Hạng Hạo và Tiêm Vũ hỗ động càng ngày càng nhiều, ánh mắt của người trong đoàn làm phim nhìn hai người đều lộ ra ái muội, đáng giận là đương sự lại không hề hay biết, Tiêm Vũ bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người bên cạnh, cô cũng đã biểu hiện rất rõ rệt, vậy mà người này còn không thông suốt?
"Sao vậy?" Hạng Hạo thấp giọng hỏi.
"Không có gì." Tiêm Vũ âm thầm cắn răng, sức quan sát sâu sắc như thế, vậy mà đề cập đến chuyện tình cảm lại rơi tuyến là sao vậy không biết?
Hôm nay quay chụp là một màn diễn cuối cùng của Tiêm Vũ, tổ chức của nữ sát thủ xuất động các thành viên ám sát Long Ngạo, ở một khắc cuối cùng nữ sát thủ lại làm phản, cản một tên cho Long Ngạo.
"Vì sao ngốc như thế, ngươi biết thực lực của ta mà." Long Ngạo ôm nàng, vẻ mặt phức tạp nói.
Kỳ thật đã nhiều ngày nay hành động của nàng rất không bình thường, hắn cũng đoán được tổ chức của nàng sẽ có hành động, nên đã sớm an bài xong toàn bộ, mũi tên vừa rồi, liền tính nàng không hỗ trợ hắn cũng có thể né tránh.
"Ta, ta biết." Nữ sát thủ cười nói: "Nhưng ta khống chế mình không được."
"Ngốc quá."
Long Ngạo bất đắc dĩ nói, tay ôm nàng lại giữ thật chặt, từ nhỏ hắn đã sinh hoạt trong bóng tối, đến phụ thân thân sinh (cha ruột) đều không có lúc nào không tính toán muốn giết chết hắn, nhưng tiểu cô nương này lại không quan tâm tính mạng cứu hắn, giọng hắn ngẹn ngào: "Nàng yên tâm, ta đã sai người đi tìm thái y, nàng sẽ không sao."
"Chàng không cần gạt ta, ta biết mình sắp chết." Âm thanh của sát thủ càng ngày càng thấp, nàng si ngốc nhìn Long Ngạo: "Long Ngạo, đến vừa rồi ta mới phát hiện, ta thích chàng."
"Đồ ngốc." Long Ngạo đau xót nói: "Nếu thích ta thì phải ráng kiên trì, không được chết."
Ánh mắt sát thủ bỗng nhiên sáng lên: "Chàng cũng thích ta đúng không?"
"Đúng." Long Ngạo gian nan nặn ra một nụ cười, "Ta đã sớm thích nàng."
Sát thủ nở nụ cười, cười hạnh phúc: "Long Ngạo, ta tên là A Cửu, không được quên ta."
Nói xong, nàng liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Long Ngạo ngây ngốc ôm nàng, vì sao, vì sao ngay cả một tia ấm áp cuối cùng bên cạnh hắn cũng bị cướp đi?
"Không được để bất cứ người nào sống sót!"
Nói một câu với thị vệ phía sau, sau đó ôm lấy sát thủ rời đi, một khắc này, khát vọng quyền lực trong lòng hắn đạt tới đỉnh núi, chỉ khi có được quyền lực mới có thể bảo hộ những gì mình để ý.
Người xung quanh bị loại bầu không khí bi thương này lây nhiễm, vài cô gái thậm chí rớt nước mắt, đến khi đạo diễn gọi ngừng, mọi người mới hồi phục tinh thần lại.
Tiêm Vũ nhảy xuống từ trong lòng Hạng Hạo, vỗ vỗ vai anh: "Hạng đại thần vất vả."
Thấy Hạng Hạo vẻ mặt hoảng hốt, biết anh còn chưa xuất diễn, liền đi đến một bên không để ý đến anh nữa.
"Ô ô ô, Tiêm Vũ, sao em có thể chết như vậy." Đôi mắt Ngọc tỷ hồng hồng ôm cánh tay Tiêm Vũ nói.
Gân xanh trên thái dương của Tiêm Vũ nhảy nhảy: "Ngọc tỷ, không phải là em chết."
"Ô ô, còn không phải như nhau sao."
Ngọc tỷ tiếp tục khóc, đây là màn diễn cuối cùng, cô sẽ nhanh chóng chia tay với Hạng đại thần.
