Nguyên tắc bảo mệnh của sủng phi

"Hoàng thượng," Lộ công công giữ ở cửa thư phòng nhỏ giọng bẩm báo: "Tam Hoàng tử bế tới rồi."

Cảnh đế hơi mỉm cười: "Bế nó vào đây," sau đó nói với Thẩm Lâm: "Hôm nay đến đây, trẫm đặc biệt bảo mẫu phi nó mang nó đi cung, thằng nhóc kia trông chắc nịch, khanh cũng nhìn thử xem."

Thẩm Lâm nghĩ đến tôn nữ nhà mình, trong lòng luôn cảm thấy nàng chịu thua thiệt: "Tạ ơn Hoàng thượng."

"A... Ô phốc..."

Thẩm Triết Húc bế viên thịt nhỏ vào, hành lễ với Cảnh đế: "Thần khấu kiến Hoàng thượng."

"Đứng lên đi," Cảnh đế nhìn tiểu mập mạp trong lòng Thẩm Triết Húc, tiểu mập mạp kia thấy cha nó, bèn ha ha nghiêng về phía cha mình.

Cảnh đế thấy nó như vậy, cũng cười cười đưa tay bế: "Hôm nay thật có tinh thần, bây giờ còn chưa buồn ngủ."

Từ khoảnh khắc Tiểu Phì Trùng tiến vào thư phòng, hai mắt Thẩm Lâm đã dừng trên người nó, tôn nữ cũng có con, thật tốt!

Cảnh đế bế Tiểu Phì Trùng đi tới trước mặt Thẩm Lâm: "Thẩm ái khanh, khanh cũng bế nó thử đi, nó có da thịt, hơi nặng tay."

Thẩm Lân đã từng quát tháo trên sa trường, giờ phút này cũng hơi luống cuống tay chân, nhưng ông vẫn đưa tay cẩn thận nhận lấy. Ông bế viên thịt nhỏ này, tuy nhìn không tốn sức, nhưng trong lòng ông đứa bé nặng tựa Thái Sơn. Ông nhìn viên thịt nhỏ rất có hứng thú với bộ râu mép của mình, hai mắt ươn ướt: "Tam Hoàng tử rất khỏe mạnh."

Đối với điều này Cảnh đế vô cùng tán thành, tiểu mập mạp thật sự ăn uống rất tốt, cái gì cũng có thể ăn vài miếng: "Bây giờ mẫu phi nó dùng bữa cũng phải trốn nó."

Thẩm Lâm bế không bao lâu đã giao tiểu mập mạp cho Thẩm Triết Húc đang đứng bên cạnh.

Sau khi Thẩm Triết Húc nhận lấy, Tiểu Phì Trùng bắt đầu quay đầu quan sát xung quanh thư phòng, rất nhanh nó đã phát hiện đồ tốt, móng vuốt nhỏ chỉ chỏ, kêu gào với cửu cửu nó: "A... A..."

Cảnh đế và Thẩm Lâm cũng chú ý tới bên này. Thẩm Lâm thấy thằng nhóc thích cung, ánh mắt khẽ động: "Tam Hoàng tử thích cây cung kia, xem ra Tam Hoàng tử và cây cung đó có duyên."

Cảnh đế nhìn cây cung, cười nói: "Đó là Trấn Nhật cung?"

Trấn Nhật cung là vũ khí thành danh của tổ tiên Thẩm gia, tương truyền năm đó lúc tổ tiên Thẩm gia đi theo Thánh tổ Hoàng đế đánh thiên hạ, chính là dùng cây Trấn Nhật cung này. Đời đời tương truyền, tài bắn cung của nam nhân Thẩm gia gần như là bách phát bách trúng, tiễn vô hư phát [1], chỉ cần nhìn Thẩm Triết Húc là sẽ biết.

[1] Tiễn vô hư phát: một thành ngữ, ý nói mũi tên được bắn chính xác, mọi mũi tên đều trúng đích.

