Tiêu Ngô Đồng mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mơ gió lạnh thấu xương thổi quần áo y tung bay, không trung âm u khiến trời như sắp mưa, có đám người chen chen lấn lấn đứng sau y hạ giọng nói chuyện, vươn tay xa xa chỉ hướng đối diện.
Đối diện là một mảnh mơ hồ.
Y thấy không rõ phía trước bị u ám bao phủ kia là cái gì, gần như toàn bộ người tu chân trên đại lục Lam Thương đều tụ tập tại đây.
Nếu không thì sao lại hình thành từng tảng lớn tảng lớn bóng ma?
Lãnh tụ đứng phía trước đám người nheo lại hai mắt, y cố sức muốn thấy rõ tình cảnh đối diện, một mảnh âm thanh trong đại não kêu vù vù.
Đám người bắt đầu quát mắng.
Phía sau y vang lên vô số thanh âm ồn ào, vô số đầu ngón tay dựng thẳng lên chỉ về phía đối diện.
Sương mù bao phủ phiến đại lục này thoáng tan đi.
Y bắt đầu nhìn về phía đối diện, tìm kiếm người rất quan trọng nào đó.
Sau đó y tỉnh mộng.
Tiêu Ngô Đồng mở to mắt, mờ mịt nhìn trần nhà.
Trần nhà ký túc xá học sinh mà y ở đều đơn giản như nhau.
“Ký chủ nên rời giường.” Hệ thống ở bên tai y thúc giục.
“Chờ một chút.”
Y túm gối ôm ở một bên qua ấn lên mặt, mỗi câu nói ra đều có vẻ rầu rĩ.
Mà tâm tình của y cũng nặng nề như thanh âm.
Tiêu Ngô Đồng nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ.
Đó là một trận Đại Chiến Tiên Ma cuối cùng trên đại lục Lam Thương, y làm lãnh tụ đứng ở phía trước mọi người, đối diện với kẻ địch.
Sao lại chợt mơ thấy khi đó chứ?
Chờ đến khi Tiêu Ngô Đồng rời giường, trên mặt y đã không thấy được nửa phần u buồn nào.
Thiếu niên đứng trước tấm gương cao lớn, xoay một vòng đánh giá chính mình, mãi đến khi vừa lòng mới vui vẻ đẩy cửa phòng ngủ ra.
Sau đó đụng phải một người vạn phần quen thuộc.
Không không không, đó cũng không phải là một người, mà là một bức tranh được trang trí tinh mỹ.
Đám cao nhân kia lấy ngọc thạch và phỉ thúy Huyền Mộc trang trí ngoài khung, lát cắt thủy tinh sáng trong nào đó thay thế vị trí giữa tảng lớn pha lê trong suốt, trình độ xa hoa của khung ảnh to lớn này đủ làm người kinh ngạc cảm thán.
Nhưng càng làm cho người ta kinh ngạc cảm thán hơn lại là đồ vật bên trong khung ảnh lồng kính.
Đây là một tấm poster điện ảnh, bối cảnh là chiến hỏa ở thế giới ma pháp, lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Tinh linh, Ma tộc, Nhân loại, Thú nhân chiếm hai sườn không gian, hiệu ứng ánh sáng phức tạp hoa mỹ giao nhau chiếu rọi, lộng lẫy đến cực điểm.
Nhưng trong thời khắc này, hình ảnh diễm lệ ở trung tâm kia hấp dẫn hết thảy ánh sáng chiếu rọi, chuyển hóa giữa đen và trắng như vậy làm sắc thái cổ chợt hiện lên.
Một người không rõ chiều cao, không rõ béo gầy, thậm chí còn không rõ giới tính, đang lẳng lặng đứng thẳng giữa trung tâm.
Người đó giấu kín tất cả trong áo bào pháp sư màu trắng có khắc pháp trận tinh mỹ, mũ choàng rộng lớn che lấp hết thảy, chỉ lộ ra non nửa cái cằm trắng sứ, môi mỏng hồng nhạt hơi hơi cong lên lộ ra bảy phần diễm lệ, ba phần bá đạo.
Y vươn tay, trên bàn tay thon dài đeo bao tay màu đen thêu hoa văn chìm, ánh sáng màu bạc ẩn ẩn hiện ánh sáng, sau đó rời khỏi lòng bàn tay bay về phía trước, hoá thành những viên cầu phát sáng, mờ mờ ảo ảo chiếu ra huyết tinh dưới lớp bóng tối bao phủ.
Chỉ là hai màu trắng đen đơn giản lại có thể làm chấn động lòng người, vừa thần bí lại vừa đẹp đẽ, quý giá vô cùng.
Là poster Phượng tiên sinh.
Tiêu Ngô Đồng thở một hơi thật dài.
Ngày hôm qua ở nhà ăn Tích Mộc, vì giảm bớt thời gian gặp phải Tiêu Kỳ Thụ, Trì Nhạc trộm gọi mấy bình rượu rót cho mỗi người.
Cũng bởi vì mọi người vừa mới cùng nhau đối phó với người đáng ghét, dâng lên cảm tình chiến hữu cách mạng, chầu uống rượu này thế mà vẫn chưa kết thúc.
Cũng may tuổi y còn nhỏ, được mấy thiếu niên 18 tuổi tự xưng là người lớn kia buông tha, nhưng cuối cùng vẫn trốn không thoát việc vác theo ba con ma men xui xẻo này về phòng ngủ.
Nếu hết thảy dừng ở đây thì Tiêu Ngô Đồng cũng chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, không có gì ghê gớm, nào nghĩ tới mang người về ký túc xá rồi lại có một người hưng phấn lên, thao thao bất tuyệt trò chuyện, đề tài cũng bất tri bất giác nói đến trên người Phượng tiên sinh.
Ai cũng không nghĩ tới Elton vẫn luôn trầm mặc ít lời, thoạt nhìn có rất nhiều tâm sự lại đột ngột lấy ra một tấm poster siêu lớn, siêu trân quý như vậy.
