Nhện!
Đòn tấn công bằng phép thuật của một con phong linh hồ bậc hai đối với Tần Nhược mà nói thì không tồn tại chút uy hiếp nào, cho dù không có kết giới bảo vệ, lực phòng phép của bản thân cũng đủ để giúp hắn không bị bao nhiêu thương tổn rồi. So lại, đòn tấn công vật lý của nó có chút nguy hiểm hơn.
Bị con phong linh hồ kia phát hiện hành tung, nhưng Tần Nhược vẫn không gấp không vội, thân mình chỉ nghiêng qua một cái là đã tránh được đòn tấn công nhìn như vừa hung dữ vừa mạnh mẽ của nó rồi. Đã lăn lộn trong rừng Cain với đám sói tật liệt phong lang hơn một tháng trời, làm sao còn có thể để mấy con nhãi nhép này vào trong mắt chứ?
Hiện giờ Tần Nhược đang muốn cố gắng thăm dò xem rốt cục là thân thể bằng nguyên tố nước của mình phải tới gần lũ phong linh hồ đến mức nào mới có thể bị phát hiện, và sau khi phát hiện mình rồi, mức độ chính xác khi tấn công của chúng là bao nhiêu, dựa vào cái gì mà chúng phán đoán được vị trí cụ thể của mình, cùng với một ít thông tin mà mình chưa suy nghĩ ra, còn chờ thu thập...
Khi né tránh đòn tấn công của phong linh hồ, Tần Nhược vẫn không giải trừ trạng thái hóa nước của mình, chỉ dời đi chừng vài mét, sau đó một lần nữa đứng im.
Vành tai con phong linh hồ kia hơi hơi động đậy, sau khi rơi xuống đất rồi, nó lại xoay người bắn ra một lưỡi dao gió nữa. Mục tiêu của nó khá là rõ ràng, lưỡi dao gió ấy mang theo tiếng rít đặc thù khi không khí bị cắt vỡ, bay vụt đến.
“Đáng chết, lỗ tai cũng tốt như vậy?”
Tần Nhược thầm mắng một tiếng trong lòng, nhưng không né tránh, để mặc cho lưỡi dao gió ấy vụt trúng vào người mình.
Cánh tay cảm thấy hơi lạnh, nhưng không bị thương tổn gì cả.
Hắn cười cười, nhìn con phong linh hồ đang dần dần lộ vẻ hoảng sợ trong ánh mắt đằng kia, thầm nghĩ: “Quả nhiên là như thế, chỉ cần không di động, vậy dưới điều kiện ánh sáng này rất khó bị quái thú nắm bắt được hành tung, như thế chúng cũng sẽ một lần nữa mất đi năng lực phán đoán.”
Hà hà, cái này chơi vui rồi đây.
Tần Nhược phất tay một cái, cách hắn không xa, giữa dòng suối cong queo nọ chợt có một vòng nước dâng lên, sau đó dưới sự khống chế của Tần Nhược, nó ngưng kết thành hình cầu.
Ở tầng ba di chỉ Alex, ngay chớp mắt trước khi bị tử vong ma chu giết chết, Tần Nhược đã trải qua một lần khống chế nguyên tố, là khống chế dưới trạng thái hóa nước. Lúc đó, Tần Nhược đã cảm thấy thân thể của mình vẫn không bị giải trừ khỏi trạng thái ấy, chỉ đáng tiếc là khi đó đã bị tử vong ma chu dùng phép thuật bóng tối phát hiện hành tung, rồi đánh chết ngay, cho nên không nắm bắt được cảm giác đó là gì.
Mãi cho đến trước khi bước vào trong rừng, Tần Nhược thử lại một lần nữa, kết quả vừa mừng vừa kinh phát hiện rằng nếu chỉ sử dụng năng lực khống chế nước bậc một, sẽ không bị cưỡng chế giải trừ khỏi trạng thái hóa nước...
Phát hiện này khiến Tần Nhược không biết nên mừng hay nên sợ!
Bây giờ, cũng vừa lúc dùng nó để thăm dò phản ứng của con phong linh hồ này rồi...
Tần Nhược vừa mới bắt đầu khống chế nguyên tố, con phong linh hồ vốn trời sinh là một kẻ khống gió bậc một ấy lập tức cảm ứng được ngay! Nó tức khắc từ quả cầu nước lơ lửng trên dòng suối kia lần ra được nơi sinh ra cộng hưởng, cũng tức là nơi kẻ điều khiển nguyên tố ấy đang ở!
“Vút!”
Đồng thời với hành động nhảy vồ tới tấn công của nó, một lưỡi dao gió cũng được bắn ra.
Lần này, độ chuẩn xác của nó hiển nhiên đã tiến bộ hơn thật nhiều, nếu không phải Tần Nhược đã sớm chuẩn bị, nói không chừng đã bị lưỡi dao gió ấy cắt ngang qua người rồi.
Cả đòn vồ tới lẫn lưỡi dao gió của con cáo ấy đều không trúng, nhưng nó cũng không nổi giận, chỉ tiếp tục bắn ra lưỡi dao gió. Mặc dù không xuất hiện tình huống nhắm chặt được, nhưng nó lại tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nắm bắt được vị trí đại khái của Tần Nhược, cứ từng lưỡi từng lưỡi dao gió bắn ra. Đám cây nhỏ trong rừng bị tàn phá không ngừng. Trong những tiếng vút vút, lá rụng lá nát bay đi tán loạn.
Một phút qua đi, Tần Nhược thậm chí cũng không biết mình đã tránh được bao nhiêu đòn tấn công của con phong linh hồ ấy nữa, nhưng số lần trúng chiêu thì lại nhớ rất rõ: hai lưỡi dao gió, đều là trúng vào tay.
Bởi vậy có thể thấy được độ chuẩn xác lúc này của con cáo ấy đã không thể bằng được lúc thường - các đòn tấn công bằng phép thuật khi đã nhắm chặt sẽ rất là khó để tránh khỏi, đặc biệt là với những phép thuật nguyên tố gió vốn nổi tiếng với tốc độ nhanh, tốc độ của chúng hoàn toàn có thể sánh ngang với tốc độ mũi tên khi bay khỏi cung.
Thừa dịp MP còn không khô kiệt, Tần Nhược gián đoạn sự khống chế đối với quả cầu nước đang ở trên dòng suối. Quả cầu này nhất thời như bị mất đi sự chống đỡ, ngã nhào vào trong nước.
Vừa gián đoạn việc khống chế nguyên tố, Tần Nhược nhắm chuẩn một cơ hội, tức khắc đứng im. Con phong linh hồ vừa còn tấn công một cách cực kỳ cao hứng không biết mệt mỏi kia lập tức biến thành một con ruồi không đầu ngay, nó phát ra thanh âm ô ô, rồi đạp lên lớp lá rụng dày đặc, hoảng sợ chậm rãi lui về phía sau...
Tần Nhược lại hành động. Hắn phất tay một cái, quả cầu nước lại hiện lên, con cáo kia lại giống như hít phải thuốc phiện hưng phấn lên, lại là lưỡi dao gió, lại là vồ tới. Tên nhãi này cứ hung hăng càn quấy tấn công, vô tư không biết mình đã trở thành ‘đối tượng lâm sàng’ của ai đó rồi.
Hà hà, lần thử này quả là đúng lắm, phong linh hồ quả nhiên là thông qua cộng hưởng nguyên tố mới xác định được vị trí đại khái của mình. Nếu mình bỏ việc khống chế nguyên tố đi, nó lập tức mất cảm giác về mình ngay.
Tần Nhược xuất ra một quả cầu nước, tiện tay đóng băng con phong linh hồ ấy, sau đó không quay đầu lại, đi ra khỏi rừng cây. Hắn bước đến bên bờ suối mát lạnh chảy róc rách đằng kia, sau đó ngồi xếp bằng. Vừa cấp tốc tiến vào trạng thái thiền để khôi phục MP, Tần Nhược lại vừa âm thầm xem lại đoạn phim quay cảnh vừa rồi hết lần này đến lần khác...
Mấy phút qua đi, Tần Nhược đứng dậy, một lần nữa bước vào trong rừng.
Vào vào ra ra, lặp lại đến mấy chục lần, mãi cho đến khi nơi sâu ở bên trong rừng truyền đến tiếng đánh nhau, mới khiến cho Tần Nhược hiện đang cảm thấy thu hoạch rất khá phải tạm thời dừng lần tu hành đơn độc này.
* * * * * *
Cách thị trấn Bạch Thủy chừng năm cây số, có một khe núi tên là Tử Vong.
So với các khu khác quanh Bạch Thủy, danh tiếng của khe núi này là lớn nhất, thứ nhất là đám chiến sĩ vong linh, pháp sư vong linh, cung tiễn thủ vong linh và nửa thú vong linh bậc ba ở nơi đây nảy mới có phần tập trung, không phải dạng phân bố không đồng đều như ở những nơi khác; thứ hai là nơi sâu nhất của khe núi này có một cái hố đen ngòm mọc đầy những dây leo màu lục, cái hố này nối liền với một hang động khổng lồ, chủ nhân của nó là một đám rết có thân hình đồ sộ, tinh thông phép thuật nguyên tố đất và bóng tối, thực lực dao động từ cấp 40 đến cấp 45.
Trong khe núi Tử Vong, sẽ có xác suất ngẫu nhiên nảy mới ra Vua khô lâu - BOSS vương giả bậc ba, và hai con BOSS bậc ba loại yếu dạng tinh anh là chiến tướng khô lâu.
Nơi sâu trong khe núi, cũng tức là hang rết, nghe nhiều người trong thị trấn Bạch Thủy nói có ẩn giấu một con BOSS vương giả bậc bốn - Vua hắc ngục ngô công.
Mặc dù số người chơi trong thị trấn Bạch Thủy không phải rất nhiều, nhưng mỗi khi BOSS nảy mới, số người chơi nơi đây sẽ tăng ào ạt.
Đặc biệt là hôm nay...
Vua khô lâu, Vua hắc ngục ngô công cùng đồng thời bị phát hiện! Men theo lời tuyên truyền và chứng minh của những tiểu đội bị ngoẻo trở về thị trấn, bầu không khí trong Bạch Thủy như sôi trào, mấy chục đội người chơi cùng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khe núi Tử Vong.
Trong đó có cả một ít tiểu đội của các gia tộc có danh tiếng...
*** khô lâu = xương khô, đầu lâu
*** hắc ngục ngô công: hắc = màu đen; ngục = ngục giam; ngô công = con rết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...