"Phải," năm đó Thẩm Lâm cũng là cầm cây cung này đi đến Dụ Môn quan, từ khi Thẩm gia xuống dốc, nó vẫn được treo ở đây, nam nhân Thẩm gia thấy nó, thì biết mình nên làm gì.

Cảnh đế nhìn hai móng vuốt nhỏ trên cây cung mang phong cách cổ xưa, nụ cười trên mặt càng thêm chân thật: "Thằng nhóc kia vẫn có chút mắt nhìn."

Lúc này Thẩm Lâm phân phó Thẩm Triết Húc: "Lát nữa con lấy Trấn Nhật cung xuống, cho Tam Hoàng tử mang về."

Cảnh đế giơ tay lên ngăn lại: "Không cần, chờ đến ngày nó có bản lĩnh, tự mình đến lấy."

Thẩm Lâm nghe vậy, trong lòng khẽ động, chắp tay với Cảnh đế: "Vâng."

Hôm nay Tiểu Phì Trùng là khóc nháo rời khỏi Thẩm gia, nhưng dù nó có khóc đến kinh thiên động địa, Cảnh đế vẫn không thỏa mãn nó.

Thẩm Ngọc Quân ôm tiểu mập mạp khóc mệt mà ngủ, nhỏ giọng hỏi Cảnh đế: "Nó sao thế?" Nàng chưa từng thấy Tiểu Phì Trùng khóc lợi hại như vậy.


Cảnh đế hừ lạnh một tiếng: "Còn không phải bị nàng làm thành thói quen, thấy đồ vật yêu thích nhất định phải tới tay mới được. Bắt đầu từ ngày mai, để Trúc Vũ cạnh nàng đọc sách cho nó nghe đàng hoàng, không được lười nhác."

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy cũng không dám lên tiếng nữa, ôm ôm tiểu mập mạp, nhìn vết nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô, nói thầm trong lòng: "Ai bảo con ngang ngược, lần này rốt cuộc đã chọc giận cha con rồi."

Trong phủ Tề Dương hầu, lúc này Thẩm Lâm đi tới thư phòng ở hậu viện, mấy nam nhân của Thẩm gia cũng đến đây.

"Mấy ngày nữa Thiết Thần sẽ mang theo tộc nhân trở lại đóng ở Dụ Môn quan," Thẩm Lâm ngồi sau bàn sách: "Các ngươi phải nhớ kỹ tổ huấn và quân kỷ của Thẩm gia. không được làm bẩn quân uy của Thẩm gia."

"Vâng," người Thẩm gia nhao nhao chắp tay với Thẩm Lâm.

"Thẩm gia muốn tranh không phải là trước mắt," Thẩm Lâm nghĩ đến viên thịt nhỏ kia: "Là hai mươi năm sau.

Hai mắt Thẩm Triết Húc căng thẳng, tổ phụ nói đúng là điều hắn nghĩ, tên tiểu tử kia mới là hy vọng của Thẩm gia, chỉ cần Thẩm gia không đi sai bước, tên tiểu tử kia có thể đảm bảo cho Thẩm gia trăm năm hưng thịnh.

Ngày hôm sau Thẩm Lâm lấy lý do tuổi già, dâng tấu Hoàng thượng, muốn truyền tước vị này cho đích trưởng tử Thẩm Trung Thành, Cảnh đế đồng ý. Thẩm Trung Thành kế thừa tước Tề Dương hầu, ngày hôm sau lập tức dâng tấu lập Thẩm Triết Thần làm Thế tử, Cảnh đế vẫn đồng ý.

Qua rằm tháng bảy, Thế tử Tề Dương hầu Thẩm Triết Thần dẫn tráng niên Thẩm gia mang theo quân kỳ Thẩm gia, cưỡi ngựa cao to, ra Vũ Dương môn, đi thẳng đến Dụ Môn quan. Cửa lớn Tề Dương hầu phủ của Thẩm gia vẫn đóng chặt, khiêm tốn làm việc.

Gần đây trong cung sóng êm gió lặng, đầu tiên là Túc Chiêu viện chết ở điện Càn Nguyên, sau Trang Chiêu dung chết bệnh ở Hề Hòa viên. Cung Cảnh Nhân của Hoàng hậu vẫn đóng chặt cửa, nhưng mỗi ngày Đức phi đều an bài người đưa thức ăn đồ dùng đến cung Cảnh Nhân.

"Tính thời gian, bụng của Hoàng hậu đã gần chín tháng, cũng không biết tình hình thế nào?" Thẩm Ngọc Quân ngồi xếp bằng trên tháp, nhìn Tiểu Phì Trùng đang ngồi cạnh Đức phi ở đối diện.

Hai, ba tháng nay, thật là xảy ra không ít chuyện, từ khi biết chuyện con mình năm đó có điều khả nghi, Đức phi trở nên phẳng lặng, còn bị bệnh một trận. Lúc trước Thẩm Ngọc Quân đến thăm, vì Tiểu Phì Trùng còn nhỏ nên nàng không dám mang đến, đương nhiên Đức phi cũng không cho nàng mang đến.

Hiện tại đã tháng chín, bệnh của Đức phi cũng đã khỏi, Thẩm Ngọc Quân bèn vội bế Tiểu Phì Trùng đến thăm nàng.

Sắc mặt Đức phi hơi tái, nàng nhìn Tiểu Phì Trùng bò tới bò lui trên tháp, trên mặt nhiều ít có chút ý cười: "Nhanh thôi, ta đã hỏi Thành lão thái y, ông ấy nói Hoàng hậu đã không xuống giường được, ông ấy định chờ long thai vừa qua chín tháng sẽ trợ sản cho Hoàng hậu, không thì ông ấy sợ nếu Hoàng hậu cứ chịu đựng như vậy, mẫu tử đều bị tổn hại."

Thẩm Ngọc Quân nghe vậy trong lòng thầm tính toán: "Vậy mấy ngày tới, hôm nay đã là mùng mười tháng chín rồi."

Đức phi gật đầu: "Đúng, mấy ngày nay thôi." Dạo gần đây nàng đều đếm thời gian, nàng muốn báo thù, nhưng chứng cứ còn chưa thu thập đủ, nàng phải nhẫn nhịn, không thì chẳng phải tiện nghi cho tiện nhân Lý thị kia sao?

Có đôi khi thật đúng là không thể nhắc tới, vào ban đêm, cửa cung Cảnh Nhân đã mở, Thu Đồng vội vội vàng vàng chạy tới Thái Y viện mời thái y.

Rất nhanh các cung đều biết Hoàng hậu sắp sinh.

Chờ đến lúc Thẩm Ngọc Quân tới cung Cảnh Nhân, Đức phi cũng đã tới: "Tỷ tỷ."

Đức phi vốn đưa lưng về phía cửa điện, nghe giọng Thẩm Ngọc Quân thì xoay người lại nhìn nàng. Thẩm Ngọc Quân nhận ra vẻ mặt Đức phi không tốt, vội vàng đi qua, nắm tay Đức phi. Mới tháng chính mà tay Đức phi đã lạnh giống như tảng băng, Thẩm Ngọc Quân làm ấm cho nàng: "Tỷ tỷ, tình hình Hoàng hậu thế nào rồi?"

Có người nói chuyện, Đức phi cảm thấy đỡ hơn, không thì trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện đã qua, càng nghĩ càng không khống chế được bản thân: "Thành lão thái y đi sắc thuốc, nói là long thai trong bụng Hoàng hậu nương nương không thể kéo dài thêm nữa."

Thẩm Ngọc Quân kéo Đức phi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hiện tại các nàng chỉ có thể trông coi.

"Muội ra ngoài, Tam Hoàng tử không nháo soa?" Đức phi biết tình thằng nhóc kia, trời vừa tối là dính người, nhất là dính vào mẫu phi nó.


Nhắc tới chuyện này, Thẩm Ngọc Quân cũng có chút bất đắc dĩ: "Sao không nháo được? Lúc muội đi, nó một hai phải theo, nhưng sau đó bị Lộ công công bế tới Càn Nguyên điện."

Đức phi hướng mắt về phòng sinh: "Chắc phải trông cả đêm, Tam Hoàng tử đi Càn Nguyên điện cũng tốt, trong chốc lát Hoàng thượng sẽ không đến đây."

Không lâu sau Thục phi cũng tới: "Sao lúc này Hoàng hậu lại sinh? Đứa bé vẫn chưa được chín tháng."

Sau khi chào nhau, ba người ngồi vào ghế, Đức phi mở miệng nói: "Thai này của Hoàng hậu vốn không ổn, sinh sớm cũng là bình thường, huống hồ cũng đã chín tháng, chỉ kém mấy ngày thôi."

Thục phi nghe vậy cũng không hỏi tiến, sau nhìn về phái Thẩm Ngọc Quân: "Nghe nói Tam Hoàng đi đến Càn Nguyên điện?"

Thẩm Ngọc Quân hiểu ý của Thục phi, nhưng nàng cũng không định giấu giếm, Tiểu Phì Trùng được bế đến điện Càn Nguyên còn chưa tới nửa canh giờ, Thục phi đã biết, việc này có giấu cũng không giấu được: "Đến buổi tối là nó bắt đầu làm ầm ĩ, chắc là Hoàng thượng biết hôm nay ta không thể quay về Chiêu Dương cung, mới để cho Lộ công công qua bế nó đến Càn Nguyên điện."

Thục phi cười cười: "Hoàng thượng là thích Tam Hoàng tử, có Tam Hoàng tử ở đó, Hoàng thượng cũng vui vẻ." Như thế không phải là thích sao? Năm nay Ninh nhi cũng chưa tới một tuổi, vẫn là người mẫu phi nàng đây ở cung Ngọc Phù bày yến, làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai. Còn Tam Hoàng tử thì sao, hiện giờ mới chín tháng đã được bế tới điện Càn Nguyên, thật đúng là có phúc khí. Điện Càn Nguyên, Đại Hoàng tử gần sáu tuổi e còn chưa biết cửa của điện Càn Nguyên có hình dáng ra sao.

Thẩm Ngọc Quân thấy Thục phi nói chuyện như vậy cũng không muốn để ý tới, vừa lúc nàng quay đầu nhìn thấy Thành lão thái y bưng chén thuốc vào: "Thuốc sắc xong rồi."

Đức phi nghe vậy cũng nhìn sang, chỉ thấy Dung ma ma nhận chén thuốc trong tay Thành lão thái y rồi vào phòng sinh, rất nhanh bà ta đã mang chén không đi ra.

Tối hôm nay định trước là rất khổ sở, Hoàng hậu mãi đến hừng đông vẫn chưa sinh đứa bé ra. Sau khi lâm triều xong, rốt cuộc Cảnh đế cũng tới cung Cảnh Nhân.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế," người khắp điện nhao nhao vực lại tinh thần hành lễ với Cảnh đế.

Cảnh đế lướt qua đám người, đi vào ngồi xuống ghế chủ vị: "Đứng lên hết đi."

Chời sau khi các phi tần đứng lên, Cảnh đế lại hỏi một câu: "Hiện tại Hoàng hậu thế nào rồi?"

"Á...," đúng lúc này trong phòng sinh truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Hoàng hậu, tiếp theo Dung ma ma liền ra phòng sinh, quỳ "phịch" xuống trước mặt Cảnh đế: "Hoàng thượng, xin ngài mau cứu Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương sắp không xong ròi."

"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh đế cau mày hỏi.

"Long tự trong bụng Hoàng hậu sinh chân ra trước," Dung ma ma rơi lệ, Hoàng hậu là do một tay bà nuôi lớn, có khi nào Hoàng hậu phải chịu khổ sở như vậy.

"Cho thái y vào," Cảnh đế không chút do dự, lúc này không quan tâm nhiều thứ được.

"Tạ ơn Hoàng thượng," Dung ma ma dập đầu với Hoàng thượng, sau bà ta vội đứng dậy, dẫn Thành lão thái y vào phòng sinh. Có lời của Hoàng thượng, Thành lão thái y cũng không do dự, tự mình mang hòm thuốc đi theo Dung ma ma vào trong.

Nhưng không lâu sau, Thành lão thái y lại đi ra, trời tháng chín, mồ hôi trên trán ông gần như là chảy xuống không ngừng. Ông bước nhanh tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng hậu đã kiệt sức."

Thốt ra lời này chính là vấn đề giữ lớn hay giữ nhỏ, trong chính điện yên tĩnh đến mức không có tiếng hô hấp.

Sau mấy nhịp thở, Cảnh đế mới mở miệng: "Đảm bảo Hoàng hậu không lo nghĩ."

"Vâng," Thành lão thái y lại vội vội vàng vàng quay vào phòng sinh.


Mà trong phòng sinh, Hoàng hậu cũng biết tình hình hiện tại của mình, nhưng nàng không muốn từ bỏ. Nàng vất vả lắm mới có đứa bé này, mỗi một động tác của đứa bé trong bụng nàng, cũng có thể khiến cho nàng vô cùng mừng rỡ. Nàng hơi xoay người nhìn bên dưới, hai mắt nàng đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy thái y và Dung ma ma đang nói chuyện, bọn họ đang nói gì vậy?

Không lâu sau, thái y lại đến, thái y để y nữ dùng sức ấn bụng nàng, nàng đột nhiên biết bọn họ muốn làm gì, nàng dùng chút sức lực cuối cùng, gạt y nữ kia ra: "Cút... Ma ma... Ma ma..."

"Nương nương," Dung ma ma quỳ bên cạnh đầu giường của Hoàng hậu, vỗ về mái tóc đã ướt mồ hôi của Hoàng hậu: "Nương nương, chúng ta giữ mệnh quan trọng hơn, người..."

"Không," Hoàng hậu cầm tay Dung ma ma: "Giúp ta...," nàng nhìn về phía y nữ đang cầm kéo đến: "Giúp ta..."

Dung ma ma mím môi, bà ta không dám nhìn Hoàng hậu, bà ta sợ mình sẽ mềm lòng đồng ý với Hoàng hậu: "Nương nương, không thể được..."

Hoàng hậu nghe vậy, định gắng gượng chống người lên, nhưng thử một lần, hai lần, cũng không dậy được, nàng khóc: "Giúp ta..."

Sau cùng không còn cách nào khác, Dung ma ma chỉ có thể đi tìm Hoàng thượng, Cảnh đế trầm mặc một lúc: "Theo Hoàng hậu đi."

Lần này Dung ma ma tiến vào không bao lâu, trong phòng đã truyền ra tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Rất nhanh Dung ma ma đã ra ngoài, quỳ trước mặt Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nương nương muốn gặp ngài một lần."

Cảnh đế đứng dậy, đi lướt qua Dung ma ma, vào phòng sinh. Vừa vào phòng sinh, trước mặt đã ập tới mùi máu tươi nồng nặc, nhưng mặt Cảnh đế vẫn không có biểu cảm, hắn đi tới bên cạnh giường Hoàng hậu, nhìn Hoàng hậu đang nằm trên giường, mặt đã không còn chút huyết sắc.

"Hoàng thượng," Hoàng hậu đưa mắt ra hiệu cho Dung ma ma đi phía sau Hoàng thượng đỡ mình ngồi dậy, Dung ma ma cũng làm theo.

Hoàng thượng nhìn tã lót bên cạnh gối đầu của Hoàng hậu, đứa bé hơi gầy, nhưng nhìn dường như không có trở ngại gì: "Sao nàng không nghỉ ngơi cho tốt đi?"

