Nguyên Phối Nghịch Tập FULL


Vô lại và Mộ Tiêm Nhiên còn chưa lĩnh lấy kết hôn, cho nên bọn họ muốn ly hôn chỉ ở trong thôn tuyên truyền một chút khiến mọi người biết thì xong rồi, vô lại động tác rất nhanh, còn chưa tới buổi tối, toàn thôn đều biết chuyện hai người ly hôn.
Đợi đến thời điểm Mộ Tiêm Nhiên rốt cuộc có thể nói thì mọi chuyện đã thành kết cục đã định.

Quả phụ và vô lại thân thiết vào phòng, người vây xem thấy náo nhiệt đã đủ, chậm rãi tản ra.

Cô không có chỗ để đi, chỉ phải đến trước cửa Mộ gia, không ngừng nhận lỗi cầu xin, hi vọng ba mẹ Mộ có thể mềm lòng thu lưu cô.
Tiêm Vũ thấy ba mẹ Mộ không thèm quan tâm tiếng khóc ngoài cửa, chỉ làm những chuyện cần làm.

Biết bọn họ sẽ không tha thứ Mộ Tiêm Nhiên nữa, cũng là lúc nên cho cô ta một kích cuối cùng, thừa dịp ba mẹ Mộ đi ra phía sau lấy đồ ăn, cô ra bên ngoài.
Nhìn thấy cửa mở, Mộ Tiêm Nhiên mắt sáng lên, thấy là Tiêm Vũ, nhớ đến chút suy đoán kia, sắc mặt cô hơi đổi, vô ý thức lui về sau vài bước.

Thế nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, cô phồng lên dũng khí đối mặt với Tiêm Vũ, tràn ngập hi vọng hỏi: "Chị, ba mẹ đã tha thứ cho em rồi đúng không?"
Tiêm Vũ cười tủm tỉm nhìn cô: "Chị, thì ra cô còn biết tôi là chị cô, như thế nào? Không nhà để về? Muốn cầu ba mẹ tha thứ? Những gì cô làm đều là nhằm vào tôi, vì sao cô không hỏi xem tôi có tha thứ cho cô hay không?"
"Chị......" Mộ Tiêm Nhiên lui về sau một bước, nhỏ giọng kêu lên.
"Sách!" Tiêm Vũ ghét bỏ nói: "Nhìn bộ dạng này của cô thật sự quá khó chịu, vẫn là dáng vẻ thật của cô thuận mắt hơn chút." Nói xong vung tay lên, giải trừ pháp thuật trên người cô ta.

Mộ Tiêm Nhiên cảm giác trên người nhẹ một cái, lực lượng áp chế bản thân biến mất, cô thử mở miệng: "Mộ Tiêm Vũ?"
Thanh âm cao ngạo lại hỗn loạn khinh thường, là giọng nguyên bản của cô, cô rốt cuộc khôi phục bình thường! Nhưng nhìn thấy Mộ Tiêm Vũ một mặt ý cười trước mặt, sự kích động của cô chậm rãi bình phục, lý trí cũng trở lại, sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên khó coi, kéo ra khoảng cách với Tiêm Vũ: "Quả nhiên, tôi biến thành dạng này đều là do cô hại!"
"Là tôi làm thì thế nào?" Tiêm Vũ nhún nhún vai, hào phóng thừa nhận: "Nếu không phải cô muốn hãm hại tôi, tôi mới lười đối phó cô."
"Cô không phải Mộ Tiêm Vũ, cô là yêu quái!" Mộ Tiêm Nhiên hô to, Mộ Tiêm Vũ thật sự rất khúm núm, làm sao có thể có loại năng lực này, chẳng những khiến lời nói và hành vi của cô đi ngược tâm ý mình, lại còn khiến cô nói không ra lời.
"Chúc mừng cô có câu trả lời đúng." Tiêm Vũ vỗ vỗ tay, "Đáng tiếc không có phần thưởng."
Cô muốn xông lên xé nát gương mặt chán ghét kia, nhưng cố kỵ thân phận yêu quái của Tiêm Vũ, bỗng nhiên mắt cô sáng lên, cả giận nói: "Tên yêu quái này, tôi và cô không có thù hận, vì sao cô đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ cô có ý đồ gì với thôn chúng tôi?"
Cô cố ý tăng lớn âm lượng, ý đồ muốn để người khác nghe được, chỉ cần có người đi qua, cô sẽ tố giác thân phận chân thật của người phụ nữa này, mọi người nếu biết cô ta không phải là Mộ Tiêm Vũ thật sự, nhất định sẽ không bỏ qua cho yêu quái này, đến lúc đó cô chỉ cần đem hành vi khác thường của mình trong đoạn thời gian này đều đẩy lên người cô ta, mọi người sẽ một lần nữa tiếp nhận cô.

Không có hiểu lầm nữa, Mộ Tiêm Vũ lại không còn, vậy cô và Hướng Quốc ca vẫn còn khả năng, càng nghĩ ánh mắt cô càng sáng.
"Mộ Tiêm Nhiên, cô thật đúng là máu lạnh vô tình! Chị cô bị đánh tráo, bây giờ không biết tung tích, cô cư nhiên một chút cũng không lo lắng, chỉ lo quan tâm mình."
Tiêm Vũ lạnh lùng nói.