Hiện giờ nhớ lại, Tiêu Ngô Đồng đau đầu không thôi.
Giúp nhóm ma men rõ ràng suýt say nằm sấp xuống đất lại một lòng nhiệt huyết vâng lời với Phượng tiên sinh kia, Tiêu Ngô Đồng tốn hơn nửa đêm tắt TV trên tường đi, lại treo ngang poster lên, sau đó lại tốn thêm nửa đêm nữa quỳ bái với poster.
Cứu mạng!
Phượng tiên sinh một chút cũng không muốn bị cúng bái!
Đương nhiên, Tiêu Ngô Đồng đấu tranh không có bất cứ tác dụng gì, y vừa không có khả năng thẳng thắn về thân phận của mình, cũng không ngăn cản được nhóm bạn cùng phòng lâm vào trạng thái fanboy cuồng nhiệt, bởi vậy sáng sớm ngày ra chỉ có thể không hề chuẩn bị tâm lý mà đụng phải poster ở đối diện, bị các tín đồ thành kính treo lên.
“Ta có loại cảm giác rất kỳ quái.” Y lén lút nói.
“Cái này ta biết.” Hệ thống đáp: “Chúc mừng ngươi, đạt thành thành tựu con cháu đầy đàn.”
Tiêu Ngô Đồng:????
“Ta sinh con lúc nào?”
“Không thì sao, vì sao ngươi lại được cung phụng?”
Tiêu Ngô Đồng nghe vậy lại đi xem poster kia, chỉ thấy hoa tươi điểm tô không ít, thế mà còn có hai thanh trường kiếm nhìn qua sát khí bàng bạc lại phải chịu tủi thân, bị coi như vật phẩm trang trí treo ở trên khung ảnh, có thể nói là cực kỳ giống tế tổ.
Từ từ! Ai đặt bữa sáng ở kia đấy!? Dùng cái này tế bái poster thần tượng cũng quá kỳ quái đi!
Cái này ý nghĩ vừa mới xoay chuyển trong đầu Tiêu Ngô Đồng, đã thấy Trì Nhạc từ phòng bếp nhỏ ngó đầu ra: “Ngô Đồng dậy rồi à, cơm sáng đặt trên bàn, ăn xong rồi đi!”
Tầm mắt Tiêu Ngô Đồng dời đến bàn cơm, chỉ thấy trên mâm bày mấy đồ ăn sáng tinh xảo, còn có canh suông, có thể nói là mỹ vị.
Nhưng mấy đồ ăn sáng này có chút quen mắt?
“Cái này là……” Y rối rắm chỉ chỉ tấm poster ở trước bữa sáng, do dự nói.
“Là lễ vật Elton chuẩn bị dọn nhà, làm riêng cho Phượng tiên sinh, tự mình xuống bếp!” Trì Nhạc vui tươi hớn hở đi đến bàn ăn, thuận tay nhét một miếng vào trong miệng: “Hương vị tương đối không tệ!”
Trong phòng khách, Elton che giấu tính cách sờ sờ đầu, Tiêu Ngô Đồng quỷ dị nhìn chằm chằm mâm cơm trước mặt, trong lòng liều mạng gào thét với hệ thống nhà mình: “Ta đây là dính hào quang ăn sáng của chính mình sao!”
“Không sai, đúng là thế.” Hệ thống lười biếng trả lời y, sau đó nói: “Ngươi tốt nhất nhanh lên một chút, hơn 30 phút nữa phải đi học.”
“Học cái gì?” Động tác ưu nhã nhét đồ ăn vào trong miệng dừng giữa không trung, Tiêu Ngô Đồng vô tội chớp chớp mắt.
“Ngày 28 tháng 8.” Hệ thống thong thả ung dung trả lời: “Học Viện Tổng Hợp Thủ đô, Hệ Điện Ảnh khai giảng.”
“Nhanh như vậy sao!?”
Bởi vì ngành học trong trường thực sự quá rộng, cho dù nghi thức khai giảng chính thức là tháng 9 nhưng thời gian các hệ nhập học lại không giống nhau, Hệ Điện Ảnh thuộc về nhóm nhập học sớm nhất, điều này đối với người không quan tâm chút nào tới sinh hoạt vườn trường của mình như Tiêu Ngô Đồng vốn cũng không biết.
Y nhanh chóng giải quyết bữa sáng, ném mâm về phòng bếp, lớn tiếng tuyên bố: “Xuất phát!”
Chương trình học của các tân sinh tương đối mà nói, tính chuyên nghiệp còn chưa mạnh như vậy, phần lớn là cùng nhau nghe giảng với các học sinh chuyên nghiệp khác, là một tiết giảng bài đầu tiên này.
Khi đám người Tiêu Ngô Đồng chạy tới phòng học, chỗ ngồi gần như đã bị chiếm hết, ngay cả giáo sư cũng đã bắt đầu giảng bài, trước mấy trăm ánh mắt con người, bọn họ xám xịt tìm vị trí hẻo lánh, khó khăn lắm mới ngồi xuống.
Đến lúc này mới nghe giáo sư đang giảng cái gì trên bục giảng.
“Mọi người đều biết, người mở ra kỷ niên lịch mới chính là Trụ Đế, chúng ta cũng thường gọi là Bạo Quân, đoạn lịch sử này các em hẳn là cũng rất quen thuộc.
Nhưng hôm nay, chúng ta cần quay trở về trước khi bạo quân xuất thế, lịch cũ cuối cùng……”
“Ngô Đồng.” Nghe giáo sư nói một câu còn chưa truyền vào tai đã bị Trì Nhạc đánh gãy, Tiêu Ngô Đồng xoay đầu qua nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của đối phương nhìn chằm chằm mấy người phía trước: “Đó là Hệ Chiến Ca!”
Cái từ Chiến Ca này Tiêu Ngô Đồng đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng để lại cho y ấn tượng lớn nhất vẫn là lầu chính Hệ Chiến Ca hạc trong bầy gà kia, thiết kế rất độc đáo, tài liệu rất trân quý, hao tốn của cải rất lớn, đủ để làm kiêu ngạo toàn bộ trường nghệ thuật.
Nhưng dù vậy, y cũng không hiểu cái trường chuyên nghiệp này đến tột cùng là học cái gì.
Y không biết nhưng Trì Nhạc lại biết rõ, đôi mắt nhìn chằm chằm học sinh Hệ Chiến Ca kia như sắp toát ra ánh sáng.
“Quá ngầu, không nghĩ rằng có thể đi học cùng bọn họ!”
Tiêu Ngô Đồng quan sát kỹ lưỡng mấy người kia, trái phải cũng không thấy ngầu chỗ nào, liền nói nhỏ: “Tiêu Kỳ Thụ cũng là Hệ Chiến Ca.”
Trì Nhạc tức khắc thu hồi ánh mắt hâm mộ, toát ra biểu cảm khinh thường cùng ghét bỏ: “Người Hệ Chiến Ca đều là giả vờ!”
Cậu ta xoay đầu lại bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, nhưng đây là tiết lịch sử, giáo sư trên đài đang nói về thời kỳ Hắc Ám 3000 năm trước, ngữ khí chậm rì rì giảng về tên những tinh cầu tối nghĩa khó đọc đã sớm biến mất trong lịch sử, làm người ta nhịn không được mơ màng sắp ngủ.
Phải biết rằng, đoạn lịch sử này tuy cũng mang tính khá truyền kỳ, phần nhiều vì những người yêu phim điện ảnh tha thiết, nhưng những truyền xướng và tình yêu tha thiết kia đều là gió nổi mây phun ở thời đại Hắc Ám, ai còn có tâm tình đi nghe những thứ nhàm chán ở phía trước chứ.
Trì Nhạc rất nhanh không ngồi được nữa, cậu ta nhìn trái nhìn phải, ánh mắt nhịn không được lần thứ hai rơi trên người học sinh Hệ Chiến Ca, đảo mắt nghẹn một bụng hơi đang muốn tìm người nói.
Nhưng nhìn người bên cạnh, Elton thần sắc nhàn nhạt, không giống như có thể nghe lời vào tai.
Lance không dụng tâm nghe giảng quá nhiều, bút có bút không làm bút ký, nhưng chỗ ngồi không đủ nên hắn cách thật sự rất xa, căn bản không có khả năng nói nhỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Nhạc vẫn đánh chủ ý tới trên người Tiêu Ngô Đồng, nghĩ thầm tuổi của đối phương so với nhóm mình đều nhỏ hơn, chắc cũng không có hứng thú với chuyện lịch sử cũ mèm kia nữa, không bằng tán gẫu vài câu cùng y, cậu ta hứng thú bừng bừng quay đầu, lại thấy thiếu niên nhỏ luôn luôn hoạt bát đáng yêu kia đang rất nghiêm túc nghe giảng.
Bộ dáng nghiêm túc kia phảng phất như đang tiến hành nhân sinh đại sự nào đó.
Trì Nhạc bị hoảng sợ rồi.
Dưới tình huống bình thường, học sinh tiến vào học phủ đi học hẳn là ở độ tuổi 18 đến 20, Tiêu Ngô Đồng so người khác tuổi nhỏ hơn nhiều, trong quá trình tiếp xúc, Trì Nhạc bất giác coi đối phương như em trai mà chăm sóc, mà Tiêu Ngô Đồng cũng như trẻ con ngây thơ hồn nhiên, vô ưu vô lự.
Trì Nhạc chưa bao giờ nghĩ rằng có thể nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt đối phương.
Nghiêm túc, chăm chú như ngồi trên Thần Điện, nghe thần dạy bảo.
Hiện tại trẻ con đều thích học tập như vậy sao?
Không đợi Trì Nhạc phản ứng lại, Tiêu Ngô Đồng đột nhiên quay đầu, hoang mang nghiêng nghiêng đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Trì Nhạc chớp chớp mắt, đáy lòng nổi lên nghi vấn lại lập tức như sóng nước tan đi.
Còn không phải chỉ là trẻ con yêu học tập thôi sao, có gì hiếm lạ chứ.
“Cậu có nghe nói chưa, thuở đầu xây trường, Hệ Chiến Ca vốn là thuộc về loại học viện chiến đấu.” Trì Nhạc rất nhanh nhớ tới đề tài câu chuyện cậu ta đã chuẩn bị trước.
Lịch sử Liên Minh 3000 năm trước có một bước ngoặt rất lớn trong thời đại Hắc Ám, đó là thời kỳ hậu nhân nổi dậy.
Cho đến ngày nay, thời đại Hắc Ám vẫn thường xuyên xuất hiện trong rất nhiều tác phẩm điện ảnh, ngay cả phim điện ảnh của đạo diễn Kern mà Tiêu Ngô Đồng tham diễn cũng là dựa trên cơ sở thời đại này mà tiến hành sáng tác.
Bởi vì thời đại Hắc Ám thực sự không thiếu người xem chăm chú.
Có nhân vật như Bạo Quân thống trị thế giới và Anh hùng Krom lật đổ ách thống trị Hắc Ám, có chuyện xưa đen tối như vậy cùng với truyền kỳ nhân dân phản kháng, cũng có vật như bùa chú, Trùng tộc, những đồ vật muôn hình muôn vẻ kia vẫn lưu truyền cho tới nay, đều xuất hiện trước mặt thế nhân lúc này.
Các chức nghiệp chiến đấu hiện giờ đều là chức nghiệp bắt đầu từ 3000 năm trước, so sánh với cơ giáp người người biết rõ, thanh danh Người Hát Chiến Ca cũng không lớn, nhưng trong lịch sử, đây cũng từng là một binh chủng chiến đấu tiếng tăm lừng lẫy, thông qua diễn tấu lấy nhạc cụ bùa chú làm năng lượng đặc thù tiến hành công kích, phong cách hành sự ưu nhã mà bạo lực như vậy thuộc riêng về Người Hát Chiến Ca.
Nói là tiếng ca, lại có lực công kích cực kỳ mạnh mẽ, nghe đồn ở 3000 năm trước, Người Hát Chiến Ca có thực lực cường hãn thậm chí có thể lấy lực của bản thân sánh ngang với mấy ngàn Chiến Sĩ Cơ Giáp cường đại.
Nhưng theo thời gian trôi qua, lực lượng Chiến Ca không ngừng giảm xuống, cho tới bây giờ đã từ người chiến đấu trở thành người lấy âm nhạc ủng hộ lòng người, phụ trợ tăng năng lực cho người chiến đấu.
Nhưng dù vậy, đối với bất cứ thiếu niên nào mà nói, loại chức nghiệp giàu tính thần bí này rất có lực hấp dẫn trí mạng, đối với Trì Nhạc mà nói thì loại hấp dẫn này lại càng sâu.
“Người Hát Chiến Ca tốt nhất toàn Liên Minh chính là Phượng tiên sinh.” Cậu ta nhỏ giọng nói: “Cho dù không mặt đối mặt, khi Phượng tiên sinh hát cũng có thể truyền tín hiệu tới người nghe thông qua phòng phát sóng trực tiếp, loại lực lượng khủng bố này nghe nói đã khiến cho bên trên chú ý, hình như học viện cũng muốn đưa Hệ Chiến Ca từ loại học viện nghệ thuật ra cho vào loại chiến đấu.”
Tiêu Ngô Đồng yên lặng lý giải một chút quan hệ chính và phụ dưới đáy lòng, hỏi: “Muốn phân về loại học viện chiến đấu?”
“Ừ.” Trì Nhạc nâng đầu, trong mắt lập loè ánh sáng: “Người Hát Chiến Ca đó, nghe đã biết đặc biệt lợi hại, đáng tiếc không phải ai cũng có thể vào.”
Tiêu Ngô Đồng cười một tiếng, y ngoài ý muốn không đáp lời, xoay đầu nhìn về phía bục giảng.
“Hệ thống.”
“Làm sao vậy!?” Hệ thống đã chuẩn bị tâm lý tốt, nó có thể nghênh đón bất cứ công kích nào của ký chủ rác rưởi!
Nhưng Tiêu Ngô Đồng lại chỉ an tĩnh hỏi: “Nếu một người làm rất nhiều điều sai, cũng làm rất nhiều việc tốt, thì có thể tính là người đó không làm việc ác không?”
Hệ thống còn tưởng rằng ký chủ rác rưởi muốn hỏi về việc Chiến Ca, lại không nghĩ rằng tư duy của đối phương đã chạy đến phương diện triết học, đây cũng không phải lĩnh vực mà một hệ thống trí năng am hiểu.
Nhưng làm một hệ thống ưu tú, nó hẳn nên cung cấp trợ giúp cho ký chủ.
Vì thế nó hơi suy nghĩ một chút, nói: “Không sai!”
Trao đổi đồng giá mà thôi, nó hiểu!
Tiêu Ngô Đồng mi mắt cong cong nở nụ cười, y không nói nữa nhưng tâm tình lại có vẻ tương đối tốt.
Trì Nhạc ở bên tai y thấp giọng thao thao bất tuyệt giảng về truyền thuyết Người Hát Chiến Ca, cậu ta hiểu rất rõ cái này, thái độ rất cuồng nhiệt, Tiêu Ngô Đồng cho rằng thứ cậu ta thật sự muốn làm không phải là biết hết mọi chuyện giới giải trí, mà là một Người Hát Chiến Ca.
*“Không không không, chuyện này không có khả năng.” Trì Nhạc mở to hai mắt nhìn y, phản bác: “Người Hát Chiến Ca cũng không dễ làm như vậy!”
(*Không biết chỗ này tác giả làm gì mà editor cứ thấy thiếu thiếu…)
“Không dễ ca hát sao?” Tiêu Ngô Đồng nhăn mày lại, thắc mắc nhìn cậu ta: “Chỉ cần có nhạc cụ có tính chất đặc biệt là được rồi!”
“Trước không nói nhạc cụ có tính chất đặc biệt có bao nhiêu trân quý, chỉ riêng người diễn tấu nhạc cụ đều không phải ai cũng có thể tùy tiện làm!” Trì Nhạc nghiêm túc phổ cập khoa học cho y: “Chỉ người nào có thể lấy tinh thần lực điều động nhạc cụ, khởi động lực lượng trong bùa chú mới có tiềm chất trở thành Người Hát Chiến Ca.
Nhưng người có được thực lực này còn thưa thớt hơn so với Chiến Sĩ Cơ Giáp.”
Tiêu Ngô Đồng trừng to mắt, tròn xoe nhìn cậu ta, khi Trì Nhạc cho rằng lời mình nói đã thành công làm một tiểu bảo bảo chưa từng thấy thành phố bị chấn động thì nghe thấy vị tiểu bảo bảo này thanh thúy hỏi: “Xem anh đắc ý như vậy…… Anh từng thi Hệ Chiến Ca?”
Mặt Trì Nhạc trầm xuống.
“Hơn nữa còn không thi đỗ!” Thiếu niên kia còn hung hăng gật gật đầu, tựa hồ đã chấp nhận cách nói này.
“Không phải như vậy…… Tôi từ trước tới nay đều thích Hệ Điện Ảnh……” Trì Nhạc cảm thấy nỗi xấu hổ nào đó làm người hít thở không thông vây quanh hắn, vội vàng tìm sang đề tài khác, dư quang khóe mắt lướt qua học sinh Hệ Chiến Ca khí chất khác biệt với những người khác ở phía trước, đột ngột phát ra nghi vấn: “Hả? Nhân số không đúng, có người trốn học?”
“Ai?”
Trì Nhạc lần thứ hai quan sát kỹ lưỡng bên kia, rồi sau đó dùng ánh mắt kỳ quặc nhìn thoáng qua Tiêu Ngô Đồng, nói: “Tiêu Kỳ Thụ.”
~~~~~~~~~
Tiêu Kỳ Thụ cũng không trốn học, hắn ta là bởi vì lý do xin nghỉ hợp tình hợp lý.
Chính là bàn ngày đính hôn với Tề gia.
Từ khi hệ thống gen xứng đôi ra đời tới nay, mọi người tuy hình thành thói quen gọi hai người có độ xứng đôi cao là vị hôn phu hôn thê, nhưng thực tế nó không có hiệu quả trên mặt pháp luật.
Chỉ là bởi vì hơn 2000 năm nay, tất cả mọi người đều làm như thế, bởi vậy cũng cam chịu kết quả này.
Đối với Tề gia và Tiêu gia, hai đại gia tộc một chính trị một thương gia mà nói, tất nhiên cũng muốn tuân thủ tập tục được toàn bộ xã hội chấp nhận này.
Bởi vậy, ngày này Tề Sâm bị Tề phu nhân buộc phải xin nghỉ, mà Tiêu Kỳ Thụ cũng được gia chủ Tiêu Mặc Tức dẫn tới Tề gia.
Nếu nói sản nghiệp Tiêu gia trải rộng nửa Liên Minh, vậy thì thế lực Tề gia bao phủ toàn bộ chính phủ Liên Minh.
Tề gia là thế gia làm chính trị, nhưng bắt đầu từ mấy thế hệ trước Tề Sâm, địa vị của Tề gia ở giới chính trị càng ngày càng thấp.
Chờ khi cha Tề nghênh cưới Tề phu nhân cũng xuất thân thế gia đại tiểu thư, mang theo con trai còn lớn tuổi hơn Tề Sâm tiến vào cửa, địa vị mới tăng trở lại.
Nhưng thanh danh lại xấu.
Ở giới chính trị coi trọng thanh danh lớn hơn hết thảy này, cha Tề cũng không được như ý, địa vị của hắn tuy rằng không giảm xuống lần thứ hai nhưng cũng không có khả năng tiếp tục bay lên, chờ đợi Tề gia gần như chỉ có uy danh ngày xưa và viện trợ của bố vợ sắp tiêu hao không còn, gia tộc hiển nhiên chỉ còn một con đường.
Sau đó Tề Sâm xuất hiện.
Hắn là loại khác nhau mười phần với cái gia tộc này.
Người Tề gia đời đời làm chính trị, mà Tề Sâm lại đi quân bộ, lại còn trở thành Nguyên soái.
Hắn khiến cho Tề gia thành công dung hợp thế lực hai giới quân, chính, nhảy vọt trở thành gia tộc vắt ngang toàn bộ Liên Minh không ai sánh nổi.
Những vinh quang này đều thuộc về Tề Sâm, có lẽ có một chút của Tề gia nhưng tuyệt không thuộc về Tề gia.
Tiêu Mặc Tức nhìn thanh niên đối diện, trong mắt hiện lên ngọn lửa cực nóng, đó là nhìn thấy hy vọng gia tộc càng thêm phồn vinh.
Hắn thử nói chuyện với Tề phu nhân, không dấu vết khen ngợi đối phương, chỉ muốn mau chút đạt thành hôn ước giữa hai tiểu bối.
Hắn biết, cho dù hiện tại Tề Sâm và Tiêu Kỳ Thụ đã bị bên ngoài truyền là một đôi trời đất tạo nên, trên thực tế còn có không ít gia tộc nhìn chằm chằm vị trí phu nhân Tề Sâm, nhưng kết thân cùng vị này có ý nghĩa trực tiếp tiến vào thế giới Liên Minh tầng cao nhất.
Tuy nói trăm ngàn năm hệ thống gen xứng đôi cho ra người xứng đôi cuối cùng đều kết thành phu thê, nhưng nói đến cùng đây cũng chỉ là một loại phương thức thân cận khác, hai nhà chưa có liên hệ chân chính.
Từ điểm này, Tiêu Mặc Tức không khỏi thở dài lần thứ hai, dựa theo truyền thống, khi kết quả xứng đôi giữa hai nhà ra tới, cùng ngày tuyên bố là ngày đính hôn luôn, nhưng Tiêu Kỳ Thụ đưa ra rất nhiều yêu cầu không rõ hình thức, ngược lại làm Tề phu nhân thuận lý thành chương tránh đi điểm này.
Vì một người em họ nhìn không thuận mắt liền lãng phí thời gian kết thân tốt nhất, Tiêu Kỳ Thụ này thật sự hết thuốc chữa.
Nếu là đổi thành con cháu khác của gia tộc, ví dụ như em trai hắn Tiêu Kỳ Mân thì mọi việc nhất định sẽ không đi đến hoàn cảnh xấu hổ hiện giờ.
“Tôi biết ý của Tiêu gia chủ.” Tề phu nhân doanh doanh đôi mắt đẹp dừng trên người Tiêu Kỳ Thụ: “Đứa nhỏ Kỳ Thụ này, tôi rất thích.
Nhưng ngài cũng biết Tề Sâm mỗi ngày đều ở bên ngoài bận rộn, thực sự không có thời gian suy xét chuyện đính hôn nho nhỏ này.”
“Đúng là bởi vậy hôm nay tôi mới mang theo Kỳ Thụ tới cửa bái phỏng.” Tiêu Mặc Tức nói: “Kỳ Thụ cũng rất muốn nhìn thấy Nguyên soái.”
Tiêu Kỳ Thụ vội vàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, sau khi tới Thủ Đô Tinh, con đã rất lâu không ngồi ngốc bên nhau với Nguyên soái rồi!”
Hắn ta nhìn trộm Tề Sâm, đối phương thẳng người ngồi trên sô pha, cứng đờ như người máy, trong đôi mắt đen kia trong không mảy may chiếu ra chút bóng dáng nào của cậu ta.
Nhưng cũng không có bóng dáng của Tề phu nhân và Tiêu Mặc Tức.
Hắn ta âm thầm tự an ủi nói, Tề Sâm chính là loại tính tình lạnh nhạt như vậy, đều không phải nhằm vào cậu ta, cho dù đối phương có lạnh nhạt như nào, có thế lực của hắn, chính mình cũng không có tổn thất gì.
“Nói tới đây, tôi lại nghĩ tới hai nhà chúng ta còn chưa bao giờ ăn cơm với nhau, hôm nay mọi người vừa vặn ở lại, cùng nhau ăn bữa cơm.” Tề phu nhân dịu dàng cười rộ lên, sau đó đứng lên gọi người hầu bên cạnh: “Đi, kêu phòng bếp chuẩn bị cơm trưa hôm nay cho tốt.”
“Phu nhân không cần khách khí như vậy……” Cũng không biết là Tề phu nhân cố ý hay vô tình, Tiêu Mặc Tức mắt thấy đề tài bị chuyển đi, hơi nhăn mày lại, đang muốn ngăn cản thì lại nghe Tiêu Kỳ Thụ ở một bên nói.
“Vậy cảm ơn phu nhân đã mời!”
Tề phu nhân hơi hơi nhìn mắt Tề Sâm, ánh mắt lập loè nhìn không ra cảm xúc, sau đó cười kéo tay Tiêu Kỳ Thụ qua, nói: “Tới, cùng ta đi xem thích đồ ăn gì, bảo đầu bếp làm cho con.”
Gia chủ Tiêu gia nhìn hậu bối vui vẻ phấn chấn rời đi, đáy mắt hiện lên sắc lạnh.
Ngu xuẩn.
Còn nhìn không ra Tề phu nhân không muốn định ra hôn ước với bọn họ sao!
Nếu muốn đính hôn đã sớm tại ngày kết quả xứng đôi ra kia đã đính rồi!
Nhưng lúc này Tiêu Kỳ Thụ lại ngắt lời hắn nói, Tiêu Mặc Tức cũng chỉ có thể nhìn thấy Tề phu nhân rời khỏi chỗ ngồi, lo việc tiếp đón.
Không sao, bạn đời hệ thống gen xứng đôi chọn ra chưa bao giờ có chuyện chia lìa, huống chi……
Tề Sâm còn ngồi đang tại chỗ.
Gia chủ Tiêu gia nhìn vị Nguyên soái trẻ tuổi nổi danh này, thần kinh mẫn cảm không ngừng phát ra cảnh báo nhắc nhở hắn nơi này có nguy hiểm.
Người trẻ tuổi này bước chân tuyệt đối sẽ không dừng tại đây, mà Tiêu gia nếu may mắn đáp trên con thuyền này thì không có đạo lý để cho người khác cướp con thuyền này đi!
Mặc kệ Tiêu Kỳ Thụ là một thằng ngốc, hắn cũng muốn đẩy đối phương đi lên.
“Tiêu gia chủ.”
Thanh âm thanh lãnh quanh quẩn trong phòng, Tiêu Mặc Tức từ trong suy nghĩ của mình chợt bị lôi ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Nguyên soái trẻ tuổi đang nhìn hắn, trên gương mặt tuấn mỹ không có nửa biểu cảm dư thừa, có vẻ hết sức nghiêm túc.
“Nếu tôi cự tuyệt đính hôn, hẳn nên bồi thường như thế nào cho mọi người.”
Tiêu Mặc Tức ngạc nhiên.
“Xin quên lời tôi nói đi.” Nhưng kế tiếp, Tề Sâm từ trên sô pha đứng lên, cầm lấy áo khoác đặt ở một bên mặc vào, đôi mắt lạnh băng đảo qua Tiêu Mặc Tức: “Làm phiền Tiêu gia chủ thông báo cho Tề phu nhân, tôi còn có việc, về quân đội trước.”
~~~~~~~~~
Trì Nhạc cuối cùng cũng ngừng hành vi thất thần của mình, bởi vì sắp tan học.
Hình như với bất cứ học sinh nào, tan học đều có loại cảm giác hưng phấn khó giải thích, nhất là khóa học buồn tẻ mà vô vị này.
Trong giây phút vạn chúng chờ mong, chuông tan học của học viện rốt cuộc cũng vang lên, trong phòng học tức khắc loạn xị, đã có học sinh nóng nảy định đi ra ngoài cửa.
Mà lúc này giáo sư hung hăng gõ gõ bảng đen.
“Yên lặng!”
Thanh âm của hắn ù ù như nổi trống, làm đầu óc người ta choáng váng, tiếng ồn ào trong phòng học nháy mắt ngưng lại, mấy trăm học sinh đều hướng tầm mắt về phía giáo sư lịch sử đằng trước.
“Trước khi tan học, tôi còn muốn tuyên bố một việc!”
Thấy lực chú ý của mọi người đều dừng trên người mình, giáo sư lịch sử vừa lòng gật gật đầu, hắn thanh thanh giọng, tiếp tục dùng ngữ khí thong thả ung dung nói.
“Năm nay, học viện hủy bỏ cuộc chiến tân sinh.”
Đám học sinh lại nổi lên rối loạn nho nhỏ.
Đại chiến tân sinh là hạng mục truyền thống mỗi trường học của học viện đều tồn tại, cuộc chiến có rất nhiều loại hạng mục thi đấu, mà chỉ cần là tân sinh, bất cứ hệ nào cũng đều có thể báo danh.
Đây là con đường nhanh nhất, cũng là quan trọng nhất cho các tân sinh nổi danh.
Mà đối với loại học viện nghệ thuật mà nói, ý nghĩa của loại thi đấu này so với các học viện khác ít quan trọng hơn một chút.
Cũng trách không được đám học sinh nghị luận sôi nổi.
“Trường học sắp tới sẽ khai triển hoạt động lớn tới toàn trường, mà cuộc chiến tân sinh cũng vì thế bị hủy bỏ.” Thấy đạt thành loại hiệu quả này, giáo sư lịch sử cũng không ngăn bọn họ nghị luận nhỏ, tiếp tục chậm rì rì nói: “Các em rất may mắn bởi vì hoạt động lớn lần này cho phép tất cả học sinh của Học Viện Tổng Hợp thủ đô báo danh tham dự, bao gồm cả đám tân sinh các em!”
Đám học sinh hai mặt nhìn nhau.
Ai cũng không biết đến tột cùng là hoạt động lớn tới mức nào mới có thể làm cho một trường học cổ có lịch sử lâu đời, từ bỏ cuộc thi đấu truyền thừa đã lâu.
“Giáo sư!” Trong đám người, một học sinh giơ cao tay lên: “Xin hỏi là hoạt động gì ạ?”
“Tuyển chọn thi đấu cơ giáp.”
Đám học sinh rối loạn càng lớn, bọn họ đưa ra đánh giá tựa hồ đang xác nhận lại vị trí của mình.
Cơ giáp? Tuyển chọn?
Đây không phải là phòng học học viện nghệ thuật sao, bọn họ có phải đang học khoá đầu tiên của học sinh nghệ thuật hay không?
Nếu không thì vì sao lại nghe được cái tên không hợp với bọn họ như thế?
Thanh âm giáo sư không nhanh không chậm, áp lên mấy tiếng rối loạn, bắt đầu giảng giải cuộc thi đấu này.
“Đây là hoạt động mà học viện liên hợp với quân bộ khai triển, nhằm đề cao năng lực hợp tác đoàn đội của học sinh, cũng vì tuyển chọn ra học sinh ưu tú xuất sắc, một trong số đó sẽ có cơ hội tiến vào chín đại quân đoàn trung ương học tập một tháng.”
“Vì chiếu cố một ít ngành học không có năng lực chiến đấu, cuộc tuyển chọn lấy hình thức đoàn đội tiến hành, các em học sinh có thể báo danh tự làm thành tổ đội trước, nhiều nhất sáu người, ít nhất bốn người, ngành học không giới hạn, năng lực giới không hạn.”
“Báo danh cần phải báo danh đoàn đội, trong đoàn đội ít nhất phải có một cơ giáp chiến đấu.”
“Được rồi, là như vậy đấy.”
Giáo sư lịch sử thu thập tài liệu trên bàn ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn đám học sinh của hắn.
“Nếu còn có nghi vấn, chờ đến khi học viện chính thức khai giảng, phía trang web chính phủ sẽ hướng dẫn chi tiết cụ thể lần hoạt động đổi mới này.”
Ánh mắt hắn dừng lâu trên vị trí Hệ Chiến Ca, tựa hồ có ý ám chỉ.
“Hoạt động lần này có thể mở ra cho toàn thể học sinh là công lao của hiệu trưởng và toàn thể các giáo sư.
Tôi cũng hy vọng các em không lãng phí cơ hội quý giá lần này, rốt cuộc thì chín đại quân đoàn trung ương cũng không dễ vào như vậy.”
“Như vậy thôi, tan học.”
Nhóm học sinh trong phòng học hoàn toàn ồ lên, có những người phản ứng nhanh đã nhảy ra từ chỗ ngồi muốn đi lên hỏi đến tận cùng, cũng có người ngồi tại chỗ bắt đầu thảo luận với người xung quanh, trong lúc nhất thời loạn không thể tả.
Tiêu Ngô Đồng trợn mắt há hốc mồm nhìn, duỗi tay chọc chọc Trì Nhạc bên cạnh: “Cái này không phải là việc của hệ chiến đấu bên kia sao, bọn họ kích động như vậy……”
Ngón tay chọc vào hư không, y quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Trì Nhạc đã sớm không thấy bóng dáng.
Quay đầu lại nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh đối phương tung tăng nhảy nhót trong đám người đang vây quanh giáo sư.
“Cậu ta chạy ra đấy từ khi nào!?” Tiêu Ngô Đồng xoa xoa đôi mắt.
“So với cái này,” Hệ thống trả lời: “ta cảm thấy ngươi hẳn nên nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta cảm thấy, ngươi đại khái cũng không muốn tham gia cuộc tuyển chọn này.”
Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, nhìn bốn phía, Trì Nhạc hưng phấn chạy tới tìm hiểu tin tức thì tạm thời không nói, Elton ngồi cách đó không xa đôi mắt đều bắt đầu tỏa sáng, mà Lance……
Lance đã nhìn sang!
Tiêu Ngô Đồng lông tơ đứng chổng ngược!
Y cầm sách vở trên bàn nhét lung tung vào trong túi, nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài.
Sau đó trực tiếp va vào người đi ngang qua.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Người nọ không rõ ràng lắm đã xảy ra cái gì, chỉ vội vã chạy tới bên người giáo sư hỏi cho rõ ràng, vội vàng xin lỗi rồi chạy tới phía trước, ngược lại đẩy một chân đã chạy ra cửa của Tiêu Ngô Đồng trở về.
“Ngô Đồng!” Lance lướt qua Elton, một phen giữ chặt tay y: “Cùng tham gia đi!”
“Chúng ta là Hệ Điện Ảnh.” Tiêu Ngô Đồng muốn đấu tranh: “Chạy đến quân bộ có ích lợi gì.”
“Cậu có biết trong chín đại quân đội có bao nhiêu nhân vật lớn không!?” Đôi mắt Lance sáng lên như sói đói: “Nguyên soái Tề Sâm! Phó tướng Ange! Nguyên soái Mongotugue! Không đến quân đội, có khả năng cả đời đều không thấy những người được một lần!”