Hoàng hậu thấy Hoàng thượng nhìn đứa bé, nàng cũng cúi đầu nhìn, trên mặt vô cùng từ ái, sau nàng lại ngẩng đầu lên nhìn Cảnh đế: "Hoàng thượng, thần thiếp biết... Thời gian của thần thiếp không còn nhiều."

Cảnh đế quay đầu nhìn Thành lão thái y đang quỳ một bên, thấy ông ta gật đầu, hắn bèn quay lại nhìn Hoàng hậu: "Nàng có lời gì muốn dặn dò?"

Hoàng hậu nhìn Dung ma ma, Dung ma ma cẩn thận mở tã lót, lộ ra đứa bé mới sinh nằm bên trong.

Cảnh đế nhìn chằm chằm đứa bé, đôi mắt phượng bỗng chốc co rút lại.

Hoàng hậu cũng không chú ý tới Cảnh đế nữa, mà đưa tay sờ chân đứa bé, nước mắt chảy xuống, con của nàng trời sinh chân dài chân ngắn, nhưng dù nó chân dài chân ngắn, nó vẫn là con của nàng, là đứa con nàng dùng mạng để đổi lấy. Thật ra như vậy cũng tốt, nàng đã sắp không xong, con của nàng là đích tử trung cung, như vậy sau này ít ra nó cũng không bị người ta đố kỵ.

"Hoàng thượng, thần thiếp sắp... không được rồi," Hoàng hậu lưu luyến nhìn đứa con mới sinh: "Nhiều năm như vậy, thần thiếp tự nhận, không... làm chuyện gì... thương thiên hại lý. Thần thiếp biết vị trí Hoàng hậu này của thần thiếp có như thế nào... Thần thiếp biết thần thiếp không được ngài thích... Thần thiếp không oán."

Cảnh đế nhìn đứa bé hai chân không đều nhau, trong lòng có hơi đắng chát: "Có đáng không?"

Hoàng hậu biết Hoàng thượng hỏi gì, nàng nhẹ nhàng vuốt v e đứa bé, không hề chần chừ mà đáp: "Đáng, có nằm mơ thần thiếp cũng muốn có nó... Thần thiếp biết Hoàng thượng... Hoàng thượng ngài sẽ không cho thần thiếp nhận nuôi... con. Thần thiếp muốn... muốn có con."

"Hoàng thượng, thần thiếp có thể cầu xin ngài... Cầu xin ngài đối xử tử tế... Đối xử tử tế với đứa bé này hay không," Hoàng hậu có thể cảm giác được máu của mình vẫn luôn chảy ra ngoài, nhưng nàng không hối hận đã bỏ qua bản thân, bảo vệ đứa bé: "Tuy nó là đích tử trung cung... Nhưng nó vĩnh viễn không có khả năng kế thừa Đế thống... Hoàng thượng... Thần thiếp chỉ mong nó có thể bình... Bình an lớn lên... Có thể có một vị trí nhỏ... Là tốt rồi."

Cảnh đế nhìn chính thê của mình: "Nó cũng là con của trẫm, ngươi yên tâm đi."

Hoàng hậu gật đầu: "Thần thiếp... Yên tâm..."

"Oa... Oa...," lúc này, đứa bé mới sinh dường như cảm giác được mẫu thân nó sắp rời khỏi nó, chu cái miệng nhỏ lên bắt đầu khóc.

Hoàng hậu đã không còn sức lực, chỉ có thể cúi đầu nhìn nó khóc, nàng với với Dung ma ma đang quỳ ở đầu giường: "Ma ma, ta không còn... Ngươi... Ngươi phải giúp ta... Chăm sóc nó."

"Nương nương...," Dung ma ma khóc dập đầu với Hoàng hậu: "Nô tỳ tạ ơn nương nương nhiều năm qua đã đối xử tốt với nô tỳ, nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ thay người chăm sóc Tứ Hoàng tử thật tốt," lúc này bà đột nhiên nhìn thấy đứa bé khóc lóc mở mắt, vội kêu lên: "Nương nương, Tứ Hoàng tử mở mắt, người xem đi."