Nhìn mắt cô ta không ngừng chuyển động, không khỏi nở nụ cười: "Cô muốn thu hút sự chú ý của người khác để họ đến cứu cô? Sau đó trừ bỏ yêu quái là tôi?"
Mộ Tiêm Nhiên cả kinh, bối rối nói: "Tôi không biết cô đang nói gì."
Tiêm Vũ không để ý nói: "Cô không thừa nhận cũng không sao, tôi chỉ muốn cô biết đừng uổng phí tâm cơ, nơi này đã bị tôi dùng pháp thuật ngăn cách, chúng ta nhìn thấy nghe thấy, nhưng người khác lại nhìn không thấy chúng ta, cũng nghe không được âm thanh của chúng ta."

"Tôi bị cô hại thảm như thế, cô còn muốn thế nào?" Nhìn thấy một con gà nhỏ xuyên qua thân thể mình, Mộ Tiêm Nhiên rốt cuộc chịu không nổi khóc ra.
"Thật đúng là thấy mà thương."
Tiêm Vũ nâng mặt cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Cô yên tâm, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy nữa, lần này tới tìm cô chỉ là muốn cho cô xem vài thứ."
Nói xong lấy ngón tay điểm vào trán cô một chút, đem nguyên kịch tình truyền cho cô.
Một đống lớn ký ức liền tràn vào trong đầu Mộ Tiêm Nhiên, tư vị rất không dễ chịu, Mộ Tiêm Nhiên hai tay ôm đầu, đau khổ tiếp thu những ký ức này, đợi đến chút ký ức kia bị tiêu hóa, cô ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tiêm Vũ: "Những ký ức này đều là thật? Tôi thật chiếm được Chung Hướng Quốc?"
"Đây là nguyên bản vận mệnh của cô, bất quá đáng tiếc, tôi xuất hiện, cho nên âm mưu của cô bại lộ."
Tiêm Vũ biến ra một chiếc ghế dựa ngồi xuống.
"Đều là cô, đều là cô!" Mộ Tiêm Nhiên hung hăng trừng Tiêm Vũ: "Vốn tôi có thể hạnh phúc, là cô hủy tôi!"
"Thực kì lạ, rõ ràng là cô đoạt hạnh phúc của chị mình, tôi làm như thế, chỉ là khiến chuyện trở lại quỹ đạo."
Tiêm Vũ ghé sát vào Mộ Tiêm Nhiên, khiến vẻ mặt của mình trở nên âm trầm khủng bố: "Biết vì sao tôi sẽ xuất hiện sao? Bởi vì chị cô chết quá oan, oán khí của cô ấy quá sâu, chỉ có hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, để người xấu nhận đến trừng phạt, cô ấy mới có thể an tâm đầu thai, cho nên tôi mới đến tìm cô."
"A!" Mộ Tiêm Nhiên chịu không nổi kích thích, hôn mê bất tỉnh.
"Như vậy đã hôn mê? Hệ thống, kiểm tra một chút tình trạng tinh thần của cô ta."
"Đã kiểm tra đo lường, nữ chủ bởi vì nhận đến quá nhiều kích thích, không có cách thừa nhận, sau khi tỉnh lại trăm phần trăm sẽ biến thành người điên."
Một vòng ánh sáng màu hồng chiếu vào người Mộ Tiêm Nhiên, một lát sau thu hồi.