“Nhưng mà!!”
“Mạnh nhất Liên Minh!! Chín đại quân đội Trung ương đó!!!”
“Nhưng cũng không liên quan đến chúng ta mà!” Tiêu Ngô Đồng liều mạng áp bức cái não đáng thương thiếu tế bào của hắn: “Huống chi, cho dù có báo danh, mấy người chúng ta cũng không có ai có thể đánh người!”
Nói sai lời rồi!
Elton ý cười ẩn ẩn tức khắc cứng đờ.
Những hưng phấn, vui sướng, chờ mong trước đó, toàn bộ bỏ hắn mà đi.
Tiêu Ngô Đồng ngậm miệng lại.
Y hối hận rồi.
Lance đưa lưng về phía Elton còn chưa biết phản ứng của đối phương, chỉ là thấy Tiêu Ngô Đồng đột nhiên ngừng giãy giụa, còn tưởng rằng đối phương đã ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tức khắc lộ ra nụ cười càng ôn hòa: “Đánh không được cũng phải làm một trận náo nhiệt lớn, loại việc trọng đại như thế này sao có thể không tham gia chứ!” Hắn vặn đầu lại, hỏi một bạn cùng phòng khác: “Elton, cậu nói xem……”
Sau đó hắn cũng không nói nữa.
Lance xuất thân từ gia đình diễn viên, lập tức nhận ra Elton đang trầm mặc.
“Tôi lấy được một tư liệu!” Vào lúc này, Trì Nhạc từ sau lưng Elton nhào tới, khiến thiếu niên vóc dáng cao lớn lảo đảo về phía trước vài bước: “Trộm nói cho các cậu biết, lần này học viện làm thật!”
“Người xuất sắc cũng không phải là đi đội hình nhỏ bên ngoài chín đại quân đội Trung ương đâu, mà là đi trực tiếp bên người chín đại nguyên soái!”
“Lợi hại hay không!?”
“Hả? Sao các cậu không nói lời nào?”
Trì Nhạc rốt cuộc nhận ra được nơi này có dị thường, cậu ta nhìn trái xem phải, chỉ cảm thấy hôm nay mọi người quá mức trầm mặc.
“Nhưng…… Nhưng mà tôi còn có chút việc, phải đi trước!” Tiêu Ngô Đồng có vẻ có chút hoảng loạn, y lung tung nói, hình tượng ngày thường của mình cũng quên duy trì, tránh khỏi tay Lance, quay đầu chạy ra ngoài: “Tiết sau gặp!”
“Nhưng mà ——” Trì Nhạc vừa muốn nói chuyện đã không thấy bóng dáng Tiêu Ngô Đồng đâu, chỉ có thể dời ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lance: “Hôm nay không phải chỉ có một tiết này thôi sao?”
Lance lắc đầu, duỗi tay kéo cậu ta từ trên người Elton mang xuống, thuận thế khép lại cái mồm đang há ra của đối phương vào.
Tiêu Ngô Đồng chạy ra khỏi khu dạy học.
Y không biết phải đối mặt như thế nào với tình huống như vậy.
Là kẻ thù, thì uy hiếp là được.
Là trưởng bối, thì làm nũng là được.
Còn bạn bè thì sao?
Làm bạn bè thương tâm, chọc vào chỗ đau của bạn bè, phải làm như thế nào đây?
Tiêu Ngô Đồng thực sự không biết.
“Ký chủ.”
Cũng không biết đã chạy bao lâu, hệ thống đột nhiên bắt đầu kêu lên, Tiêu Ngô Đồng chậm rãi dừng lại bước chân, thần sắc y từ mờ mịt quay về tươi cười ngọt mềm, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngươi hẳn nên bắt đầu chuẩn bị.”
“Lần tiếp theo Phượng tiên sinh phát sóng trực tiếp.”
Tuy rằng Phượng tiên sinh phát sóng trực tiếp không hề có quy luật nhưng trước sau tuần hoàn theo một tần suất cố định, lần trước Tiêu Ngô Đồng phát sóng trực tiếp là trước khi y bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, cho đến nay đã gần hai tháng.
Lại kéo dài nữa, giá trị nhân khí của y phỏng chừng lại phải giảm xuống.
Không còn cách nào nữa, phải dùng nhân khí ca sĩ bổ khuyết cho hệ thống dưỡng thành ảnh đế, nếu không, dù hệ thống có nỗ lực bao dung Tiêu Ngô Đồng hơn nữa, y hẳn là một chút giá trị nhân khí cũng không lấy được, hiện giờ chẳng qua chỉ là cách một đoạn thời gian lại mở phát sóng trực tiếp truyền âm nhạc đã tương đối hưu nhàn.
Nhưng mà……
Cảm xúc hệ thống trầm xuống, Phượng tiên sinh phát sóng trực tiếp sắp tới, nói cách khác, tinh thần của Tiêu Ngô Đồng lại tới gần cái điểm giới hạn kia lần thứ hai.
Thiếu niên thở ra một hơi thật dài.
“Được rồi, ngươi chọn địa điểm đi, ta đi chọn người.”
Cái gọi là người, tất nhiên chính là người chuẩn bị tốt hết thảy cho Phượng tiên sinh, để y có thể yên tâm ca hát.
Thân phận Phượng tiên sinh không thể bị lộ ra, tìm người lại là một việc tương đối đơn giản.
Cho dù ở tinh cầu Frost kia, một đám người trung thực vây quanh cũng không tới đây cùng y.
Y hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, thần thức che giấu trong thức hải khuếch tán tới bốn phương tám hướng, cuồn cuộn như biển rộng, rộng lớn như sao trời, mạnh mẽ không thể ngăn cản.
Thần thức khổng lồ bao phủ phạm vi trăm dặm, đại não những người trong phạm vi này bỗng nhiên choáng váng.
Sàng chọn tầng ngoài ý thức……
Sàng chọn tầng trong ý thức…….
Trờ um.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...