Hai mắt Hoàng hậu vốn đã nhắm lại mở ra: "Bế tới... Cho ta... Nhìn xem..."


Dung ma ma vội bế đứa bé tới trước mắt Hoàng hậu, để tiện cho Hoàng hậu nhìn.

Hoàng hậu cố sức mở to hai mắt, nàng nhìn con của mình, nàng luyến tiếc, từng giọt nước mắt rơi trên mặt đứa bé, nó nhìn Hoàng hậu một lát, lại bắt đầu khóc.

Khóe miệng Hoàng hậu chứa ý cười: "Con... Con cũng... Không... Coi như là... Chưa từng gặp nương... Con à... Mặt trăng... khuyết... Con cá... Bơi... Bảo nhi... Khóc... Nương... tới...," sau đó không còn thanh âm nữa.

"Nương nương...," Dung ma ma kêu lớn một tiếng, lần này bà cũng không thể kêu Hoàng hậu tỉnh dậy được nữa, người bên trong, bên ngoài phòng nhao nhao quỳ xuống khóc rống, mà Cảnh đế đứng bên cạnh giường Hoàng hậu cũng nhắm chặt mắt lại.

Mười một tháng chín năm Thịnh Nguyên thứ mười một, Hoàng hậu mất.

Chờ làm xong tang sự của Hoàng hậu thì đã là tháng mười, kinh thành cũng bắt đầu có tuyết rơi.

Trong cung Trọng Hoa, Đức phi đứng ở cửa chính điện nhìn bông tuyết bay bay, vẻ mặt không buồn không vui. Mấy ngày gần đây, nàng đều đứng ở cửa đại điện, nàng đang đợi, chờ trong nhà nắm được chứng cứ.

Uyển Y bưng chén cháo tổ yến đến: "Nương nương, nô tỳ hầm cháo tổ yến, người dùng chút đi." Nương nương nhà nàng từ sau khi thấy con của Hoàng hậu vẫn luôn trầm mặc không nói. Hiện tại đã có thể xác định năm đó nương nương nhà nàng thật sự dùng thuốc của Lệ Phi, đứa bé mới không còn.

"Ngươi để đó đi, lát nữa bổn cung sẽ ăn," Đức phi nhìn cửa cung Trọng Hoa: "Khi nào trong nhà mới truyền tin tức qua?"

"Nương nương, nhà mẹ đẻ của Lệ Phi ở phía nam, tính thời gian, như vậy trong nhà rất nhanh sẽ đưa tin đến," Uyển Y biết nương nương nhà nàng gấp, nàng cũng gấp, nhưng có gấp cũng không được.

Trong cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân mới dùng bữa trưa xong, Lộ công công đã bế Tiểu Phì Trùng đang khóc thét trở về.

"Sao thế?" Thẩm Ngọc Quân cách thật xa đã nghe tiếng khóc của tiểu mập mạp nhà nàng, vội ra đón người.

Hiện giờ tiểu mập mạp đã được mười tháng, trông khỏe mạnh kháu khỉnh, lúc này khóc đỏ cả mặt, nghe được giọng của nương, nó vốn nhắm mắt mà khóc giờ lại mở mắt ra nhìn. Vừa thấy nương tới, nó lập tức nhắm hai mắt lại, tiếng khóc lớn hơn.

Lộ công công cảm giác lỗ tai của mình sắp không dùng được nữa: "Nô tài thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."

"Mau đứng lên," Thẩm Ngọc Quân vươn tay nhận nhi tử mập đang nhoài người về phía nàng: "Đây là làm sao vậy?"

Lộ công công cũng thật vô tội, nhưng chuyện nên nói, hắn vẫn phải nói cho rõ: "Thưa nương nương, Tam Hoàng tử ở Càn Nguyên điện vốn là tập đi trên thảm. Nhưng vừa lúc Hoàng thượng cần dùng ngọc tỷ, nô tài bèn đi lấy ngọc tỷ ra, sau đó Tam Hoàng tử vừa ý ngọc tỷ. Hoàng thượng dùng xong bảo nô tài cầm ngọc tỷ cho Tam Hoàng tử sờ sờ một chút, kết quả Tam Hoàng tử không chịu buông tay, Hoàng thượng bảo nô tài buông tay, để Tam Hoàng tử ôm ngọc tỷ, nô tài bèn buông lỏng tay, Tam Hoàng tử không cầm được ngọc tỷ, đã bị ngọc tỷ rơi trúng chân rồi."

Ngươi nói xem ngươi là một thằng nhóc chưa cai sữa, tập đi trên thảm không phải đang tốt đẹp sao? Một hai phải lấy ngọc tỷ, cuối cùng còn bị ngọc tỷ đập trúng chân. Tiếng khóc của Tam Hoàng tử thiếu chút nữa đã lật cả nóc điện Càn Nguyên lên, Hoàng thượng thấy Tam Hoàng tử khóc cũng không làm ầm lên, đi thẳng tới trước mặt Tam Hoàng tử, từ trên cao nhìn xuống Tam Hoàng tử, bắt đầu dạy bảo. Hôm nay hắn cũng mới biết Hoàng thượng dạy dỗ nhi tử, mà còn nói rất nhiều.

Lúc này Tiểu Phì Trùng cũng không khóc nữa, nhưng cũng thút thít vài tiếng, nó nâng một chân lên, bàn tay mập mạp chỉ vào cái chân, nói với mẫu phi nó: "A... A..."

Thẩm Ngọc Quân cúi đầu nhìn chân nó, nhưng đang mang giày, cũng không thể nhìn thấy gì: "Cái chân này đắt như vàng, được ngọc tỷ đập trúng mà."

Lộ công công đứng bên cạnh nghe vậy, trong lòng chỉ có bội phục Hi Hiền phi, vị này hình như không tìm ra trọng điểm: "Nương nương, vậy nô tài cáo lui trước."

"Được, công công đi thong thả," Thẩm Ngọc Quân bế Tiểu Phì Trùng, thấy đoàn người Lộ công công rời đi, nàng mới xoay người về phòng. Vừa vào phòng, nàng lập tức đặt Tiểu Phì Trùng lên tháp, cởi giày của nó ra: "Con đúng là đáng đời, thứ gì cũng dám muốn."

Hoàng thượng cũng vậy, ngọc tỷ là đồ có thể chơi sao? Thẩm Ngọc Quân cởi giày Tiểu Phì Trùng ra, thấy ngón chân cái tròn vo hơi bị bầm. Nàng cố ý chạm vào ngón chân cái của nó, Tiểu Phì Trùng lập tức kêu oa oa lên, vươn tay đẩy tay mẫu phi nó ra.

Thẩm Ngọc Quân chỉ chỉ trán nói: "Xem lần sau con còn bướng không."

Tiểu Phì Trùng cảm thấy nương không thương nó, nó lập tức muốn bò đi, nhưng cái chân béo của nó bị nương bắt được.

Thẩm Ngọc Quân một tay nhận khăn ấm Trúc Vũ đưa qua, một tay kéo Tiểu Phì Trùng: "Mẫu phi lau mặt cho con, xem mặt mũi khóc lóc của con này, nếu như nứt ra xem con có dễ chịu không."

Tiểu Phì Trùng thấy nương nó cầm khăn, bèn bò vào lòng nương nó, ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhắm mắt lại, chờ nương lau mặt cho nó. Thẩm Ngọc Quân thở dài, không có cách nào, đây là do nàng sinh, nàng còn có thể có cách gì chứ, chỉ có thể nhẹ nhàng lau khuôn mặt mũm mĩm của nó, sau khi lau xong, sờ nhiều thêm vài cái.

Không qua mấy ngày, cuối cùng Đức phi cũng chờ được thứ nàng muốn, nàng xem tin tức trong nhà truyền tới xong, bèn thay đổi cung trang, cũng không trang điểm, đi thẳng đến điện Càn Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận