Nguyên Soái Thỉnh Đạm Định [ Tinh Tế ]

Editor: Hủ Nương

Ngũ Tử Mặc đờ đẫn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, các sản phẩm công nghệ cao đang vi phạm định luật trọng lực của trái đất bay trong không trung, khóe miệng giật giật.

Nếu nói cảnh sắc ngoài cửa sổ còn chưa thể làm tam quan cậu sai lệch thì lúc này, chỗ cẳng chân hình như bị sinh vật tựa trứng khủng long cọ không ngừng, điều này đủ khả năng làm vua bình tĩnh Ngũ Tử Mặc cũng không thể không phun tào một câu: Tôi mua một chiếc đồng hồ năm ngoái*......

*: Được sử dụng để thể hiện ý nghĩ rằng : Trong lòng đang cảm thấy mất cân bằng và bất công (tam quan vụn vỡ)

Thân là một tên tử trạch thích đọc truyện trên mạng nhiều năm, sao cậu có thể không đoán được tình huống hiện tại. Nhưng đang COS suy tư giả, Ngũ Tử Mặc ngồi trên giường nỗ lực khai quật ký ức, muốn nhớ lại xem bản thân rốt cục là vì sao lại rớt xuống đây.

Ngũ Tử Mặc, một thanh niên rất tốt thế kỷ 21, tuy rằng cái danh thanh niên rất tốt này là do chính cậu phong.

Ở trong mắt các bạn bè thân thích, tên Ngũ Tử Mặc này căn bản là một tử trạch, cửa lớn không ra cửa sau không bước, so với các tiểu thư thời phong kiến còn tiểu thư hơn nhiều lần!

Tuy nhiên đứa nhỏ này còn có tính cách có thể chắp vá, không hỗn láo cũng không hề ngu ngốc, hơn nữa còn có thể tự kiếm tiền tiêu vặt từ trên mạng.

Vốn dĩ kinh tế gia đình có thể tính là giàu có, các gia trưởng trong Ngũ gia - chuyên giáo dục về chăn dê - tỏ vẻ, chỉ cần tên nhóc này không khiến bản thân đói chết là được.

Nhưng mà, trong mắt các bạn bè, tử trạch Ngũ Tử Mặc, ở một thế giới khác, lại là người mẹ nó cấp đại thần luôn đấy!

Ở trong giới hacker, nhắc tới đại thần MO, ai mà không lập tức lộ ra mắt lấp lánh cộng thêm tiếng gào thét cầu ôm đùi cầu bao dưỡng?

Đặc biệt quan trọng nhất chính là vị đại thần MO này tam quan đoan chính, tuyệt đối sẽ không gieo virus hay công kích server. Ngược lại còn thường thường hỗ trợ gõ gõ mấy trình tự nhỏ diệt virus gì đó phục vụ dân chúng.

Vì thế đại thần hacker MO cũng đã đăng ký tài khoản trong bộ phận giám sát an ninh mạng, đôi khi hai bên còn hợp tác đôi chút.

Hôm nay Ngũ Tử Mặc cũng giống ngày thường, ăn no ngồi ở trước máy tính, du đãng khắp nơi tên internet, thuận tiện đi vây xem trạng thái mới nhất của bộ phim do nam thần đóng một chút.

Có tin đồn rằng nam thần có cơ hội rất lớn đạt được danh hiệu tiểu kim nhân (đại khái là đạt giải OSCARS) trong giới, thân là nam thần fan cứng Ngũ Tử Mặc có chung vinh dự.

Tuy nhiên tâm tình vui vẻ của cậu nhanh chóng bị một khung quảng cáo dập sạch.

# Lý ảnh đế có thể bị mất giải OSCARS vì những ngôn luận yêu nước?!## Lễ trao giải ORCARS có thể đầy phong ba vì kì thị chủng tộc! #

"Hả?!" Nhìn đến khẩu hiệu khung quảng cáo bắn ra, vỗn dĩ Ngũ Tử Mặc đang nhàm chán ném chuột đi lập tức muốn chửi thề.

Ngũ Tử Mặc tuy không thuộc vào dạng fan cuồng nhưng lại là fan trung thành của Lý ảnh đế. Ngoại trừ vì nhan sắc của đối phương, càng bởi vì tam quan của người ta vô cùng ngay thẳng đúng đắn!


Thân là ảnh đế đầu tiên có thể có tầm ảnh hướng ra nước ngoài, vô luận lời nói việc làm hay tác phẩm của người kia đều được khán giả nước ngoài biết đến.

Cũng bởi vì như thế mà khiến cho một số thành phần phân biệt chủng tộc cực kỳ thù địch Lý ảnh đế.

