Tiêu Ngô Đồng hoàn toàn lâm vào bên trong bình tĩnh.
Hệ thống vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ký chủ cũng có lúc an tĩnh như vậy, phần lớn tình huống, Tiêu Ngô Đồng đều là một đứa nhóc thích gây sự, cho dù là lúc sắm vai Phượng tiên sinh cũng không quên ở trong đầu quấy rầy mình.
Tình huống an tĩnh trong ngoài giống nhau giống như bây giờ, đã ít lại càng ít.
Từ lúc ban đầu, hệ thống đã biết ký chủ của nó không phải là một người bình thường.
Cái không bình thường này không phải chỉ là trọng sinh chuyển thế, cũng không phải là thân phận người tu tiên, mà là bản chất của Tiêu Ngô Đồng, thế giới tinh thần.
Thế giới tinh thần của Tiêu Ngô Đồng trống không.
Mặc kệ làm ra biểu cảm khoa trương tới cỡ nào, làm ra chuyện khác người như thế nào, thế giới nội tâm của y trước sau không một gợn sóng, giống như lão nhân đã trải qua hết thảy, đã mất tò mò với thế giới, chỉ muốn ở trong địa bàn của mình mà sống an nhàn, bình tĩnh dưỡng lão.
Mà bên ngoài tâm thái người già kia, bộ dáng y vẫn là đứa trẻ thiên chân vô tri.
Tầng ngụy trang này hoàn mỹ như thế, đủ để lừa gạt vô số người nhưng tuyệt đối không bao gồm hệ thống sống trong đầu Tiêu Ngô Đồng.
Cho dù là bạo nộ hay là vui vẻ, cho dù là tương phùng hay là chia lìa, kể cả là sinh hoạt mười sáu năm bị Tiêu gia đuổi ra, hay là chia tay cùng đoàn phim của đạo diễn Kern, trong thức hải vô cùng rộng lớn kia cũng không dậy nổi nửa phần cuộn sóng.
Có thể mới vừa rồi khi Tiêu Ngô Đồng kêu hai chữ “sư huynh”, thế giới thức hải của y nháy mắt sóng to gió lớn, ngay cả hệ thống cũng suýt nữa bị cảm xúc kịch liệt này xé rách.
Sau đó thức hải liền hư không, trừ một mảnh đại dương xanh ra cái gì cũng không có, thế giới thức hải đột nhiên nhiều thêm sức sống, như đã sớm chán ghét lạc thú sinh sống như người già.
“Ôi……” Trong yên tĩnh lâu dài, Tiêu Ngô Đồng rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta có chút……”
Có chút cái gì?
Kích động?
Hạnh phúc?
Kinh hỉ?
Hệ thống nghiêng tai lắng nghe.
“Có chút muốn vào WC……”
Ký chủ rác rưởi! Lãng phí cảm tình!
Đến giữa trưa, người trong khoang doanh nhân bắt đầu thấy đói, nhân viên vốn nên đến đưa cơm trưa lại không biết vì sao còn chưa tới.
Rốt cuộc có người ngồi không yên, quyết định tự mình đến nhà ăn xem.
Người kia ra khỏi cửa phòng, dùng quang não chụp sơ đồ lộ tuyến trên vách tường hành lang, vừa xem xét vị trí nhà ăn, vừa đi ra bên ngoài.
Toàn bộ tàu bay chia làm sáu tầng, hai tầng ở dưới là kho để hàng hoá chuyên chở, phụ trách vận chuyển hàng hóa, tầng trên cùng là khoang điều khiển, không cho phép hành khách bình thường đi vào.
Trong ba tầng giữa, hai tầng trên là khoang thuyền, một tầng dưới là khu giải trí hưu nhàn.
Nơi này được trang bị riêng một tổ nhân viên phục vụ, muốn làm hành khách hưởng thụ đãi ngộ tốt như trên mặt đất, mà nhà ăn nằm ở trong tầng này.
Hành khách theo bản đồ tìm xuống phía dưới thang máy, hắn đi vào, ấn nút xuống tầng thứ tư, nhìn con số trên thang máy không ngừng nhảy lên, xoa dạ dày đang đói, lộ ra một chút cấp bách.
Buổi sáng bởi vì bận không có thời gian ăn cơm, hắn đã đói không chịu được.
“Đinh!”
Con số dừng lại ở tầng bốn, cửa thang máy mở ra, hành khách mặt mang tươi cười đi ra ngoài, đánh giá mọi nơi tìm kiếm vị trí nhà ăn.
Quán cà phê, phòng bánh kem……
Hắn đếm kỹ cửa hàng đánh dấu trên bản đồ, đi về phía trước vài bước, đột nhiên phát giác độ cao tầm mắt có chút không đúng.
Càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp, sau đó xoay tròn dừng ở trên mặt đất.
Lúc này hắn mới nhìn thấy, một thân thể không đầu đứng ở phía sau.
A, cái kia hình như là thân thể của hắn……
Ý thức của hắn lâm vào bóng tối vĩnh cửu.
“Tư tư……” Con sâu siêu lớn múa may như lưỡi hái bò lại đây.
Sau khi xác nhận đối phương đã mất đi sinh mệnh, nó nhanh chóng xâu thân thể và đầu của người đàn ông lên, rồi trườn sáu cái đùi cường tráng đi vào cửa hàng san sát.
Đủ loại trùng lướt qua sàn nhà, phát ra thanh âm rất nhỏ mà khó nghe, đây hẳn là nơi giải trí náo nhiệt nhất trong tàu bay, có loại tĩnh mịch an tĩnh.
Nơi này không có ai, ít nhất không có một người nào sống.
Con sâu lưỡi liềm tiếp cận trung tâm thành giải trí, trong cửa hàng phía sau nó, từ cửa sổ và trong cửa dò ra vô số đầu sâu hình thù kỳ quái, mà càng đi, sâu xuất hiện càng nhiều.
“Tư tư tư……” Cuối cùng sâu lưỡi hái cũng đi vào vị trí trung tâm, nó quen cửa quen nẻo đi vào trong kiến trúc đồ vật, lưỡi hái ở trên vách tường hành lang trượt xuống dấu vết thật sâu.
Rất nhanh, dấu vết này hấp dẫn tới đủ thứ.
Trùng tộc rậm rạp từ bốn phương tám hướng bừng lên, đại bộ phận là sâu lưỡi hái, có phần nhỏ các chủng loại khác, nhóm sâu tụ lại bên nhau, áo giáp xác bên ngoài đen như mực dưới ánh đèn phản xạ ánh sáng âm lãnh, râu rung động truyền lại tin tức, nghênh đón đồng bạn đã đến.
—— Thanh trừ…… Người Xâm nhập…… Một người……
Sâu lưỡi hái múa may chân trước thi thể con người, tách đầu cùng thân thể ra, dưới ánh đèn trắng bệch có loại cảm giác ghê người, vết máu chưa khô văng khắp nơi từ vách tường đến mặt đất.
Nó hội báo qua tình huống, lại giơ thi thể xuyên qua đàn trùng, tới đại sảnh ném thi thể nhân loại tới trung tâm.
Ở chính giữa đại sảnh trang trí hoa mỹ vô cùng này, hết thảy đồ vật đều bị đẩy sang hai bên, chỉ có một cỗ lại một cỗ thi thể, hoặc là mặc chế phục tây trang, hoặc là ăn mặc đơn giản tùy ý bị chồng chất đơn giản lên nhau.
Thi thể mới bị ném lên bắn ra tảng lớn máu me, đôi mắt kia vẫn mở to vô thần ánh lên một tòa núi quái dị.
Đây là núi thây.
Hơi máu dẫn Trùng tộc ngo ngoe rục rịch tới, lưỡi hái cọ xát vang lên âm thanh kim loại va chạm lẫn nhau, tiếng bước chân rất nhỏ thường xuyên vang lên liên tục không ngừng trong không gian, tín hiệu vô hình theo râu rung động ở không trung truyền lại.
—— Yên lặng……
—— Nhân loại…… Kia…… Ở đây sao……
—— Không có…… Kiểm tra đo lường đến…… Tín hiệu…….
Đặc thù sinh mệnh…..
—— Hắn…… Không ở đây……
—— Xác nhận…… An toàn……
—— Tàu bay an toàn…… Xin hành động……
—— Có thể…… Hành động……
—— Có thể…… Hành động……
—— Có thể…… Hành động……
Tín hiệu như gợn sóng, một tầng lại một tầng mở rộng ra phía ngoài, toàn bộ sâu trong thành giải trí trong nháy mắt đều dừng động tác.
Chúng nó thẳng thân thể, đầu dữ tợn hướng về phía trước giơ lên cao cao, râu không ngừng rung tiếp thu tín hiệu.
Hành động……
Phảng phất như có người yên lặng ấn nút xuống, hết thảy trong nháy mắt này đều tạm dừng, lần thứ hai truyền tin, huyết tinh bị che giấu dưới an bình giả dối thình lình bị vạch trần.
Hàng ngàn con sâu từ bốn phương tám hướng bùng lên, trước đó chúng nó có khả năng ẩn thân sau bếp cửa hàng nào đó, ở hầm ngầm tòa tầng nào đó, thậm chí ở dưới chiếc giường nào đó, nhưng hiện tại những ngụy trang này hết thảy bị vứt bỏ, nhóm sâu không hề che giấu gương mặt tàn nhẫn của mình.
Thang máy từ từ đi lên, từ từ đi xuống, lại một người khó nhịn đói từ khu hành khách đi xuống, hắn còn muốn đi tìm quản lý thành viên đội bay đưa cơm phục vụ trước, phải khiếu nại đối phương một phen lại bị đàn sâu đen nghìn nghịt đột ngột ập vào mặt làm cho chấn kinh.
“Trùng…… Trùng…… Trùng……”
Lửa giận ngập trời bị rét lạnh cực độ ngưng lại, gương mặt hồng nhuận chợt tái nhợt như tuyết, người kia há miệng, hàm răng không khắc chế được run rẩy phát ra thanh âm lạch cạch.
“Trùng tộc!!!!!!!!!”
Tiếng người thê lương kêu to khủng bố đột nhiên im bặt, sâu lưỡi hái cực nhanh múa may tới gần, cắt thân thể hắn thành trăm mảnh, giây lát bị đạp thành thịt nát, mà tiếng thét chói tai của hắn cũng không có cơ hội được người khác nghe thấy.
~~~~~~~~~
WC gần khoang hạng nhất đều bị người khác chiếm, Tiêu Ngô Đồng không biết đường, hệ thống cũng giận dỗi không để ý tới y.
Cuối cùng một đường đi đến nơi hẻo lánh không biết là nơi nào, thế nhưng ở cái góc xó xỉnh này cũng tìm được WC không người.
“Thiết bị phục vụ nơi này quá kém, phải cải tiến, ta muốn khiếu nại!” Tiêu Ngô Đồng vừa rửa tay vừa tức giận bất bình nói, trong đầu y, hệ thống cũng chỉ hừ hừ hai câu không có ý định đáp lời.
Điều này làm cho Tiêu Ngô Đồng miệng đầy lời muốn nói bị nghẹn trong cổ họng, dị thường khó chịu, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc lương tâm phát hiện, hỏi.
“Chẳng lẽ ngươi giận dỗi với ta sao?”
Gãi gãi đầu, trầm tư suy nghĩ một trận lại nói.
“Nhưng ta lại không trêu chọc ngươi.
Ngươi thật nhỏ mọn, hệ thống!”
Hệ thống:……
Hệ thống hận không thể chảy ngược thời gian mười một năm, đem chính mình bị bề ngoài lừa gạt mà ngây ngốc ký kết khế ước kia chỉnh đốn một hồi!
Đúng vào lúc này, từ nơi xa đột nhiên vang lên thanh âm rất nhỏ như có người tới, Tiêu Ngô Đồng đành phải ngừng tìm tòi nghiên cứu hệ thống đang phát giận, lau khô tay xoay người đi ra bên ngoài.
Không có cách nào hết, y vẫn cần hình tượng, người đứng ở trong WC lầm bầm lầu bầu không phải bệnh tâm thần thì chính là bệnh tâm thần.
Tiêu Ngô Đồng căm giận hừ một tiếng, ngón tay đặt trên cửa WC.
~~~~~~~~
Tề Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên.
Trên tàu bay im ắng, chỉ có một mình hắn.
Tàu bay là trí năng tự động hướng dẫn trình tự tới Thủ Đô Tinh, những người khác phần lớn trở lại phòng mình nghỉ ngơi, hắn cũng chỉ là bởi vì nhiệm vụ trong người mới canh ở chỗ này.
Trái tim lại nhảy lên.
Tề Sâm duỗi tay sờ sờ ngực, đột ngột nghĩ tới những lời này.
Thật sự kỳ quái, trái tim mà không nhảy lên chẳng phải là chỉ có người chết mới vậy thôi sao.
Nhưng lúc này, hắn lại đích xác cảm nhận được cảm thụ mà hai mươi mấy năm qua chưa từng cảm nhận, cảm giác trong lồng ngực đang nhảy lên.
Thịch, thịch, thịch……
Khẩn trương mà lo lắng.
Xảy ra chuyện gì?
“Nguyên soái!”
Đang muốn nghĩ lại, Tiêu Kỳ Thụ đột nhiên đi ra đánh gãy ý nghĩ của Tề Sâm.
Khi hắn ta quay trở lại phòng mới nghĩ đến, nguyên soái giờ phút này hẳn là một mình ngốc trên tàu bay, đây chẳng phải là thời cơ kéo gần quan hệ hai bên một chút sao!
Mà khi Tiêu Kỳ Thụ đang muốn đi tới, hệ thống thông tin trên tàu bay lại đột ngột sáng lên đèn đỏ.
Lực chú ý của Tề Sâm giây lát liền bị hấp dẫn đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...