Phản ứng đầu tiên của Thiệu Huyền sau khi nghe Đồ nói là không tin, cho dù lúc nãy tầm mắt của anh dồn về phía lò lửa, không để ý đến những đốm lửa bay qua đây, nhưng cũng không trì trệ đến nỗi bị bỏng cũng không hay biết chứ.
Nói cái gì mà “Cậu bốc cháy rồi”?
Bị bốc cháy thật thì có thể không cảm nhận được chút nào sao?
Vì để đảm bảo an toàn, lúc nãy Thiệu Huyễn vẫn nhìn chằm chằm những ngọn lửa tiếp xúc với cơ thể, xác định không vấn đề gì mới hướng sự chú ý sang chỗ khác, bây giờ lại nói với anh rằng người anh tự bốc cháy ư?
Nhìn tay, không sao, nhìn xuống chân cũng không thấy lửa.
“A Huyền… trên… trên đầu…”
Thiệu Huyền đơ người, lấy tay sờ lên đầu.
Sờ lên vẫn không thấy có gì khác biệt.
Sờ lần nữa, vẫn không thấy có gì khác cả.
Tóc không bị đốt cháy, cũng không nghe thấy mùi khét, chỉ là nghi ngờ ngước mắt lên nhìn…
Ôi trời ơi!
Khi Thiệu Huyền nhìn thấy ngọn lửa trên đỉnh đầu thì đốm lửa cũng đã cháy lan ra rồi, vốn dĩ chỉ là một đốm lửa nhỏ trên đầu bây giờ có thể thấy trên đầu Thiệu Huyền đang đội nguyên một ngọn lửa lớn, hơn nữa càng ngày càng nhiều ngọn lửa trong không trung bay đến, tập hợp lại khiến ngọn lửa trên đỉnh đầu Thiệu Huyền mỗi lúc một lớn hơn, dần dần có xu hướng tràn xuống bên dưới.
Thiệu Huyền có thể cảm nhận được rõ ràng ánh lửa trên đầu, có thể thấy lửa đã bao trùm hết tóc trên đỉnh đầu anh, thế nhưng anh không hề cảm thấy bỏng rát, dùng tay sờ lên cũng không cảm thấy khác biệt gì.
Cởi áo khoác trên người xuống dập vài cái, hoàn toàn không có tác dụng. Ngọn lửa vẫn lan ra mạnh mẽ như thế, những đốm lửa bay đến cũng nhập vào cánh tay, bắp chân, thân thể Thiệu Huyền nhưng khi chưa nhập vào thì đều lờn vờn trên đỉnh đầu anh.
Nhưng mà, ngoại trừ lúc hoảng loạn do quá ngạc nhiên lúc ban đầu thì Thiệu Huyền cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Đây không phải là thế giới anh đã từng thân thuộc, cũng không thể dùng những hiểu biết trước đó để phán đoán.
Nếu đã là lửa của lò lửa bay đến, lại không bị bỏng, anh cũng không dùng áo da dập lửa nữa, đứng đó suy nghĩ xem chốc nữa phải làm gì.
Những người đứng trước mặt Thiệu Huyền không chú ý đến bên này, trong lòng chỉ quan tâm đến bên phía lò lửa, nhưng những người đứng sau Thiệu Huyền thì khác, đặc biệt là những người có tuổi đã nhiều lần tham gia Lễ Phong Tuyết và hoạt động Tế Bái thì vẫn chưa nhìn thấy tình huống giống Thiệu Huyền như thế bao giờ.
Cùng lúc đó, tiếng ngâm nga của thầy phù thủy vẫn vang vọng không ngớt, tiếp tục dẫn dắt nghi thức. Hiện giờ ông không thể rời khỏi đây, ông phải đứng ở đây, nghi thức của lò lửa đã được tiến hành hai phần ba, vẫn còn một phần ba nữa, cũng là phần quan trọng nhất.
Đối với những chiến sĩ trong bộ lạc mà nói ngọn lửa thứ hai đối với họ mới là quan trọng nhất, bởi vì khi ngọn lửa thứ hai bốc lên lứa chiến sĩ tô-tem mới sẽ xuất hiện, những người chịu thiệt năm ngoái cũng đứng nhìn chằm chằm kế bên, đợi sau khi những đứa trẻ kia trở thành chiến sĩ tô-tem sẽ kéo về đội của mình.
Nhưng đối với thầy phù thủy mà nói, số lượng chiến sĩ tô-tem nhiều hay ít thì chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề ông quan tâm chính là tình trạng tiến triển của ngọn lửa cuối cùng.
Thế nhưng cho dù thầy phù thủy không thể rời đi thì ông cũng không thể làm ngơ với vụ việc đang xảy ra phía bên kia. Thế nên khi thầy phù thủy tiếp tục ngâm nga, đồng thời ngầm ra tín hiệu cho thủ lĩnh.
Thủ lĩnh đứng từ xa cũng đã phát hiện được trạng thái kỳ lạ của Thiệu Huyền, đang do dự không biết có nên bước qua hay không, dù sao thầy phù thủy là người hiểu biết nhiều về hoạt động Tế Bái hơn, không được thầy phù thủy cho phép mà tự ý hành động rất có thể sẽ mang đến bất lợi cho hoạt động Tế Bái của bộ lạc. Là thủ lĩnh của bộ lạc, ông luôn phải lấy bộ lạc làm đầu, phải suy nghĩ thật thấu đáo mà không chỉ suy nghĩ cho một tập thể hay cá nhân nào khác.
Sau khi nhận được tín hiệu của thầy phù thủy, thủ lĩnh ra hiệu cho những người khác tiếp tục nghi lễ rồi xoay người hướng về nơi đang xảy ra hiện tượng kì lạ kia.