Ngày thường truyền thông đánh chiến bằng nước miếng đều đã quá bình thường, bên ngoài mạng xã hội Lý ảnh đế cũng bị bôi đen không hề ít.

Đương nhiên, có người bôi đen thì sẽ có người tẩy trắng, đây chính là thời điểm vị fan cứng Ngũ Tử Mặc năng lực siêu cường lên sân khấu.

Ngũ Tử Mặc nhanh chóng mở ra ngoại quải khí (đồ dùng để liên hệ, cái này tớ để nguyên QT) tự mình sáng tạo, lập tức liên hệ với bạn bè nước ngoài, "Hồ ly, nam thần nhà tôi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Tốc độ phản ứng của truyền thông trong nước luôn chậm hơn nước ngoài.

"Tui phắc, đại thần MO, nam thần nhà cậu lại bị những tên anti kia bôi đen!"

Đối phương cũng không vô nghĩa, blah blah đem sự tình nói qua một lượt, Ngũ Tử Mặc nghe xong lập tức muốn xù lông.

Lần này những thành phần truyền thông kì thị chủng tộc không ngừng nhằm vào nam thần nhà cậu.

Hacker F từ M quốc lúc trước cùng giao chiến với cậu trên mạng tuyên bố rằng nếu đem giải thưởng OSCARS giao cho tên heo Đông Phương kia, hắn ta sẽ hack sạch trang web trao giải.

Không chỉ riêng giới hacker, ngay cả thế giới bên ngoài đều biết vị hacker M quốc này có kỹ thuật lợi hại thế nào.

Chiến tích huy hoàng nhất của hắn ta chính là chiếm được mạng lưới vũ phí phòng thủ phía Tây của nước M mà tới giờ vẫn chưa bị bắt.

Ngũ Tử Mặc kết thù cùng người này là bởi vì Lý ảnh đế.

Tên F này là một người cực kỳ phân biệt chủng tộc, cho rằng người da trắng mới là chủng tộc có đẳng cấp, người da màu còn lại đều là loại kém cỏi nên bị chi phối.

Ngũ Tử Mặc đã giao chiến cùng người này mấy lần, có thắng có thua.

Vì vậy khi cậu đọc đến tuyên bố mà đối phương đưa ra cũng không nói nhiều mà ngay lập tức vào tuyên chiến.

"Các anh em! Các chị em! Hãy cầm lên vũ khí! Chúng ta phải cùng bọn não tàn ngu ngốc kia liều mạng!"

Giao chiến lần này có thể nói là gió nổi mây phun, vô luận là M quốc, Z quốc hay là các quốc gia vây xem, tất cả các bộ phận giám sát an ninh đều tăng ca để chú ý đến tình hình giao chiến, sợ hai vị ông nội này chiến nhau tới mức nổi lửa tới ương cập cá trong chậu*.

*: Câu này có ý chỉ đến có thể làm liên lụy đến người khác, người vô tội bị vạ lây

Trận chiến lần này đấu đến mức mạo hiểm kịch liệt, tuy nhiên kết quả lại tốt.


Không nói đến bên Ngũ Tử Mặc đã toàn thắng, cậu còn tìm được địa chỉ IP thực sự của F.

Ngũ Tử Mặc nhìn một loạt con số trên màn hình máy tính, khóe miệng lộ ra tươi cười âm hiểm.

"Anti, F? Cho mày giả bộ này! Bây giờ anh đây sẽ cho mày diễn kịch đến bay nhảy luôn!" Đóng gói xong địa chỉ IP trên, ngón tay Ngũ Tử Mặc trên bàn phím tùy tiện đưa vào một dãy số hòm thư, sau đó địa chỉ kia gửi qua.

"Lần này mày thực sự được vào ngục giam diễn kịch nhé, F thân mến ~"

Tại thời điểm Ngũ Tử Mặc chuẩn bị chống nạnh cười to thì đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm giác tê dại.

Sau đó, không sau đó......

Ngẩng đầu liền nhìn thấy những cái ô tô bay tới bay lui ngoài cửa sổ, còn muốn sau đó gì nữa!

"Vì thế mình chết là do bàn phím bị rò điện sao?" Hồi ức kết thúc, Ngũ Tử Mặc tiếp tục bưng mặt một cách thâm trầm.

Mé! Bàn phím kia được làm bằng nhựa có được không hả?! Cứ cho là bàn phím máy móc hiện đại bao nhiêu thì nó vẫn là nhựa á! Rò điện em gái mày! Mày cho ông đây nhìn lại một lần đi! Vật cách điện là cái gì mày có hiểu không?! Vật lý cấp hai đấy!

Nghĩ đến đây, Ngũ Tử Mặc đỡ trán, bản thân mình chết, không chỉ khiến cha mẹ thương tâm, tuyệt đối còn có thể lên làm đầu đề tin tức ngày mai, tiêu đề cậu cũng đã nghĩ kỹ rồi -- một thanh niên vì trầm mê internet điện giật bỏ mình.

Sau đó chính là các loại phê phán chỉ trích trầm mê internet là không tốt, thuận tiện nói một chút về việc rò điện bàn phím vân vân.

Sau khi nhớ lại hồi ức bản thân, giờ đến phiên chính chủ hiện tại bị cậu bám vào người.

Ký ức chính chủ xuất hiện trong tâm trí Ngũ Tử Mặc như một bộ phim điện ảnh quay chậm.

Ngũ Tử Mặc cảm giác rằng cậu nhập vào thân thể người này có lẽ thật sự là duyên phận, bởi vì thân thể chính chủ cũng có tên là Ngũ Tử Mặc.

Nguyên chủ là một vị cô nhi, nhận trợ cấp của chính phủ mà lớn lên. Tuy nhiên nguyên chủ không hề tự ti về thân phận mình. Từ lúc đi học, người ta vẫn luôn là học bá nhá(người học giỏi nhất lớp).

"Là học bá nha, rất tốt rất tốt!"

Ngũ Tử Mặc tỏ vẻ, là một cổ nhân sinh hoạt ở thế kỷ 21, bắt cậu học lại các loại học thức vượt mức quy định tại tinh tế chính là muốn mạng cậu rồi.

Không sai, hiện tại Ngũ Tử Mặc đang ở thời đại đã phát triển vô cùng, dùng lịch tinh tế, công nguyên đã sớm trở thành lịch sử.


"Tương lai cũng tốt, ít nhất không cần lo lắng đi đến thời cổ đại ăn không ngon ngủ không yên xuyên không tốt."

Tinh tế tốt thì có tốt, thuận tiện đủ đường. Tuy nhiên có một việc làm Ngũ Tử Mặc tỏ vẻ rất đau trứng, việc này cũng có quan hệ với nguyên nhân nguyên chủ tử vong.

"Lính gác dẫn đường, làm sao có thể có một giống loài hung dữ phát triển trái với tiến hóa nhân loại như vậy!?"

5000 năm trước, hướng phát triển của nhân loại bắt đầu hướng đến tinh tế. Trong quá trình thăm dò tinh tế, nhân loại gặp phải rất nhiều nguy hiểm và khó khăn.

Đặc biệt, lúc nhân loại khám phá ra tinh hệ Alpha cũng là lúc mọi người gặp được kẻ thù chung của tất cả các chủng tộc trong tinh tế --

Một loại sinh vật có trí tuệ đặc biệt, Thứ Nguyên Trùng Tộc.

Bản năng săn mồi của Thứ Nguyên Trùng Tộc khiến chúng luôn có thể đánh hơi được sinh vật có sinh mệnh. Một cá thể của chúng có thể có lực công kích vô cùng mạnh mẽ không hề thua kém cơ giáp mà nhân loại nghiên cứu phát minh ra.

Quan trọng hơn là Thứ Nguyên Trùng Tộc này còn có thể biết hành động tập thể.

Đối mặt loại kẻ thù hung tàn mạnh mẽ này, nhân loại trong lúc thám hiểm tinh tế đã bị thương khá nặng.

Nhân loại không thể không co đầu rút cổ cố gắng nghĩ hết mọi biện pháp tiêu diệt bọn Trùng Tộc kia.

Trong quá trình chiến đấu, một ít chiến sĩ nhân loại đột nhiên kích phát ra năng lực siêu cường, cơ năng của thân thể cơ mạnh mẽ hơn người bình thường gấp trăm ngàn lần, họ có thể dùng tay xé nát cơ giáp.

Những người có siêu năng lực đó được xưng là lính gác.

Lính gác gia nhập, khiến cho cán cân giao chiến giữa nhân loại cùng Thứ Nguyên Trùng Tộc bắt đầu nghiêng về một phía.

Tuy nhiên năng lực của lính gác thật sự quá mức mạnh mẽ khiến bọn họ thường xuyên rơi vào trạng thái cuồng nộ.

Dù rằng thuốc có tác dụng giảm bớt nhưng đối với lính gác có cấp bậc cao mà nói, tác dụng của thuốc kia cực kỳ bé nhỏ.

Mà đúng lúc đó, một lính gác đang rơi vào trạng thái cuồng nộ sắp bị năng lực cường đại bức ép đến mức nổ tan xác, được bạn lữ trấn an tinh thần đột nhiên có thể hòa hoãn lại trạng thái kia một cách thần kỳ.

