Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Thức dậy vào một buổi bình minh, Halu cảm thấy mí mắt mình hơi giật giật.
“Có lẽ vì hôm qua đếm gà quá lâu nên bị mỏi mắt rồi.” Hắn quay sang nói với A Bái.
“Chiếp gâuu ~” Vậy hôm nay để con đi đếm gà cho! A Bái đưa ra một đề nghị vô cùng hợp lòng người.
Sống chung với Halu nhiều năm như vậy, giọng của con Kantus A Bái đã mang theo một chút âm điệu đặc trưng của loài chó ~ orz.
“A Bái ngoan ghê, hôm nay sẽ cho nhóc một con gà, buổi tối sẽ nướng gà cho nhóc ăn nhé.” Nhìn vào đôi mắt nhỏ tràn ngập chờ mong và nóng lòng muốn thử của A Bái, cuối cùng Halu cũng không phản đối.
“Gâuuuu!” Sủa lên một tiếng trong veo thay lời đồng ý, A Bái vác cái ba lô nhỏ của mình, vui vẻ đi ra ngoài.
Trạm dừng chân thứ nhất của nó là nhà Tuyết Hoa, A Bái lễ độ dùng miệng gõ gõ cửa, sau liền lùi lại một bước, ngoan ngoãn chờ người bên trong.
Cửa được mở ra rất nhanh, ba thằng nhóc giống nhau như đúc lập tức nhào tới, chúng xinh đẹp tựa đám yêu tinh nhỏ đến từ rừng cây, bộ dạng của chúng gần như là y hệt, chỉ khác nhau ở bím tóc nho nhỏ trên đầu.
A Đại buộc tóc thành một cái đuôi ngựa, A Nhị có một đôi đuôi ngựa, còn A Tam lại tết lệch về một bên ~
“Gâu!” A Bái vui vẻ đánh tiếng chào hỏi với đám nhóc.
“A Bái, buổi sáng tốt lành!” Nghe được tiếng kêu của nó, đám người cây nhỏ bé cũng lập tức đáp lời.
“Ôi… Tớ muốn làm anh cả, tớ không muốn thắt bím hai bên…” Chào hỏi xong, khuôn mặt xinh đẹp của A Nhị lại nhăn thành một quả táo tàu, nó vừa than thở vừa nhỏ giọng oán thầm với A Bái ở bên cạnh.
“Gâu âuuu!!” Hai cái đuôi ngựa cũng đẹp mà! Cậu xem, đầu tôi ngay cả một nhúm tóc cũng không có mà buộc đấy.
Nhìn bím tóc xinh xắn của A Nhị, A Bái bật ra những thanh âm tràn đầy hâm mộ. Từ nhỏ đến lớn, nó vẫn luôn mơ ước những kiểu tóc lạ mắt của đám thú non trong bộ lạc, Halu cũng đồng ý chờ khi tóc nó dài ra sẽ tết cho nó một bím tóc thật xinh, đáng tiếc —
Đầu của A Bái chẳng có một cọng tóc nào, từ nhỏ đến lớn nó vẫn mãi giữ nguyên một kiểu trọc lóc và trơn bóng, một nhúm lông cũng không thò ra được.
(Anh đẹp zai này, hình tượng của anh đang được cứu vớt đó, có biết không?!)
Vẻ mặt ưu thương mất mát của A Bái khiến cho ba đứa nhỏ nhà Tuyết Hoa thấy thông cảm vô cùng. Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên A Tam vỗ mạnh tay một cái, nhăn nhở cười với ba nhóc thú non còn lại, rồi lập tức chui vào hang ổ của mình. Lúc trở ra, trên tay A Tam đã có thêm một món đồ.
Nhìn thấy thứ A Tam đang cầm trên tay, đôi mắt A Bái bỗng chốc lấp lánh ngàn vì sao sáng!
Nhiều tóc quá!!! Màu trắng, màu tóc đẹp nhất thế gian!
“Chiêm chiếp!! Gâu âuuu?” Đẹp quá nha! Giống y như tóc của chú Tuyết Hoa vậy đó!
Một khoảng thời gian trước, rốt cuộc Tuyết Hoa cũng thoát khỏi trạng thái hôn mê, sau khi tỉnh lại, hắn càng thêm đẹp, đặc biệt là tóc trên đầu hắn, dường như càng dài càng mượt hơn so với trước kia!
Vì tóc dài thêm nên kiểu tóc của Tuyết Hoa liền trở nên phức tạp, khi đó, khắp cả bộ lạc đã bùng nổ một cơn sốt học làm kiểu tóc mới nữa kìa.
Cái mà A Tam đang cầm trên tay rõ ràng là một bộ tóc thật dài, còn được bện thành kiểu đầu lung linh lấp lánh mà Tuyết Hoa làm mẫu hôm qua!