"Chị nói em có nên suy xét đổi lại người đại diện không?" Tiêm Vũ thấp giọng uy hiếp.
Ngọc tỷ cứng đờ, sau đó lập tức đứng thẳng dậy, một mặt nghiêm túc nói: "Chị thấy không cần."
Tiêm Vũ không để ý tới người đại diện thỉnh thoảng vẫn động kinh này nữa, đi tháo trang sức.
Đây là màn diễn cuối cùng của Tiêm Vũ trong tổ quay phim, xét thấy Tiêm Vũ biểu hiện rất tốt, đạo diễn hào phóng tỏ vẻ buổi tối mời khách ăn cơm thuận tiện làm tiệc chia tay Tiêm Vũ.
Hiếm khi đạo diễn công tác cuồng ma cộng thêm vắt cổ chày ra nước chịu xuất máu một lần, cho nên đêm nay mọi người chơi vô cùng tận hứng, Tiêm Vũ làm vai chính tự nhiên chính là đối tượng bị chiếu cố trọng điểm.
Bởi vì trong lòng có mưu đồ, cho nên đối với việc kính rượu của mọi người, ai đến cô cũng không cự tuyệt, cuối cùng như ý nguyện say mất.
Nhìn Tiêm Vũ mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, Hạng Hạo ngồi bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô, kéo cô lên, bởi vì dùng lực quá lớn, Tiêm Vũ ngã vào trong lòng anh.
Nhuyễn ngọc ôn hương* trong ngực, Hạng Hạo luyến tiếc buông ra, nhưng anh biết trường hợp này còn không được, cho nên chỉ lưu luyến một chút liền đỡ cô dậy, Tiêm Vũ đang dựa vào thoải mái, bỗng nhiên bị đẩy ra nên rất bất mãn, giãy dụa lại nhào vào lòng anh.
Hạng Hạo theo bản năng nhìn bốn phía một chút, phát hiện người khác nếu không phải say ngã ra thì chính là đang đùa giỡn rượu điên**, căn bản không có ai chú ý nơi này, anh nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận ôm lấy cô, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ của mình.
*Nhuyễn ngọc ôn hương [软玉温香]: "Nhuyễn" [软]: Dịu dàng ; "Ngọc" [玉], "Hương" [香]: cách gọi khác dành cho con gái.
Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
(Theo Tra tuân công cụ đại toàn)
**Đùa giỡn rượu điên: náo loạn ầm ĩ, chơi đùa quậy phá sau khi say.
Hôm nay lúc quay phim, ánh mắt Tiêm Vũ nhìn anh tràn đầy tình ý, tuy rằng đó chỉ là ánh mắt của sát thủ A Cửu nhìn Long Ngạo, nhưng anh lại khống chế không được mà động tâm, khoảnh khắc đó, anh thậm chí hi vọng Tiêm Vũ thật sự thích anh.
Đưa tay vuốt ve gương mặt cô, anh đây là thích cô rồi?
Tiêm Vũ cảm thấy ngứa nên quay đầu muốn đẩy ra bàn tay đang gây rối mình, trong lúc chuyển động lộ ra sợi dây cô đang đeo.
Hạng Hạo sửng sốt, sau đó đưa tay lấy vòng cổ ra, đây chính là vật mà trước đây anh đã đưa cho cô bé cứu anh.
Thấy Tiêm Vũ đã không nhúc nhích nữa, Hạng Hạo cười khẽ: "Thì ra là em."
"Hạng đại thần, Tiêm Vũ sao rồi?"
Bởi vì có chút chuyện nên bây giờ Ngọc tỷ mới xuất hiện, lo lắng hỏi thăm, đối với việc Hạng Hạo ôm Tiêm Vũ ngược lại vẫn không có nghĩ nhiều cái gì.
"Không có việc gì, chỉ là uống say mà thôi."
"Vậy thì tốt." Ngọc tỷ yên tâm, cô đỡ lấy Tiêm Vũ, hướng về Hạng Hạo nói cảm ơn: "Làm phiền anh rồi, tôi đưa Tiêm Vũ trở về trước." Sau đó Hạng Hạo trơ mắt nhìn Ngọc tỷ mang Tiêm Vũ đi.
"Sao vậy, luyến tiếc?" Lúc này Nick chạy qua.