Cũng vì nguyên nhân như vậy, thế nhân mới biết được có những lính gác cũng kích phát được tinh thần lực nhưng lại có sức chiến đấu yếu hơn nhiều.

Thật ra đây là một loại dị năng giả khác -- dẫn đường.

Lính gác có được năng lực chiến đấu cường đại, tinh thần lực của dẫn đường có thể trấn an cơn cuồng nộ của lính gác.

Lính gác và dẫn đường xuất hiện, làm nhân loại ở trong thời đài tinh tế lại lần nữa đứng vững bước chân. Đồng thời, sự kết hợp ghép đôi giữa lính gác và dẫn đường càng có thể áp đảo được cả luật Liên Bang.

Tuy nhiên cứ cho là đã biết dẫn đường có thể trấn an lính gác, nhưng số lượng người dẫn đường thức tỉnh thật sự quá ít.

Nhìn chung toàn bộ tinh tế, tỉ lệ lính gác và dẫn đường là năm chọi một, có thời điểm còn là mười hai chọi một, hiện tại tỉ lệ thường dao động ở mức bảy chọi một.


Bởi vì số lượng dẫn đường thưa thớt nên dẫn đường có thể thức tỉnh ở tinh tế đều vô cùng trân quý. Vì thế họ thường bị chi phối bởi các bị thế lực lớn.

Mà nguyên chủ, chính là một học bá bị ngoại giới nhận định là có cơ hội cao có thể thức tỉnh làm người dẫn đường ở tuổi mười tám.

Không phải nguyên chủ không muốn trở thành lính gác mà là lính gác thường thức tỉnh tương đối sớm.

Lính gác thức tỉnh sớm nhất là thời điểm bốn năm tuổi, muộn nhất là hai mươi tuổi, lính gác thức tỉnh cũng có liên quan đến tố chất thân thể.

Ngũ Tử Mặc cúi đầu nhéo tay mình, "Quả nhiên lính gác gì đó đều là mây bay sao......"

Nguyên chủ xác thật là học bá, nhưng cấp bậc tố chất thân thể lại chỉ hơn một chút so với cấp bậc F thấp nhất tinh tế.

Tuy nhiên trong mắt người khác, cấp E và cấp F không khác nhau là bao. Vì thế mọi người đều cho rằng, nếu nguyên chủ thức tỉnh thì tuyệt đối sẽ thành dẫn đường trân quý.

Nguyên chủ cũng nghĩ như vậy. Đồng thời lúc trước đã có không ít thế lực hướng ra cành ô liu cho nguyên chủ, chờ nguyên chủ sau khi thức tỉnh sẽ gia nhập vào thế lực bọn họ.

Tuy nhiên hiện thực lại khiến nguyên chủ trở thành trò cười cho mọi người.

Ba ngày trước là sinh nhật mười tám tuổi của nguyên chủ.

Cùng ngày đó, một chút dấu hiệu thức tỉnh nguyên chủ cũng không có.

Điều này khiến biểu tình trên mặt những nhóm người đại diện cho các thế lực vì muốn mời chào nguyên chủ mà tự mình tham dự sinh nhật có thể nói là bảy màu rực rỡ.

Không thể thức tỉnh, đồng nghĩa với việc chỉ là người thường.

Tuy rằng nguyên chủ là học bá, nhưng thế giới này chính là như vậy, thấy mạnh thì tán dương tâng bốc, thấy yếu thì tùy ý dẫm đạp.

Nhiều thành phần trước kia đố kỵ nguyên chủ nhưng lại vì nguyên chủ có khả năng thức tỉnh thành dẫn đường mà thu liễm.

Hiện tại nguyên chủ không thể thức tỉnh, những lời nói khinh bỉ trào phúng hay các loại ngôn từ gây tổn thương trong tối ngoài sáng ba ngày nay khiến nguyên chủ hiểu rõ cái gì gọi là người tình ấm lạnh.

Chỉ là người nhìn lại quá khứ - Ngũ Tử Mặc - cũng hận đến mức ngứa răng muốn đấm cho mấy tên kia một quyền, huống chi là nguyên chủ.

Tuy nhiên nguyên chủ chết là ngoài ý muốn.

Thấy người bạn tốt nhất vậy mà lại đi đầu trào phúng chế giễu mình, trong phút chốc nguyên chủ thương tâm đến mức té ngã, ót va chạm phải vật gì đó, cứ như thế ngỏm tò te.

Ngũ Tử Mặc theo bản năng sờ chỗ ót bị đụng phải, có chút đau, nhưng cái chết của nguyên chủ thật sự làm Ngũ Tử Mặc cạn lời.

"Kỳ thật không thức tỉnh thành dẫn đường cũng không tồi, ít nhất không cần lo lắng đến cúc hoa nhỏ của mình......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận