Tiệm bán đồ cho vật cưng.
Nhân viên trẻ tuổi đang ôm mặt ngẩn người, chuông gió ở cửa vang lên, cô vội vàng giơ lên mỉm cười chức nghiệp: "Hoan nghênh quang lâm!" Nhìn thấy khách là ai, cô cực lực khống chế vẻ mặt, nội tâm lại tại cuồng hô: Đẹp trai quá!
Người đến chính là Bạch Cẩn Lê, anh vẫn là một bộ thể thao trắng như trước, anh nói với nhân viên: "Tôi muốn mua một cái ổ và một ít thức ăn cho mèo."
"Được, mời đi bên này." Nhân viên dẫn anh tới nơi trưng bày: "Chính là nơi này, đây là toàn bộ những cái ổ dành cho mèo trong tiệm chúng tôi, anh xem thử thích dạng nào?"
"Xem thử đi, thích cái nào?" Bạch Cẩn Lê nói với Tiêm Vũ trong tay.
Lúc này nhân viên mới phát hiện trong tay anh còn đang ôm một con mèo nhỏ, vừa rồi cô chỉ lo xem mặt anh, hơn nữa con mèo nhỏ cũng màu trắng, cho nên không có phát hiện.
Tiêm Vũ tùy ý đánh giá một vòng, sau đó chỉ vào một cái ổ màu trắng meo một tiếng.
Bạch Cẩn Lê cũng rất vừa lòng với kiểu dáng này, "Lấy cái này, bây giờ đề cử cho tôi một chút thức ăn cho mèo đi."
"Được, mèo nhỏ của anh thoạt nhìn vừa đủ tháng đúng không, loại này cũng rất tốt." Nhân viên chỉ vào một khu vực nói, "Có rất nhiều hương vị cho anh chọn lựa."
Bạch Cẩn Lê nhìn hương vị trên gói to đọc hết ra, cuối cùng hỏi: "Mày thích loại nào?"
Tiêm Vũ chỉ chỉ nguyên vị, Bạch Cẩn Lê cầm lấy một túi.
Nhân viên đã bị hỗ động của một người một mèo làm kinh sợ, nếu lúc chọn ổ còn có thể nói là trùng hợp thì hiện tại không thể tự mình lừa mình được nữa, đôi chủ nhân và thú cưng này thật có thể câu thông với nhau, hơn nữa hoàn toàn không có khó khăn.
Bạch Cẩn Lê đi về phía thu ngân, "Tính tiền."
Nhân viên vừa quét mã vừa phát tác bệnh nghề nghiệp nói một câu: "Tiên sinh, nhìn anh có vẻ là người mới nuôi mèo, vậy anh đã mua WC cho mèo chưa?"
WC cho mèo?
Một người một mèo đồng thời sửng sốt, từ sau khi bị mang về đã phát sinh nhiều chuyện như vậy, căn bản bọn họ cũng không có suy xét qua vấn đề đi WC của mèo.
Nghĩ đến chuyện mình phải đại tiểu tiện lung tung giống một con mèo, mặt Tiêm Vũ liền đen lại, mà sắc mặt của Bạch Cẩn Lê cũng không tốt, coi như anh thiếu kiến thức thì cũng đã nghe qua hai từ hốt phân này, nghĩ đến mỗi ngày đều phải dọn dẹp phân cho Tiểu Bạch, anh liền muốn bạo tẩu.
Nhìn con mèo trong lòng bị oán khí màu đen bao trùm, anh do dự, không ngờ nuôi mèo lại phiền toái như vậy, anh có nên vứt Tiểu Bạch không nhỉ?
Nhân viên thông minh hiểu được tâm tư của Bạch Cẩn Lê, hiện tại có rất nhiều người trẻ tuổi có tật xấu này, nhìn thấy mèo nhỏ chó nhỏ đáng yêu liền la hét muốn nuôi, nhưng qua vài ngày liền buông tha, chỉ vì họ phải dọn dẹp phân cho thú cưng.
Bất quá những thứ này đều không là vấn đề, cô cười nói: "Hiện tại có rất nhiều người oán giận mỗi ngày đều phải quét dọn phân cho mèo nên rất phiền toái, cho nên căn cứ yêu cầu của khách hàng, cửa hàng chúng tôi đã thiết kế một khoản nhà WC chuyên dụng cho mèo." Cô nói xong từ dưới quầy cầm ra một hàng mẫu, giới thiệu nói: "Khoản WC này rất được hoan nghênh, chẳng những có thể tự động cảm ứng khi mèo ra vào, còn có thể tự động khởi động trình tự dọn dẹp sau khi mèo đi xong, cuối cùng còn có thể tự động thanh tẩy và tiêu độc.
Anh chỉ cần lắp nguồn cấp nước và cửa thoát chất bẩn là được."
"Được, lập tức lấy nó!"
"Meo!" Lập tức lấy nó!
Một người một mèo trăm miệng một lời nói.
"Anh có muốn mua vài món đồ chơi cho mèo của mình không?" Nhân viên thử thăm dò nói.
Vì vậy, vốn chỉ nghĩ đi mua ổ và thức ăn cho mèo thì nay Bạch Cẩn Lê lại mua về một đống lớn, chi trả xong, lưu lại địa chỉ, để bọn họ đưa hàng tới cửa.
Nhìn Bạch Cẩn Lê rời khỏi, nhân viên cầm lấy điện thoại, bên trên là ảnh chụp cô thừa dịp chụp lén lại lúc một người một mèo chọn thức ăn, cô đưa ảnh chụp lên mạng: Phát hiện miêu nô* đẹp trai! Người và mèo hỗ động manh** muốn chết! Sau đó cô viết chi tiết về Bạch Cẩn Lê và Tiêm Vũ hỗ động ra.
Chỉ chốc lát đã hấp dẫn một lượng fans lớn, số người ấn vào nhanh chóng tăng lên.
Cô không biết rằng hành động trong lúc vô ý này của mình đã thúc đẩy kịch tình phát triển nhanh hơn.
*Miêu nô: người hầu của mèo, đại khái là người thương mèo, cưng chiều mèo, sợ mèo...
** Manh – 萌 : bắt nguồn từ "moe" (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nhân vật trong anime-manga. 萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật.
Cho nên moe 萌え trở thành một kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng được nói đến rất "yêu" (adorable, cute, lovely, etc...!nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng được nói đến.
(by MeteoraX - tieuthao.wordpress.com)
Lâm Văn Văn vô tình nhìn đến thấy bài đăng này, thấy vẻ mặt ôn nhu của Bạch Cẩn Lê trên ảnh chụp, lòng cô chua chua, Cẩn Lê ca ca còn chưa có ôn nhu như vậy với mình! Thậm chí còn vì chú Bạch dì Bạch muốn tác hợp cho bọn họ mà chuyển ra Bạch gia.
Chẳng lẽ cô còn không bằng một con mèo? Không được, cô phải tìm Cẩn Lê ca ca hỏi cho rõ ràng!
Tiêm Vũ đang nằm trong trong nhà mới của mình chơi đùa với một quả bóng.
"Xảy ra chuyện rồi!" Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: "Lâm Văn Văn lập tức sẽ trọng sinh!"
Tiêm Vũ vồ hụt một cái, "Không phải còn có một đoạn thời gian nữa mới trọng sinh à? Sao lại nhanh như vậy?"
"Có người đưa ảnh của Bạch Cẩn Lê và cô phát lên mạng, Lâm Văn Văn ghen ghét dữ dội, muốn tới hỏi rõ ràng, kết quả vì tinh thần hoảng hốt nên bị tai nạn xe cộ, tôi cảm nhận được sóng điện não của cô ta không bình thường." Hệ thống nói: "Hiện tại cô ta đã bị đưa vào bệnh viện, lúc cô ta tỉnh lại sẽ bị thay thế bởi Lâm Văn Văn trọng sinh."
"Nói như thế, thân thể đang trong bệnh viện của tôi cũng rất nguy hiểm." Tiêm Vũ khó chịu nói, cô phải lập tức thông báo cho cha mẹ của thân thể này, để họ bảo vệ thân xác kia.
Nhưng làm một con mèo yếu ớt, cô nên dùng biện pháp gì để thông báo cho bọn họ đây?
Lúc này điện thoại của Bạch Cẩn Lê vang lên, anh cầm lấy điện thoại: "Uy?"
"......"
"Tai nạn xe cộ?" Anh nhướn mày: "Chuyện này liên quan gì đến con?"
Tiêm Vũ dựng lỗ tai lên, xem ra là chuyện có liên quan đến Lâm Văn Văn.
Không biết bên kia điện thoại nói cái gì, Bạch Cẩn Lê miễn cưỡng nói: "Được rồi, con sẽ lập tức đi qua."
Buông điện thoại, anh đến trước ổ của Tiêm Vũ: "Tao có việc phải ra ngoài một chút, mày ngoan ngoãn chờ ở nhà không được quậy phá."
Tiêm Vũ dịu ngoan meo một tiếng.
Nghe được tiếng đóng cửa, cô lập tức nhảy ra khỏi ổ, cô đã nghĩ ra biện pháp.
Cô có thể dùng hòm thư của nguyên thân để gửi thư cho cha mẹ, để bọn họ bảo vệ thân thể cô.
Nhưng vấn đề là, cô nhìn chằm chằm Notebook trên bàn trà, cô phải lên đó thế nào đây?
Ánh mắt cô đưa đến những món đồ chơi còn chưa dọn dẹp ở một bên, sau đó trong phòng xuất hiện một màn như thế này, một con mèo trắng nhỏ đẩy món đồ chơi đến bên bàn trà, sau đó cố sức nhảy lên món đồ chơi, rồi lại cố sức nhảy lên bàn trà.
Nhìn Notebook đang mở, Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, may là Bạch Cẩn Lê không đậy nắp lại, không thì cô có lợi hại bao nhiêu cũng không mở ra được.
Ấn mở máy, không đầy nửa phút thì Notebook đã sẵn sàng để sử dụng.
Tiêm Vũ cố sức dùng móng vuốt nhỏ ấn đăng nhập vào hòm thư của nguyên thân, sau đó gập ghềnh gửi một tin nhắn cho cha mẹ, nội dung như sau: Chú, dì, con là bạn tốt của Tiêm Vũ, tai nạn xe cộ của cô ấy không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý làm, bây giờ hung thủ còn đang ở xung quanh mọi người, xin hãy bảo vệ cho Tiêm Vũ.
Thành công gửi đi, cô lại cố sức làm sạch dấu vết của mình, sau đó đóng Notebook lại.
Hiện tại cô cũng chỉ có thể làm như vậy, khi cha mẹ nguyên chủ nhìn thấy bức thư này cho dù có hoài nghi cũng sẽ không lấy sự an toàn của con gái mình ra đùa, chỉ cần bọn họ bảo vệ thân thể cô lại, Lâm Văn Văn cũng sẽ gặp phải khó khăn nếu muốn lặng yên không một tiếng động giết chết cô.
Mọi chuyện cũng như Tiêm Vũ dự đoán, tuy rằng cha mẹ Mộ Tiêm Vũ bán tín bán nghi khi nhận được thư, nhưng vẫn lập tức tiếp thân thể con gái từ bệnh viện về, dù sao bác sĩ cũng nói vấn đề không phải trên thân thể, vậy tu dưỡng ở đâu cũng đều như nhau, nói không chừng ngày nào đó còn có thể tỉnh lại.
Dàn xếp xong thân thể của con gái, hai vợ chồng muốn điều tra cái địa chỉ của nơi gửi thư nhưng lại không điều tra được cái gì.
Lúc này hai vợ chồng lại lại tin tin tức trên bức thư thêm mấy phần, nhưng mà con gái mình vẫn luôn đi học ở nước ngoài, đối với mọi việc trong nước có thể nói hoàn toàn xa lạ, vậy đến cùng là người nào muốn hại cô? Hai người cơ hồ đồng thời nghĩ tới hôn sự với Bạch gia, xem ra, phải bắt đầu điều tra từ Bạch gia.
Tiêm Vũ không biết cha mẹ cô đã tìm thấy manh mối, cô đang tự hỏi làm sao mới có thể trở lại thân thể.
Lâm Văn Văn trọng sinh, cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Lần này tuy rằng tránh thoát ám toán, thế nhưng chỉ cần linh hồn cô còn một ngày về không về lại trong thân thể thì an toàn của cô sẽ không được bảo đảm.
Cô cũng không muốn lấy thân hình của một con mèo để PK* với nữ chủ thủ đoạn ác độc kia.
*PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ.
Nói chung việt-sub cho dễ hiểu thì PK là hành động Solo trong chiến đấu.
Đúng rồi! Mắt Tiêm Vũ sáng lên, trong kịch tình của đời thứ nhất, con mèo là bị Lâm Văn Văn giết chết nên linh hồn mới trở về thân thể, cô có nên nếm thử một chút không nhỉ? Cô ghé vào bàn trà nhìn xuốngbên dưới, độ cao này, xem như có ngã xuống cũng không chết được? Vậy thì chọn chết đuối? Nhớ lại cảm giác bị nước lạnh vây quanh, cô quyết đoán lắc đầu, kiểu chết này quá khủng bố, đổi loại khác thì hơn.
Bạch Cẩn Lê cũng không biết mèo nhỏ nhà anh đang rối rắm làm thế nào để tự sát, anh đang không kiên nhẫn nhìn cô gái trên giường bệnh: "Đến cùng cô muốn nói gì?" Cô gái này từ sau khi tỉnh lại vẫn rất không bình thường, vừa mới bắt đầu còn mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy anh thì vô cùng kích động, thật vất vả tỉnh táo, lại muốn một mình nói chuyện với anh.
Anh vẫn rất phản cảm với cô gái vẫn dây dưa mình này, nếu không phải ngại với giao tình của cha mẹ mình và cha mẹ đối phương thì anh đã sớm rời đi.
"Cẩn Lê ca ca." Lâm Văn Văn nắm chặt gra giường bên dưới: "Em biết lúc trước đã gây nhiều rắc rối cho anh, nhưng sau khi trải qua lần tai nạn xe cộ này, em đã nghĩ rõ ràng." Cô mở mắt to nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩn Lê, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: "Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, em sẽ chậm rãi buông tay, hi vọng anh đừng chán ghét em nữa."
"Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt." Bạch Cẩn Lê nhẹ nhàng thở ra, bất kì ai bị một khối da trâu đeo bám cũng sẽ không có tâm tình tốt đẹp gì.
Anh nhìn đồng hồ một chút: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi đây." Tiểu Bạch hẳn cũng đói bụng rồi?
Từ sau khi Bạch Cẩn Lê rời khỏi, Lâm Văn Văn vẫn luôn cúi đầu, không biết qua bao lâu, vai cô bắt đầu run rẩy, sau đó điên cuồng cười ha hả: "Mộ Tiêm Vũ, cô nằm mơ cũng sẽ không nghĩ được tôi sẽ trọng sinh chứ?" Nhớ lại kiếp trước mình vì người phụ nữ này mới mất đi Bạch Cẩn Lê, cuối cùng còn bị trục xuất khỏi nước, trong mắt cô tràn đầy hận ý: "Cẩn Lê ca ca là của tôi! Lần này tôi xem cô tranh với tôi thế nào!"
Rõ ràng chuyện này toàn bộ đều là do Bạch Cẩn Lê làm, nhưng cô ta lại đưa tất cả thù hận lên người Mộ Tiêm Vũ, với Bạch Cẩn Lê vẫn là yêu thâm trầm, não đường về của cô ta cũng thật khiến người khác phải say!
Nhớ đến trước tai nạn xe cộ nhìn thấy ảnh chụp ấm áp hỗ động của một người một mèo, cô cầm điện thoại trong ngăn kéo ra, bấm gôi một dãy số: "30 vạn, giết một người cho tôi."
Kiếp trước là mình nhất thời xúc động giết chết con mèo, mới có thể khiến linh hồn của Mộ Tiêm Vũ trở lại thân thể, lần này, cô sẽ không ngốc như vậy nữa.
Mộ Tiêm Vũ, tôi rất chờ mong, nếu thân thể cô chết thì cô sẽ làm sao đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...