"Vậy thì tốt." Tiêm Vũ gật đầu, Mộ Tiêm Nhiên điên, hẳn là sự trả thù tốt nhất dành cho cô ta.
Tiêm Vũ bỏ đi vòng ngăn cách, chậm rì rì vào trong nhà, về phần Mộ Tiêm Nhiên nằm trên mặt đất, cuối cùng sẽ có người phát hiện không phải sao?
"Con đi đâu vậy?" Ba Mộ thấy cô từ bên ngoài đi vào, nhíu mày hỏi: "Con đi tìm nghịch nữ kia sao? Nó đối xử với con như thế, con còn đồng tình nó?"
Tiêm Vũ cúi đầu, khiến mình thoạt nhìn có vẻ mười phần yếu ớt ưu thương: "Con chỉ muốn tìm nó hỏi rõ ràng, hai người chúng con cùng nhau lớn lên, con đối với nó tốt như vậy, nó vì sao lại đối xử với con như thế."
"Ai..." Ba Mộ thở dài: "Ba cũng không rõ, hai đứa đều là con gái của ba, ba cũng chưa từng nặng bên này nhẹ bên kia, vì sao tính cách của hai đứa sẽ khác nhau nhiều như thế." Ông vỗ vỗ bả vai Tiêm Vũ: "Về sau coi như không có đứa em gái này đi."
"Dạ, con biết." Tiêm Vũ gật đầu, sau đó thuận miệng nói một câu: "Có điều, con thấy cảm xúc của nó có chút không đúng."
"Nó đã không thích hợp thật nhiều năm, không cần để ý nó nữa, chúng ta đi ăn cơm." Ba Mộ không để ý nói.
Ngày hôm sau, lúc ba mẹ Mộ đưa Tiêm Vũ ra ngoài, liền thấy được một Mộ Tiêm Nhiên điên điên khùng khùng.
Tiêm Vũ sợ hãi tránh sau lưng ba Mộ: "Ba ba, Tiêm Nhiên làm sao vậy?"
"Hình như điên rồi." Ba Mộ vẻ mặt phức tạp nói, nhìn Mộ Tiêm Nhiên không ngừng ngây ngô cười, đến cùng vẫn không có biện pháp làm như không thấy, còn là đem cô mang về trong nhà nhốt lại.
Dàn xếp Mộ Tiêm Nhiên xong, thời gian cũng đã qua thật lâu, ba mẹ Mộ đưa Tiêm Vũ đến cửa thôn, tài xế Chung gia đã chờ ở nơi này.
Sợ Tiêm Vũ sẽ bởi vì bọn họ thu lưu Mộ Tiêm Nhiên mà trong lòng không thoải mái, ba Mộ cẩn thận giải thích: "Em gái con bây giờ thành cái dạng này, nếu chúng ta lại mặc kệ, khẳng định nó không sống nổi, coi như xuất phát từ đồng tình, ba cũng không thể bỏ lại nó."
"Ba ba, con hiểu rõ." Tiêm Vũ cười nói: "Hơn nữa, nó cũng đã nhận đến trừng phạt."
"Vậy thì tốt." Thấy con gái không để ý, ba Mộ yên tâm: "Thời gian không còn sớm, con nhanh chút trở về đi."
"Đến bộ đội phải thật tốt chiếu cố mình, cũng phải thật tốt chiếu cố Hướng Quốc, phải thường xuyên viết thư về."
Mẹ Mộ không yên lòng dặn dò, nghĩ đến đứa con gái này đi rồi sẽ thật lâu không gặp được nữa, giọng bà trở nên nghẹn ngào.
Hai người già thật lòng yêu thương khiến Tiêm Vũ rất cảm động, cô kéo lại tay hai người, dặn dò nói: "Con biết, hai người cũng phải giữ gìn thân thể, có khó khăn gì có thể đi tìm ba mẹ chồng con hỗ trợ."

"Tốt lắm, ba mẹ biết rồi, đi nhanh đi."
Ba Mộ hiển nhiên không quen loại trường hợp cảm động này, mở cửa xe cho Tiêm Vũ, đẩy cô đi vào: "Trên đường cẩn thận."
Xe càng chạy càng xa, thân ảnh hai người dần dần biến mất không thấy, Tiêm Vũ mới thu hồi tầm mắt.
"Thiếu phu nhân, ngài và cha mẹ mình tình cảm thật tốt, vừa rồi tôi thiếu chút nữa là khóc rồi." Tài xế cười nói.
Tiêm Vũ trong lòng động một cái, bên ngoài lại cười nói: "Đúng vậy, từ nhỏ cha mẹ tôi đã phi thường yêu thương tôi, tôi cũng phi thường yêu bọn họ." Nói xong liền dựa vào ghế không nói nữa.
Tài xế cho rằng trong lòng cô còn đang vì rời khỏi cha mẹ mà khổ sở nên cũng không quấy rầy cô, bắt đầu chuyên tâm lái xe.
Tiêm Vũ nhắm mắt lại, nghĩ lại hành vi trong khoảng thời gian này, phát hiện cô đầu nhập quá nhiều tình cảm với ba mẹ Mộ, những thế giới trước, cha mẹ của cô phần lớn đối xử với cô rất tốt, cô cũng sẽ hưởng thụ loại thân tình nồng đậm này, nhưng sẽ không hãm sâu trong đó, cô luôn luôn lý trí, lần này làm sao sẽ khác thường như thế?
"Hệ thống, tôi làm sao vậy?"
"Xin yên tâm, cô còn là Mộ Tiêm Vũ vô tâm vô phế kia, lần này tình cảm của cô lớn như thế là vì khối thân thể này chấp niệm quá sâu, sẽ có chút ảnh hưởng tâm tính của cô." Hệ thống lập tức giải đáp.
"Cậu là đang khen tôi sao?"
"Nếu cô nhất định phải cho rằng như vậy thì cũng không phải không thể." Hệ thống bình tĩnh nói.
Tiêm Vũ bất mãn bĩu môi, hệ thống càng ngày càng giảo hoạt, ở trong lòng oán giận một chút, bắt đầu trở về vấn đề chính: "Vậy về sau tôi chẳng phải sẽ thường xuyên sẽ gặp được loại tình huống này?"
Bị người khác ảnh hưởng cảm xúc, nghĩ thôi đã không thoải mái.
"Chyện này không cần lo lắng, cô hoàn thành nhiệm vụ càng nhiều, tinh thần lực sẽ càng lớn mạnh, về sau tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng nữa."
Hệ thống an ủi cô.
Tiêm Vũ yên lòng, bắt đầu suy tư như thế nào mới có thể nhanh chóng có được trái tim của Chung Hướng Quốc, cô muốn mình nhanh chút lớn mạnh lên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận