Đã thất nghiệp ba mươi mốt ngày, sự nhẫn nại của Lưu Chính Dương đã đến giới hạn.
Núi vàng ăn mãi cũng hết, tiền tiết kiệm ngày đó cũng cạn. Lúc cậu mới bỏ việc ở công ty còn phải bồi thường không ít tiền, khiến tiền tiết kiệm vốn đã ít càng ít hơn. Cộng thêm Chính Dương là người khi đầy đủ thì không biết tích trữ, làm tới đâu ăn tới đó, tính tình phóng khoáng nên cậu lâm vào cảnh nghèo túng này cũng không có gì lạ. Với lại, cậu thà chịu khổ một mình cũng không muốn làm phiền ba mẹ.
Hay giờ về nhà ăn bám ba mẹ, Lưu Chính Dương chẳng suy nghĩ nhiều ném ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Không phải ba mẹ không chịu giúp cậu, mà do cậu không còn mặt mũi để trở về.
Ông bà Lưu khá thoáng, nói cách khác là không trói buộc cậu. Từ nhỏ đã rèn cho Lưu Chính Dương ý thức độc lập, không lệ thuộc, muốn cậu có trách nhiệm với hành vi của mình, cũng tin cậu có trách nhiệm với chính mình.
Nên hôm đó khi nghe tin cậu ở chung với một người đàn ông, sắc mặt họ cũng không đổi.
“Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới đưa ra quyết định, chúng ta cũng không nói gì thêm.” Ý của ông Lưu muốn Lưu Chính Dương cân nhắc kỹ càng, phải gánh vác hậu quả quyết định của mình.
“Chỉ cần con hạnh phúc, mẹ nhất định ủng hộ con.” Vẫn nói của bà Lưu khiến Lưu Chính Dương thấy dễ chịu nhất. Tuy phản ứng như vậy có gì đó không bình thường, nhưng Lưu Chính Dương lúc đó cũng không để ý đến.
E rằng ba mẹ đã sớm đoán trước cuối cùng cậu và Hồng Viễn sẽ mỗi người một nơi nên lúc đó mới có thể bình tĩnh như vậy. Vác xác về nhà lúc này, khác nào khẳng định việc mình làm khi đó căn bản là do sự hời hợt của mình, mà quả thật lúc đó Lưu Chính Dương cũng không suy xét kỹ càng.
Tình thế khốn khổ lúc này là do năm đó mình lười biếng, không chịu suy nghĩ.
Ở thành phố này chỉ sợ không tìm được công việc đúng với nghề của Lưu Chính Dương. Vô số lần thất bại thảm hại khiến cậu khôn hơn một chút. Thành phố này nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không đúng, gió thổi cỏ lay, không cần đến mấy canh giờ, tuy không khoang trương đến nỗi cả thành phố đều biết, nhưng người nên biết hẳn đều đã biết.
Lúc Lưu Chính Dương đang suy nghĩ có nên đổi nghề làm nhân viên thu ngân hay tài xế taxi không thì quý nhân xuất hiện.
Tục ngữ có câu, vô xảo bất thành thư (Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến). Nếu như trên đời này không có sự trùng hợp, vậy hết thảy những chuyện trước kia sẽ không xảy ra.
Lưu Chính Dương gặp Trần Vĩnh Cạnh quả thật rất trùng hợp. Còn về phần Trần Vĩnh Cạnh gặp Lưu Chính Dương có phải trùng hợp hay không thì chúng ta không biết được rồi.
Ngày đó, lúc Lưu Chính Dương bí mật đi ngang trước cửa một siêu thị lớn, ngày đó, trước cửa siêu thị nọ cũng treo thông báo tuyển nhân viên thu ngân.
Lưu Chính Dương đang nghiêm túc suy nghĩ, xin việc bằng bằng tốt nghiệp cấp hai hay cấp ba xác xuất thành công khá cao thì có người vỗ vai cậu.
“Chính Dương.” Người nọ kề sát tai cậu thân mật gọi.
Lưu Chính Dương bị dọa hết hồn, quay đầu lại, sững người một lát mới nhận ra người nọ là ai.
“Học trưởng Vĩnh Cạnh!” Ngược lại Lưu Chính Dương rất kinh ngạc. Người đã xuất ngoại nhiều năm, bặt âm vô tín, thư liên lạc cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt, sao không kinh ngạc cho được?
Gặp lại bạn cũ, đương nhiên phải ngồi hàn huyên rồi. Tâm sự không vẫn chưa đủ, phải tìm một nơi để ăn nhậu nữa.
Tìm một quán ăn gần đấy ngồi xuống, đợi đồ ăn và bia dọn lên bàn, cảnh này khiến Lưu Chính Dương thấy thật quen thuộc, trong thoáng chốc như được trở về năm tháng học sinh vậy.
Lúc đó cũng hay tụm năm tụm ba ra ngoài ăn một bữa, khi có rất nhiều người, khi chỉ có hai người bọn họ như lúc này.
Khi đó, Chính Dương và người trước mặt cực kỳ thân thiết, có một khoảng thời gian phải gọi là quá thân thiết. Còn lý do vì sao cả hai lại lạnh nhạt với nhau thì Lưu Chính Dương không còn nhớ rõ. Nếu như vẫn tiếp tục truy hỏi, chỉ có thể nói khi đó tuổi trẻ háo thắng, bốc đồng nên hành động nông nổi, không giữ đối phương lại.
Sau khi Lưu Chính Dương bình tĩnh lại vốn có đi xin lỗi, nhưng Trần Vĩnh Cạnh đã xuất ngoại nên chuyện này vẫn chưa được giải quyết, về sau, cũng vì chuyện này mà tình bạn giữa hai người cũng theo đó mà nhạt dần.
Lúc Lưu Chính Dương gặp Vĩnh Cạnh trong lòng cảm thấy không vui, thời gian qua chỉ có thể mắng mình lòng dạ hẹp hòi.
Giờ đây cả hai đều đã trưởng thành, dù cậu ta là Trần Vĩnh Cạnh, Chính Dương cũng không tiếp tục tính toán chi li như con gái đâu!
Hai người bọn họ gặp lại, vui vẻ nói chuyện, xem ra còn thân hơn lúc trước.
Đang nói chuyện thì Vĩnh Cạnh hỏi Lưu Chính Dương đang làm việc ở đâu khiến cậu chẳng biết nói sao.
“Chuyện này... Do có nhiều chuyện xảy ra... Nên hiện đang thất nghiệp ở nhà...” Chính Dương ấp a ấp úng nói, sau đó cậu chuyển sang đề tài khác, “Học trưởng sao đột nhiên lại về thế, đã không có tin tức nhiều năm, còn tưởng cậu vui đến quên cả trời đất rồi chứ!”
“Cậu đến chỗ tôi làm không?”
“Hả?” Lưu Chính Dương ngẩn người.
Nhìn kỹ thì vẻ mặt Trần Vĩnh Cạnh rất nghiêm túc, chắc chắn không phải nói đùa.
Rõ ràng muốn tìm việc đến phát điên, nhưng lúc này có công việc từ trên trời rơi xuống, Lưu Chính Dương thấy chẳng có tí hứng thú nào.
“Học trưởng cứ để tôi suy nghĩ trước đã, được không?”
“Được rồi, cậu cứ từ từ cân nhắc.” Dường như Trần Vĩnh Cạnh sớm biết Chính Dương sẽ trả lời như vậy nên vẻ mặt chẳng những không buồn bã mà còn rất ung dung.
Thật không ngờ sau khi Lưu Chính Dương suy nghĩ cẩn thận lại từ chối lời đề nghị của Vĩnh Cạnh. Vĩnh Cạnh cho rằng mình hiểu rõ cậu, nhưng cậu lại khiến Vĩnh Cạnh bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của Vĩnh Cạnh.
Nhưng Vĩnh Cạnh vẫn không hiểu được, lúc trước Chính Dương vì một cô gái mà đoạn tuyệt với mình, rồi cậu còn ở cùng một gã đàn ông, cái lý do ở chung thật kỳ quặc... do say rượu nên không giữ được mình.
Lúc Trần Vĩnh Cạnh nghe tin này thiếu chút nữa đã tắt thở.
Rốt cuộc lại đơn giản như vậy, thế mà năm đó cậu ta cứ dè dặt rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Nếu như thế, Vĩnh Cạnh đương nhiên cũng muốn ra tay.
Hết lần này đến lần khác ép người ta vào đường cùng, nhưng câu trả lời của Lưu Chính Dương vẫn là “NO”.
Thần kinh của con người này rốt cuộc làm bằng gì?
Trần Vĩnh Cạnh đôi khi muốn bổ đầu cậu ta ra nghiên cứu nó.
Nhưng từ từ thì cháo cũng nhừ thôi, không có thách thức sẽ không có cảm giác thành công.
Trần Vĩnh Cạnh phát hiện với con người này lúc nào mình cũng phải nhẫn nại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...