Vì những người khác chỉ chú ý đến lò lửa, động tác của thủ lĩnh lại rất nhanh nên không ai chú ý đến cả.
Thiệu Huyền đang nghĩ cứ để đống lửa này càng ngày càng lớn lên hay là nên nhờ người khác đến giúp?
Không cần do dự gì, Thiệu Huyền rất yêu quý mạng sống của mình, nếu không do ngọn lửa không làm anh bỏng thì anh đã hét toán lên cầu cứu lâu rồi nhưng hiện giờ ngọn lửa không hề làm anh bị thương. Thứ hai, đây là hoạt động quan trọng mang tính tín ngưỡng mỗi năm một lần của bộ lạc, đến cả những chiến sĩ hằng ngày hống hách cũng ngoan ngoãn không dám biểu hiện gì nhiều, anh la lên như thế, nếu như dẫn đến phá hoại hoạt động Tế Bái, đem đến ảnh hưởng không tốt, bị người trong bộ lạc ôm hận thì làm thế nào? Kiếp này anh chỉ có bộ lạc này thôi, lại mồ côi mồ cút không nơi nương tựa, anh không thể bị vứt bỏ được.
Đang suy nghĩ thì tầm nhìn trước mắt bỗng trở nên tối đi.
Thiệu Huyền ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của thủ lĩnh.
Trên khán đài nhiều người như thế, Thiệu Huyền không hề nghe thấy tiếng bước chân nhường lối, thủ lĩnh sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lúc nãy không phải vẫn còn đứng bên chỗ lò lửa sao?
Mấy đứa trẻ xung quanh trở nên căn thẳng, tâm trí sớm đã không còn vất vưởng nơi lò lửa nữa rồi, dù sao việc thức tỉnh lực tô-tem năm nay cũng không liên quan gì đến chúng, sự việc xảy ra ở chỗ gần hơn là Thiệu Huyền xem ra có vẻ thu hút chúng hơn. Đến cả thủ lĩnh cũng phải qua đây, đoán chừng Thiệu Huyền gặp phải rắc rối rồi.
“Thủ lĩnh…”
Để ý thấy Khắc định nói vài câu, liền đưa tay ra hiệu chặn lại, ý nói những người khác đừng nên tham dự vào chuyện này.
Những người xung quang định thần lại rồi tiếp tục chú ý đến bên phía lò lửa, trong lòng thầm cầu nguyện, cầu nguyện năm nay có thể săn được nhiều thú hơn, cầu nguyện cho mọi việc có điều thuận lợi.
Trong đó cũng có vài người không kìm nén được sự hiếu kỳ, lâu lâu lại liếc qua chỗ Thiệu Huyền một cái.
Ngao nhìn đứa trẻ trước mặc, trong lòng thắc mắc.
Thức tỉnh rồi sao?
Đứa trẻ này vẫn chưa đủ mười một tuổi, cũng ốm yếu rất nhiều so vơi những đứa trẻ đang đứng bên lò lửa kia. Ông có thấy qua những đứa trẻ hôm nọ được Cách mang lên núi để chọn lựa, nhưng không có chút ấn tượng gì với đứa trẻ trước mặt cả.
Có thể thấy đây cũng là lần đầu tiên thủ lĩnh gặp phải tình huống này, nếu như thầy phù thủy đã ra hiệu rồi thì chỉ cần đem nó qua đó là được.
“Đừng sợ, lửa trong lò lửa không làm cháu bị thương đâu.” Ngao nhỏ tiếng an ủi rồi nắm lấy cổ áo lông thú của Thiệu Huyền nhấc lên.
Lúc nãy cúi đầu suy nghĩ không biết thủ lĩnh dùng cách gì để qua đây từ bên lò lửa, giờ thì Thiệu Huyền biết rồi.
Ngao đạp lên vai của những người tham dự Lễ Tế nhảy đến đây, trông thân hình cường tráng lực lưỡng thế thôi nhưng mỗi bước nhảy đều rất nhẹ nhàng, nhấc theo một người mà cứ như không có trọng lượng vậy, nhảy qua từng người trong bộ lạc, Thiệu Huyền còn chưa thở xong thì đã đến cạnh lò lửa.
Đặt Thiệu Huyền đứng chung với đám trẻ bên lò lửa xong, Ngao lại lui về vị trí cũ.
Bên cạnh lò lửa xuất hiện một đứa trẻ, tất nhiên sẽ thú hút sự chú ý của những người đang xem, có người đang định bụng bàn tán với người bên cạnh liền bị một cái liếc mắt của Ngao trở nên im lặng, nghiêm túc trở lại.
Một chiến sĩ đang múa điệu múa cổ suýt chút phân tâm nhảy sai điệu, phải nhanh chóng bắt nhịp, lấy lại tinh thần, tiếp tục nhảy múa.
Nhưng mà vẫn có rất nhiều người không tránh nổi sự nghi ngờ, đứa trẻ mới được thêm vào sẽ thức tỉnh lực tô-tem sao? Thế nhưng tại sao lúc lựa chọn nó lại không được chọn?
Tuổi còn quá nhỏ ư?
Người dân không hề nghi ngờ năng lực của thầy phù thủy, nên chỉ nghĩ đến vấn đề tuổi tác, nếu không thì là do người dưới núi làm việc sai sót mà thôi.
Rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Sao trên đầu đứa trẻ đó còn có thêm một đống lửa?
Trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì Ngao đứng ở vị trí ban đầu của mình dời tầm nhìn từ lò lửa sang cánh tay lúc nãy nhấc Thiệu Huyền.
Đôi tay to lớn đã từng giết không biết bao thú săn đã trở nên bỏng rát.
Lúc nãy còn nói với thằng nhóc đó cái gì cơ? Lửa trong lò lửa không làm người ta bị thương ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...