Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
“Nặng thì chứng tỏ rằng George rất khỏe mạnh đấy chứ ~” Đỡ người Mạnh Cửu Chiêu, Louis nhận lại quả cân nhỏ, nâng cao tới gần mặt, hắn nhẹ nhàng cọ cọ mặt tên nhóc kia.
Lông mi papa rất dài, có lẽ đã cọ phải lỗ mũi của George, nhóc con kia hắt xì một cái rất vang.
Lo lắng đây có thể là biểu hiện cảm lạnh, Louis vội vàng nhét con vào bên trong áo choàng, chân chính cảm nhận được trọng lượng trĩu nặng, Louis không nhịn được quay sang nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu, gương mặt hai người cùng ửng lên màu hồng hồng.
“Hai người các cậu… Lắc lư bên ngoài hang của tôi đủ chưa thế?”
Ngay lúc đôi chồng chồng đang ngây ngốc nhìn nhau cười cười, một âm thanh bỗng nhiên vọng lại từ phía trên bọn họ, Mạnh Cửu Chiêu và Louis ngẩng đầu, lập tức bắt gặp chủ nhân cái hang đang tỏ vẻ khó chịu.
“Hai cậu đã lượn quanh hang của tôi năm sáu vòng rồi, nói cho hai người biết, dù coi như hai người từng giúp tôi vớt trứng trở lại đi chăng nữa, cũng đừng mơ mà nghĩ đến việc trộm con của tôi!” Chủ nhân chiếc hang nghiêm túc đưa ra lời cảnh cáo với bọn họ.
Ặc ——
Mặt Mạnh Cửu Chiêu bỗng chốc đỏ rực.
Vừa rồi cậu còn đang suy nghĩ sao đi cả nửa buổi rồi mà chưa tới hang của mình, cái cảm giác cậu và Louis cứ đi vòng quanh bên cạnh hang nhà người khác, còn bị hiểu lầm là kẻ trộm trứng nữa, việc này này này ——
Thật là mất mặt quá!
“Cần gì phải trộm chứ ~ Nhà chúng tôi cũng có con cơ mà!” Khác hoàn toàn với Mạnh Cửu Chiêu, Louis chẳng những không cảm thấy xấu hổ, hắn, hắn thậm chí còn rất tự hào.
Louis hình như muốn ra vẻ ta đây một chút, tiếc rằng bạn đời lại không cho hắn cơ hội ấy, nắm lấy tay của Louis, Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng kéo hắn đi.
Chỉ cần không còn đi loanh quanh nữa, hang của bọn cậu thật ra cách không xa chỗ bác cả, Mạnh Cửu Chiêu và Louis rất nhanh đã đi về hang của mình.
Mới đi tới phía trước hang, bọn cậu đã bắt gặp Alice đang nằm úp sấp ngay ngắn đợi ở một bên.
Bắt gặp Mạnh Cửu Chiêu và Louis, đôi mắt to tròn của loli miệng méo lập tức ánh lên sự ngạc nhiên, miệng nó há rộng, một viên gì đó tròn tròn lộ ra bên trong… Đá, chính là tảng đá vừa nãy bác cả kiểm tra qua, xác nhận nó không phải là trứng.
Bối rối không hiểu lời Solid Lunsar vừa nói lúc nãy, trong mắt Alice, tảng đá này vẫn là một quả trứng, bên trong hẵng còn chứa một George nữa.
“George! George!” Nghe thấy tiếng kêu vui sướng của bé loli, một chút áy náy xuất hiện trong lòng Mạnh Cửu Chiêu.
Trong khoảng thời gian bọn cậu rời đi, để giúp bọn cậu bảo vệ “quả trứng” này, Alice vẫn luôn bền bỉ nằm canh giữ bên cạnh hang hai người. Là một con Kantus thủy sinh không thể rời xa nước quá lâu, Alice chỉ có thể chạy tới chạy lui giữa hang và biển, chẳng biết rõ nó đã chạy đi chạy lại bao nhiêu lần nữa, Mạnh Cửu Chiêu chỉ phát hiện ra một vệt nước thật dài bị nó kéo lê từ hang ra tới biển.
Lấy viên đá kia từ trong miệng nó ra, Mạnh Cửu Chiêu cầm nó thả lại vào trong hang, sau khi bò trở lại ra ngoài, cậu vỗ vỗ đầu Alice.
“Vất vả cho nhóc rồi, Alice.”
“Ơi ~” Không cần cảm ơn!
Không quan tâm tới sự vất vả của mình, miễn được papa sờ đầu là nó thấy vui lắm rồi (≧▽≦)/
Papa mama đã trở lại, “George” kia cũng được bọn họ lấy về, một cái George nữa cũng nhìn thấy rồi, Alice rốt cuộc đã hài lòng.
Vẫy vẫy đuôi, nó bịn rịn rời đi.
Mạnh Cửu Chiêu nhìn chăm chú theo bóng nó, mãi tới tận khi xác định nó đã vào nước, lúc đấy cậu mới yên tâm thu hồi ánh mắt.
Louis phụ trách trông coi con nhỏ, Mạnh Cửu Chiêu thì chủ động xung phong chịu trách nhiệm chuẩn bị bữa tối.
Từ khi băng tuyết hòa tan, thời tiết nơi này trở nên ấm áp, tuy rằng hẵng còn hết sức lạnh lẽo, nhưng so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều. Vùng đất sinh sản hiện giờ đã bắt đầu xuất hiện những sinh vật khác.
Hình dáng những sinh vật này đa phần đều rất nhỏ, một phần trong số chúng là động vật có vú rất nhỏ. Cũng do quá nhỏ, thành ra Kantus nơi đây hoàn toàn làm bộ như không nhìn thấy với bọn chúng. Vào thời đại khủng long thống trị, hình dáng động vật có vú đa phần đều nhỏ con, đây cũng là một phương thức để bọn chúng tự bảo vệ mình.
Kantus không để mắt tới những sinh vật nhỏ yếu này, Mạnh Cửu Chiêu thì không thế, ăn cá một thời gian dài, hiện giờ cậu thật sự cực kì thèm thịt.
Cá trong nhà đã đủ nhiều, không có gì phải lo, cậu một lòng một ta tập trung tìm kiếm những sinh vật đang ẩn núp trong các hang băng kia, tiêu tốn cả nửa buổi trưa, cậu thật sự chỉ bắt được ba con mồi gầy nhom.
Đây là một loài động vật rất giống họ Muroidea (*), nhưng lại to lớn hơn sinh vật gặm nhấm rất nhiều, lúc Mạnh Cửu Chiêu bắt bọn chúng, hai con trong số đó còn bởi vì tranh quyền giao phối mà đánh lộn, bọn chúng quần nhau rất ác liệt, cũng nhờ thế mà Mạnh Cửu Chiêu mới nhặt được món hời.
(*) Họ nhà gặm nhấm – Muroidea: gồm chuột, sóc, hamster, thỏ,…
Xem ra, sau khi con non của Kantus ra đời, sẽ có một ít sinh vật tiến vào vùng đất sinh sản.
Nhường lại một con chuột cho loli miệng méo, còn sót lại hai con, Mạnh Cửu Chiêu mang về làm thành món tráng miệng, ăn xong chuột, Louis còn cố ý giữ lại phần đuôi của bọn chúng. Phần đuôi của loài chuột này cho dù có tách rời khỏi cơ thể vẫn có thể chuyển động một khoảng thời gian dài, đám trẻ con trong bộ lạc Awash từ nhỏ đã thích chơi thứ này, nghĩ tới đây, Louis quyết định giữ lại chúng làm đồ chơi cho George.
Louis đặt cái đuôi chuột trước mặt George với tình yêu thương vô bờ bến, George cúi xuống nhìn cái đuôi đang quẫy loạn một chút, sau đó…
Bỏ vào mồm ăn hết.
Ợ một cái thỏa mãn, George ôm cái bụng tròn xoe lăn một vòng ngay tại chỗ, lăn qua lăn lại, lăn thật lâu, sau cùng chắc đã cảm thấy lăn đủ rồi, nó liền ôm lấy một tảng đá, đánh một giấc say sưa.
“George, papa ở đây.” Con non được nằm ở dưới cánh papa sẽ ấm áp không phải lo lắng gì, nhưng đằng này nó lại chạy đi ôm một tảng đá, trong lòng Louis bỗng cảm thấy sai sai.
Vươn một tay ra, ngay lập tức Louis xách George trở lại, sắp xếp con nhỏ ngủ yên tại chân mình xong, sau đó Louis nhanh chóng nhích người lại gần, xác định chắc chắn mình đã để chừa đủ chỗ cho Mạnh Cửu Chiêu ngủ rồi, lúc này hắn mới dang rộng cánh ra. Đôi cánh chim màu trắng to lớn bao trùm cả hang, gần như ngăn lại hoàn toàn không khí giá buốt bên ngoài. Chẳng bao lâu sau, hang ở trở nên ấm áp.
Bầy Kantus đều tấp nập mở cánh ra trong hang, vì thế, từng chiếc mái trắng xóa dần xuất hiện phía trên hang của các Kantus. Hang Kantus dùng để ấp trứng không cần dựng nóc nhà, chính cánh của bọn họ là phần mái tốt nhất rồi.
Louis giương cánh không được bao lâu, bên ngoài trời đã đổ tuyết.
Cho dù thời tiết đã ấm lên nhiều, nhưng nơi này vẫn thuộc khu vực cực lạnh. Hiện giờ, khi trời còn sáng, khí trời ở vùng đất sinh sản sẽ khá thoải mái, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, trời sẽ nổi bão tuyết, gió rét thấu xương thổi tung lông vũ trắng của bầy Kantus, tuyết trắng phủ kín những khe hở trên vảy cánh của bọn họ, đối với việc dùng cánh để bảo vệ hang của Kantus, nhiệt độ ấm áp bên trong và nhiệt độ bên ngoài là hai thái cực hoàn toàn đối nghịch.
Đây quả thực là công việc vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn. Vì bảo vệ thứ quý giá bên trong hang, bọn họ vẫn vui vẻ chịu đựng.
Có điều không phải bọn họ không có thu hoạch gì, trải qua thử thách của bão tuyết, thể chất bọn họ cuối cùng sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngồi bên trong hang, mặc cho bão tuyết quật táp trên cánh mình, Louis yên lặng ngắm nhìn hai người bên cạnh: con đã ngủ thiếp đi trên chân mình, chẳng biết từ lúc nào, George đã lại vớ được một tảng đá để ôm, tảng đá còn to gấp mấy lần cả người con gà con; bên cạnh nó, A Trọc đang hoàn tất việc xử lí đống da chuột buổi chiều lấy được. Lúc chiều tối hôm nay thu nhặt được đống da này là việc hoàn toàn ngoài ý muốn, khi phát hiện ra lớp da chuột này vừa mềm vừa dày, Mạnh Cửu Chiêu quyết định tận dụng chúng.
Xử lý xong da ba con chuột, khâu cả ba tấm lại thành một, Mạnh Cửu Chiêu biến chúng trở thành cái túi đeo lên người Louis.
“Thế này thì anh có thể cất George vào rồi mang đi khắp nơi.” Tưởng tượng ra cảnh Louis hóa thân thành chú kangoroo địu con đi khắp nơi, Mạnh Cửu Chiêu nhịn không được, bật cười.
Louis không cười, nhưng nghĩ tới cảnh tượng ấy, mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười.
“Như thế này thì tiện quá.”
“Hồi chúng ta còn bé, papa cũng đem bỏ chúng ta vào túi.” Vỗ vỗ túi phía trước quần áo của Louis, Mạnh Cửu Chiêu chợt nhớ tới chuyện hồi nhỏ.
“Phải thế không?”
“Không phải loại túi da thế này, chỉ là một cái túi rất lớn thôi.” Mạnh Cửu Chiêu nhớ lại cảnh lúc ấy, “Papa đặt chúng ta chung một chỗ, khi đó, ngày nào em cũng thấy rất lạnh, phải dựa vào nhiệt độ cơ thể Louis để giữ ấm.”
“… Thật tiếc, anh không nhớ rõ.” Nghe bạn đời kể lại những câu chuyện ngắn về kỉ niệm xưa, Louis cũng cố gắng nhớ lại cảnh tượng khi đó, đáng tiếc, nghĩ hồi lâu, hắn vẫn chẳng thể nhớ nổi: “Anh ấm sao?”
Lặng yên nhìn vào con ngươi màu hổ phách ấm áp của Louis, mãi lâu sau, Mạnh Cửu Chiêu mới từ từ nở nụ cười.
“Ừ, Louis ấm lắm, giống như hiện giờ ấy.”
“Mấy ngày qua, anh cực khổ rồi Louis, bên ngoài tuyết đang rơi đúng không?”
“Không lạnh, đừng lo. Mai chúng ta sẽ ăn chuột tiếp chứ?”
“Được ~”
Bên trong hang động yên tĩnh, hai người thương lượng bàn bạc, mãi tới tận khi Mạnh Cửu Chiêu không chịu nổi phải đi ngủ mới thôi.
Để bạn đời nằm duỗi người thoải mái hơn một chút, Louis cẩn thận rụt người vào, xác định không có gió luồn qua cánh, lúc ấy hắn mới nhẳm mắt lại, không lâu sau, tiếng ngáy khe khẽ vì ngủ say vang lên trong hang.
***
Túi giả theo phong cách kangoroo của Louis bị hàng xóm nhìn thấy, bởi thế, một đoàn Kantus nối tiếp nhau đi sang hỏi han Louis.
Kantus là chủng tộc có năng lực học tập rất mạnh mẽ, tuy mọi người không hề sinh hoạt cùng một chỗ, nhưng hễ có thứ gì tốt, tất cả đều cùng nhau chia sẻ học hỏi. Điển hình nhất chính là ba lô của đám Kantus. Từ đầu chỉ có một con Kantus chuẩn bị túi đeo lưng thôi, kết quả sang tới năm sau, túi đeo lưng trở thành hành trang thiết yếu của cả đám Kantus.
Ăn cơm, sinh con, tìm vợ, đây là những nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời một con Kantus, trong đó sinh con chiếm tỉ lệ cực lớn, giờ có thể sở hữu một cái túi mang con theo người —— phát minh này có ý nghĩa to lớn với giống đực Kantus, bọn họ ngay lập tức có thể nghĩ ra: thời điểm đẻ trứng nếu mà có thứ này thì tiện biết bao ~
Với nền tảng như thế, khó trách túi theo phong cách kangoroo của Louis trở nên thịnh hành khắp vùng đất sinh sản.
Loài chuột đáng lẽ có cuộc sống thảnh thơi bỗng trở nên xui xẻo, với hình thể vốn có bọn chúng thực ra sẽ không bao giờ được Kantus xếp vào thực đơn của mình, nhưng do lớp da dày trên người, chúng trở thành đối tượng được săn bắt hàng đầu.
Không quá hai ngày, trước bụng con Kantus nào trên vùng đất sinh sản cũng có một cái túi lớn, mấy đứa nhóc ú nần thì ngồi bên trong, khỏi phải bàn về sự tiện lợi của nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...