“Đây là mũ của ba ba.” A Tam thần bí nói với A Bái, nói xong nó liền đội cái “mũ” lộng lẫy kia lên đầu đối phương: “Cho cậu mượn này, A Bái, cậu cũng có tóc rồi đó!”
“Gâu!” Thật sự rất là hưng phấn, A Bái không nhịn được bật ra một “tiếng đặc trưng” mà nó học được từ Halu.
Trong trường hợp chúng ta không hiểu thì lời của A Bái được phiên dịch là: “Chúng ta đi đếm gà đi! Hôm nay ba ba nói có thể bắt một con về làm bữa tối ~(≧▽≦)/~ ”
Sống chung với Halu từ nhỏ, A Bái vẫn luôn lén lút gọi Halu là ba ba ở trước mặt đám đồng bọn của mình.
“Ừ, tốt quá! Chúng ta gọi Hill và Hausen nhà chú Ames cùng đi đi!”
Vì thế, bộ tóc giả quan trọng của Tuyết Hoa cứ thế bị đám nhóc con nhà hắn rinh đi.
Tỉnh lại sau tai nạn, không phải Tuyết Hoa không hề bị thương, mà ngược lại, hắn bị thương rất nặng.
Rễ của hắn bị đứt hơn một nửa, khi ở hình thái con người, điều ấy được biểu hiện ở chỗ: Tuyết Hoa bị trọc đầu.
Không muốn người khác thấy bộ dạng trọc lóc của mình, Tuyết Hoa quyết định biến lại nguyên hình để dưỡng thương, nhưng hắn dưỡng rồi lại dưỡng, song dưỡng kiểu gì tóc cũng chẳng dài ra được. Cuối cùng, Andy làm cho hắn một bộ tóc giả bằng lông dê tích cóp rất lâu mới đủ.
Ngày hôm ấy, Tuyết Hoa mới ngoan ngoãn biến lại hình người.
Từ đó về sau, mỗi ngày hắn đều chăm chút bộ tóc giả, nếu không có tóc giả Tuyết Hoa sẽ không ra khỏi cửa. Do đó, hoàn toàn có thể tưởng tượng, chờ khi hắn thức dậy và phát hiện tóc giả đã biến mất thì cái nhà này sẽ gà bay chó sủa đến nhường nào.
Nhóm con gái trong bộ lạc chỉ thích đánh nhau, hoàn toàn không có hứng thú với những công việc mang tính chất nhẹ nhàng hoặc yêu cầu kiên nhẫn, vì thế, mỗi ngày chỉ có đám thú non xưng bá xưng hùng này là chịu đi đếm gà.
Tuổi tác không chênh nhau nhiều, tình cảm của đám nhóc vẫn luôn rất tốt.
Vừa đi vừa hát một khúc ca Tuyết Hoa mới dạy, mấy đứa vui vẻ nện bước trên con đường nhỏ đi tới bãi chăn nuôi.
Hiện giờ, Halu chịu trách nhiệm chăn nuôi cho toàn bộ lạc, đi săn về mọi người sẽ hỏi xem Halu có muốn nuôi dưỡng con mồi không, nếu có thì liền giao cho hắn, chỉ khi hắn không nuôi mới mang đi làm thịt mà thôi. Phần lớn con mồi ở khu vực này đều là khủng long, chủng loại có thể nuôi dưỡng được đích thực không nhiều lắm, cho nên loại động vật mà bọn họ nuôi nhiều nhất vẫn khủng long “gà” được tìm thấy đầu tiên. Dưới sự tận tụy của Halu, đàn “gà” của bộ lạc Awash lớn mạnh một cách dị thường! Không những thỏa mãn nhu cầu ăn trứng của toàn bộ lạc, mà còn có thể đẩy mạnh tiêu thụ ra bên ngoài.
Chỉ cần làm tốt công việc chăn nuôi mình yêu thích là đủ, những vấn đề ngoài luồng như cò kè mặc cả hay là đánh nhau đã có những thú nhân khác trong bộ lạc nhận thầu, hiện giờ, cuộc sống của Halu vô cùng tươi đẹp.
Bởi vì gà càng lúc càng nhiều, nuôi trong bộ lạc sẽ rất ầm ĩ, đồng thời lượng chất thải quá lớn cũng gây ô nhiễm môi trường, cho nên sau khi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng bộ lạc Awash quyết định chuyển khu vực chăn nuôi ra bên ngoài nơi ăn chốn ở.
Trải qua nhiều năm nỗ lực, bộ lạc Awash đã tương đối thích ứng với cuộc sống ở nơi đây, bọn họ đánh dấu địa bàn của mình rất thành công, trải qua quãng thời gian chiến đấu kéo dài hết mấy chục năm, những bộ lạc khác cũng không dám tới xâm chiếm lãnh địa của bọn họ nữa. Lại nói, được thuần hóa và nuôi dưỡng rất lâu, những con “gà” kia đã ngoan ngoãn hơn nhiều lắm, buổi tối còn biết tự động chạy về ổ để ngủ cùng với nhau. Sau khi cân nhắc đến hai vấn đề mấu chốt, lúc này bộ lạc Awash mới yên tâm chuyển khu vực chăn nuôi ra bên ngoài.
Sự thật chứng minh, bọn họ đã yên tâm quá sớm —
“Chiếp!!!!!!” Tiếng hát của A Bái bỗng dưng ngừng bặt.
Nó và đám bạn thân của mình đều sợ đến ngây người:
Gà — một con cũng không thấy!
Nhìn chuồng gà trống rỗng ở trước mắt, A Bái sợ tới mức rớt cả tóc giả trên đầu.
Hiện trường chỉ có một dấu chân, rõ ràng chủ nhân của dấu chân này đã chạy vào chuồng gà nhà bọn nó, không những thế còn rất mất dạy mà trộm đi toàn bộ số gà!
Để A Đại biến về nguyên hình, nằm ngay đơ trên mặt đất, mấy đứa nhỏ khác dùng nó làm thước, đo lại chiều dài dấu chân của phạm nhân. Sau khi đánh dấu lên người A Đại, cả đám lại nhao nhao chạy về bộ lạc như một bầy ong vỡ tổ.
Cùng lúc đó, đám tuần lộc phụ trách gieo trồng thực vật của trong bộ lạc cũng phát hiện đồng cỏ crunch đã bị nhổ tận gốc rồi. Trong khi cỏ dại xung quanh vẫn còn nguyên vẹn, những gốc crunch bộ lạc tỉ mỉ gieo trồng lại biến mất sạch sành sanh, rõ ràng là có kẻ trộm!
Vì thế, bọn họ cũng vội vàng chạy về bộ lạc.
Cũng vào thời điểm ấy, gia đình Black rốt cuộc cũng trở về!
Fendi tuần tra ở bên ngoài, hiển nhiên là người đầu tiên phát hiện bóng dáng cao lớn của gia đình Black. Hắn truyền tin tức này cho người canh gác thứ hai, cứ tiếp tục như thế, tất cả mọi người trong bộ lạc đều biết nhà Black đã trở về.
Nhìn những gương mặt quen thuộc tràn ngập ý cười đứng trước bộ lạc đón mình, Mạnh Cửu Chiêu kích động đến mức lệ nóng doanh tròng. Vừa liếc mắt đã thấy Sita đứng ở hàng đầu, vui sướng không sao kìm nén được, cậu lập tức bổ nhào về phía cô.
“Cục Cưng, khoảng thời gian này chắc chắn là cháu đã rất vất vả, lại nhẹ đi rồi này! Sao mà vóc dáng cùng lùn thêm một chút thế?” Dễ dàng bế bổng Mạnh Cửu Chiêu lên, Sita đau lòng kiểm tra cậu một lượt từ trên xuống dưới.
==///
Không phải cháu nhẹ, cũng không phải cháu lùn, là cô lại cao thêm đấy, đúng không? Ôi chao… sức lực của cô cũng càng ngày càng lớn —
Là một giống đực lại bị một giống cái dễ dàng bế lên xoay tới xoay lui giữa không trung, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy…
Ôi thôi, cũng đã quen rồi.
Hôn chụt một cái lên mặt Sita, Mạnh Cửu Chiêu dùng hành động để biểu đạt sự hân hoan vui sướng của mình.
Hiện tại, cậu đã hơi hơi hiểu được vì sao một số nơi trên Trái Đất lại có hành vi hôn má lúc gặp mặt, đây là một hành vi vô cùng thích hợp với thói quen của dã thú. Dã thú sẽ không cho phép những kẻ nguy hiểm tiếp cận mình, có thể kề má để phần cổ yếu ớt nhất lộ ra trước miệng đối phương, đã thể hiện một sự tiếp nhận lớn nhất của chúng rồi.
Kề má với người trong bộ lạc, cảm nhận được sự lo lắng của họ dành cho mình, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy đáy lòng vô cùng ấm áp.
Khi cậu xoay người lại một lần nữa, đúng lúc nhìn thấy cảnh Louis bị Sita ôm chầm.
“Louis thật sự đã lớn rồi, Sita không bế lên được nữa.” Đối mặt với Louis đã cao lớn hơn mình rất nhiều, trong mắt Sita lại tràn đầy kiêu hãnh.
Sau đó, Mạnh Cửu Chiêu phát hiện một nét cười ngượng rất nhạt bên môi Louis.
Ngậm cái túi treo ở trước ngực, hắn cẩn thận đỡ George ra.
“Đây là George, Sita sẽ bế được.”
Đó là lời ngon tiếng ngọt theo phong cách của Louis.
Lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu chợt mỉm cười.
Ở thế giới này, Louis thật sự đã thay đổi rồi.
Tuy vẫn kiệm lời, vẫn không biết nói lời ngon ngọt, nhưng nội tâm hắn đã không còn là ao tù tĩnh lặng như xưa, hắn hiểu và biết tiếp nhận ý tốt của người khác, thậm chí còn học được cách đáp lại đối phương.
Kiếp này, cũng giống như mình, Louis đã lớn lên trong tình yêu tràn ngập.
George cũng sẽ được tình yêu thương bao bọc cho tới hết cuộc đời.
“Chiếp ~” George bị ba ba đưa tới trước mắt người xa lạ song lại không hề sợ hãi, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, phát ra những tiếng chiêm chiếp đầy khả năng công kích.
Biu – Sita đã bị đánh bại rồi.
“Chiếp ~” Chớp đôi mắt to, George lại kêu lên một tiếng nữa.
Biubiubiu — Lần này, toàn bộ thú nhân trong bộ lạc đều ngã gục.
Chào hỏi xong, George vô cùng ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng bàn tay của ba ba, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Con thú non này… rốt cuộc là giống ai chứ hả?
Nhún vai, Mạnh Cửu Chiêu giới thiệu đến Alice.
“Đây là một bé con khác của tôi và Louis, tên là Alice, giống cái.”
Khi cậu giới thiệu, Alice xấu hổ thò nửa gương mặt nhỏ nhắn ra khỏi lưng Louis.
“Chiếp ~” Học theo em trai, nó cũng chào hỏi một cách cực kỳ lễ phép.
Người trong bộ lạc bất chợt ngây dại cả ra–
Một lúc lâu sau, Sita là người tỉnh táo lại trước tiên, cô hung tợn quay sang phía Mạnh Cửu Chiêu.
“Không thể nào! Con non đang yêu như vậy sao lại là giống cái được? Cục Cưng, cháu gạt người!”
Mạnh Cửu Chiêu trợn tròn con mắt.
Sau đó, Alice lại làm ra một hành động khiến cậu phải há hốc cả miệng luôn: vì muốn chứng minh mình thực sự là giống cái, cô nhóc này bèn chuẩn bị… cởi váy!
Hành vi phóng khoáng thế này… hẳn chỉ có ở mấy nữ tráng sĩ nhaaaaa ~~~
Vội vàng kéo váy của cô con gái nhỏ lên, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy cả thân lẫn tâm mình đều đang dần kiệt sức, miễn cưỡng giữ vững tinh thần, cậu bắt đầu giới thiệu người thứ ba mình dắt về bộ lạc.
“Đây là anh trai của ba ba, là bác của tôi và Louis.”
Thấy cháu trai nhắc tới mình, Solid Lunsar lập tức biến lại thành người, đồng thời dang đôi cánh lớn bọc lấy toàn bộ thân thể (← hắn đang thay quần áo một cách nhanh nhanh chóng chóng). Trong khoảnh khắc đôi cánh được mở ra để lộ một gương mặt đẹp đẽ đến khó có thể miêu tả bằng lời, toàn bộ người trong bộ lạc phải ngẩn ngơ mất đến mấy phút đồng hồ.
“Xin chào, tôi là Solid Lunsar, cảm ơn vì đã chăm sóc cho người thân của tôi trong một thời gian dài, mọi người vất vả rồi.”
Cùng là người đẹp y hệt thiên thần nha!
Đó là ấn tượng đầu tiên của mọi người về Solid Lunsar, người đã đẹp, giọng nói lại còn đẹp hơn! Khi nghe được thanh âm trầm thấp mà chất phác ấy, toàn bộ bộ lạc Awash bất kể giống cái hay là giống đực đều đỏ mặt ngay lập tức.
Mà khi bọn họ nghe ra ý tứ trong lời hắn nói, tâm tư lại càng chao đảo vạn phần.
Tao nhã biết bao nhiêu! Có khí chất biết nhường nào! Người này sao mà lễ độ ôn hòa quá thể!!!
Nhất định Louis giống ông bác này đây!
Mỹ nhân tiếp tục mỉm cười cực tao nhã, sau đó, lôi mấy cái ba lô khổng lồ ở sau lưng mình qua…
Không để ý tới phản ứng của mọi người, Solid Lunsar thật tự nhiên kéo ba lô tới: “Vì muốn tỏ lòng cảm tạ, tôi đã cố ý thu gom một ít thực phẩm trên đường, hy vọng mọi người nhận lấy.”
“Có kẻ trộm, mau bắt kẻ trộm điiiiiiiii —-”
Cùng lúc đó, đám nhóc phụ trách đếm gà và đội tuần lộc gieo trồng cỏ crunch đồng loạt chạy về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...