"Nhàm chán." Hạng Hạo cầm lấy cái chén trên bàn uống một ngụm, không để ý tới anh.
"Vừa rồi anh đều thấy được." Nick đắc ý: "Anh đã sớm nhìn ra cậu đối xử với cô ấy không bình thường rồi."
Hạng Hạo không nói nữa, mà là bỗng nhiên đến một câu: "Tôi nhớ mình có một căn hộ trong Sắc Vi Hoa Viên, anh tìm người thu thập một chút, sau này tôi sẽ ở đó."
Sắc Vi Hoa Viên? Nick sửng sốt một chút, sau đó bừng tỉnh, hình như Mộ Tiêm Vũ cũng ở nơi này, đây là cậu ta muốn cận thủy lâu đài* bồi dưỡng tình cảm? Không ngờ rằng tên cảm tình ngu ngốc này cư nhiên sẽ chủ động như vậy, khó khăn lắm cậu ta mới thích một người, Nick hưng phấn nói: "Không thành vấn đề, cứ để anh lo."
*Cận thủy lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
(http://vietnamese.cri.cn)
Tiêm Vũ chỉ nghỉ ngơi hai ngày liền bắt đầu làm việc, từ lúc [Xem hải] thắng lớn ở các rạp chiếu phim, độ nổi tiếng của cô cũng càng ngày càng cao, fans càng ngày càng nhiều, công ty quyết định rèn sắt khi còn nóng.
Kịch bản chế tạo cho cô đã hoàn thành, là một bộ thuần mỹ về tình yêu và hài kịch, kịch bản có tên là [Nhất kiến chung tình], nói về một đại thiếu gia nhất kiến chung tình với một danh môn khuê tú, bắt đầu theo đuổi cô, bởi vì ở nước ngoài nhiều năm, cho nên lời nói và hành động của anh tương đối mở ra, điều này làm cho danh môn khuê tú không thể chấp nhận, thậm chí rất phản cảm.
Thế nhưng tính tình đại thiếu gia cố chấp, nhận định một người thì sẽ không thay đổi, cho nên anh vẫn luôn chuyển xung quanh danh môn khuê tú, xảy ra rất nhiều chuyện làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Sau này cha của danh môn khuê tú làm ăn thất bại, chủ nợ coi trọng danh môn khuê tú, muốn dùng cô để gán nợ, lúc này đại thiếu gia bước ra, trả đủ nợ nần của nhà cô.
Danh môn khuê tú từ nay nhìn anh với cặp mắt khác, cuối cùng bị sự si tình của đại thiếu gia đả động, hai người thành thân thuộc.
Bối cảnh của kịch bản là thời đại dân quốc, đạo diễn vì theo đuổi hoàn mỹ nên đã chọn thành phố T phù hợp với yêu cầu của kịch bản nhất làm nơi quay chụp, Tiêm Vũ thu dọn một chút liền mang theo Ngọc tỷ và trợ lý mà công ty đưa cho cô bay đến thành phố T.
Khiến cho Hạng Hạo vừa chuyển vào Sắc Vi Hoa Viên, đang chuẩn bị bồi dưỡng tình cảm với cô bị chụp hụt.
Lần này hợp tác với nam chính là một mĩ nam trong giới giải trí - Ngô Trạch, người lớn lên đẹp trai, kỹ thuật diễn tốt, càng quan trọng là làm người rất khiêm tốn, bởi vậy hai người ở chung rất vui vẻ, quay chụp cũng thuận lợi, nhưng đạo diễn yêu cầu rất cao, vì theo đuổi hoàn mỹ mà rõ ràng đã quay xong nhưng nếu ánh sáng không khiến ông hài lòng sẽ phải quay lại một lần nữa, bởi vậy kế hoạch lúc đầu là sau hai tháng có thể hoàn thành bộ phim nhưng lại bị kéo ra thành ba tháng.
Kiến trúc cổ kính, quý công tử nhẹ nhàng hôn xuống thiếu nữ trong lòng, gió nổi lên, hoa đào trên cây rơi xuống, khiến cảnh tượng này càng thêm xinh đẹp.
Rất nhiều người đi đường dừng lại bước chân, si ngốc nhìn một màn này, nếu không phải thấy được nhân viên quay chụp, bọn họ thật sẽ nghĩ rằng mình xuyên không trở về thời đại dân quốc.
Hạng Hạo nhìn một màn này, trên mặt vẫn giống người khác, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch tiết lộ cảm xúc chân thật của anh, đáng chết, hôn lâu như vậy đạo diễn còn không kêu ngừng? Từ sau khi Tiêm Vũ không thông báo với anh một tiếng đã chạy đến nơi này quay phim, tâm tình của anh luôn rất không tốt, vừa mới nhận rõ tình cảm của mình, còn không kịp hành động, đối phương liền chạy mất.
Mà anh vì [Cung biến], căn bản không thể đi theo, cho nên vừa mới từ biệt thì chính là ba tháng, tuy rằng trong lúc đó hai người có điện thoại qua lại, nhưng bởi vì cả hai đều có công việc nên cho dù trò chuyện cũng chỉ là vội vàng nói vài câu thì cúp máy, căn bản không có thời gian tâm sự.
Thật vất vả quay xong bên kia, bọn họ cũng tới thành phố T để quay ngoại cảnh, vừa xuống máy bay anh liền đến tham ban, lại nhìn thấy người con gái mình thích đang hôn môi với người khác, cho dù biết đây chỉ là diễn nhưng anh vẫn rất mất hứng.
Rốt cuộc đạo diễn cũng kêu cắt, nhìn hai người vẫn đang trò chuyện thân thiết, anh lấy dáng người ưu nhã nhưng tốc độ lại cực nhanh đi đến trước mặt hai người: "Tiêm Vũ, đã lâu không gặp."
Tiêm Vũ quay đầu, kinh ngạc nhìn anh: "Hạng đại thần? Sao anh lại ở đây?"
Kỳ thật lúc Hạng Hạo vừa xuất hiện thì cô đã biết, bởi vậy mới có thể quay chụp xong còn lưu lại trò chuyện với Ngô Trạch, chính là muốn xem phản ứng của Hạng Hạo một chút, kết quả coi như vừa lòng, xem ra sự cố gắng của cô cũng không có uổng phí.
"Bọn anh đến đây quay ngoại cảnh, biết em cũng quay phim trong này, nên thuận tiện đến thăm em một chút." Hạng Hạo ôn nhu nói: "Sắp giữa trưa rồi, nếu không bận gì thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
"Được, anh chờ em một chút, em đi thay quần áo." Tiêm Vũ nói xong quay đầu nhìn về phía người hợp tác của mình: "Tiểu Trạch, anh có muốn đi chung luôn hay không?"
Tiểu Trạch? Hạng Hạo nhướn mày, gọi còn rất thân thiết a, anh cười nhìn về phía Ngô Trạch: "Đúng vậy, cùng đi đi, xem như cảm tạ trong khoảng thời gian này anh đã chiếu cố Tiêm Vũ."
Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Hạng đại thần, anh ta đang tuyên bố quyền sở hữu? Anh thật cẩn thận nhìn Tiêm Vũ một cái, chẳng lẽ tin tức nói là thật, bọn họ thật ở bên nhau?
"Ngô Trạch, anh đang ngốc cái gì vậy?" Không biết tâm lí của Ngô Trạch đang hoạt động, Tiêm Vũ khó hiểu hỏi.
Nhìn thấy Ngô Trạch không ngừng trộm ngắm Tiêm Vũ, tâm tình Hạng Hạo càng kém, ánh mắt anh như đao, giọng lại dị thường ôn hòa: "Có chuyện gì sao?"
Nhận được ánh mắt phóng đao của Hạng Hạo, Ngô Trạch lập tức hồi thần hơn nữa tỏ vẻ áp lực này quá lớn, anh nhanh chóng rửa sạch bản thân: "Không có gì, tôi chỉ xem Tiêm Vũ như em gái, chiếu cố cô ấy một chút là chuyện nên làm." Anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý xấu gì với Tiêm Vũ, "Một lát nữa tôi còn có việc, hai người đi đi." Sau đó không quên dặn dò Tiêm Vũ: "Đừng quên buổi tối có liên hoan, đến lúc đó em cũng đưa Hạng đại thần đến đi."
Tiêm Vũ nhìn về phía Hạng Hạo, lấy ánh mắt hỏi ý anh thế nào.
Hạng Hạo không chút do dự nói: "Được." Về phần tiệc tối gì đó mà Nick nói, đại thần tỏ vẻ, đó là cái gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...