng Oánh, tôi không còn là thiếu nữ đàn dương cầm, tôi không là em gái cựu thí sinh tiềm năng.
Tôi là tôi và tôi không là gì cả.
Tôi rút lui khỏi tất cả các cuộc thi dương cầm, tôi cũng bị thời gian đánh bại trên bàn học. Tôi dành hết hai năm sau đó để toàn tâm toàn ý vào một trường chuyên có tiếng.
Nhưng mà có lẽ chính bản thân tôi cũng chẳng hiểu rõ chính mình, tôi ép mình vào khuôn khổ, ép mình sống kỉ luật, ép mình đón nhận thử thách.
Tôi có khác gì tôi của trước kia?
Nhưng mà đời người là những cuộc gặp gỡ định mệnh.
Tôi gặp lại mẹ tôi vào một ngày nắng hạ.
Tôi gặp lại bà khi bà đang ân cần dẫn một người con khác đi đến phòng thi, tôi đứng nép vào phía sau ngỡ ngàng.
Hai năm đủ để một người bước thêm bước nữa, mà Hoàng Oánh đã bỏ lỡ sáu năm rồi.
Tôi và cô gái đó cùng nhau thi đậu vào trường chuyên, phong độ tôi giảm sút không thể leo lên vị trí cao của bảng điểm cho nên chỉ có thể đứng phía dưới ngước nhìn cô ấy tỏa sáng trên sân cờ nhận danh xưng thủ khoa đầu vào.
Thì ra cảm giác ngưỡng mộ là thế này.
Cả một năm đó tôi như bị ai khiến, tôi hơn thua với cô ấy từng điểm một, dù cho có thức trắng bốn ngày tôi vẫn học đến điên cuồng.
Cơ mà như ý trời đã định, kẻ thua cuộc đến cuối cùng vẫn là kẻ thua cuộc.
Trong lớp học này tôi là số một nhưng xếp hạng khối tôi lại thua trước một người.
Mẹ tôi luôn muốn một đứa con về nhất như vậy.
Cô ấy như tượng đài đúc bằng đá, chưa bao giờ bị lung lay mà giống như cũng chẳng ai có thể đe dọa được vị trí đó.
Tôi vẫn thấy cô ấy đều đều mỗi cuối tuần ôm lấy mẹ tôi đi về, còn tôi chỉ lẳng lặng đứng từ trên lầu cao nhìn xuống. Không dám để mẹ biết tôi thua đứa con kia của mẹ.
Một năm đó tôi nhập viện không biết bao nhiêu lần, thuốc ngủ uống biết bao nhiêu lọ, nhịn ăn không biết bao nhiêu bữa. Vị trí số một vẫn mãi không thuộc về tôi, tôi lựa chọn buông bỏ.
Sau đó tôi đến thị trấn Bắc để gặp bà nội của mình.
Cả đời này tôi cảm thấy quyết định năm đó vẫn là quyết định sáng suốt nhất bởi vì sau này mỗi lần nhìn lại tôi đều cảm ơn đã gặp được người.
Một người xem chính mình là kị sĩ mà đơi xử với tôi như một công chúa.
- Tớ đã gặp được công chúa.
- Ai cơ?
- Mai Thanh Trà.
Tôi của thời niên thiếu cũng tự mở cho mình con đường đi đến hạnh phúc, Người không bỏ quên tôi mà chính tôi bỏ quên tôi.
Cảm ơn Hoàng Huy, cảm ơn vì đã nguyện trở thành bề tôi dưới váy người.
* *
*
Gửi các bạn,
Tất cả chúng ta dù trong gia đình nào, dù lớn lên ra sao, có trong hình hài nào, mang giới tính và xu hướng tính dục gì thì tất cả chúng ta đều có quyền làm chủ cuộc đời mình.
Các bạn đều là nhân vật chính có kết thúc tốt đẹp và viên mãn.
Các bạn đều là những nàng công chúa đích thực không trực chờ hạnh phúc từ một người khác mang lại mà hạnh phúc là tự chúng ta mà có.
Các bạn đều có quyền được hạnh phúc và làm chính mình.
Chân thành cảm ơn, tôi và bạn của thời niên thiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...