Ngoài cửa Hầu phủ, một nam tử đầy mùi rượu ngã vào con sư tử đá, đang mượn rượu nổi điên.
Cửa lớn Hầu phủ đóng chặt, không có bóng người ngay cửa.
“Lão tam, ngươi ra đây cho ta! Đều là con cháu họ Cảnh… Dựa vào cái gì mà các ngươi ở nhà lớn, mà một nhà chúng ta phải chen chúc nhau trong một cái sân nhỏ xíu… Ợ…”
Nam tử say rượu là Cảnh Tu Vũ của nhị phòng, năm nay kỳ thi mùa thu đã công bố.
Không ngoài dự liệu, hắn lại thi rớt, ban ngày đi uống rượu cho hả giận với mấy người bạn, có người thấy không đáng thay cho hắn.
Người ta nói đường đệ hắn là Cảnh An Hầu, nếu thật để bụng đường ca, tùy tiện chuẩn bị, hắn sớm đã đi con đường làm quan.
Hắn hà tất hàng năm ra vào trường thi với hậu bối, chịu đả kích hàng năm thi rớt.
Hắn càng nghĩ càng thấy đúng, không sai, đều là lão tam không giúp đỡ nhị phòng.
Không nói năm đó tổ phụ còn sống, trước khi chia nhà, dù lão tam không để hắn vào mắt, nhưng trong mắt người ngoài, hắn cũng là nhị gia Hầu phủ.
Hiện tại đâu có ai xem nhị phòng bọn họ ngang hàng với Hầu phủ.
Lão tam làm người, quá không biết điều.
Mấy người kia thời trẻ cũng là người đọc sách, nhưng mấy năm nay cũng chẳng thi đậu, dần dần từ bỏ.
Bọn họ không thể so với Cảnh Tu Vũ, có nhị lão phu nhân toàn lực duy trì, Cảnh Tu Vũ tiếp tục thi, Cảnh gia cũng gánh nổi gánh nặng đó.
Nói không đỏ mắt, không có khả năng.
Lúc này, bọn họ cố ý nói vậy để Cảnh Tu Vũ ghen tị.
Bọn họ khuyên rượu, đồng thời cảm thán, thật ra thầm ước gì Cảnh Tu Vũ không thi đậu.
Cảnh Tu Vũ bị bọn họ khuyên tới khuyên lui, càng ghen tị.
Hắn bực mình, không ngừng uống rượu, uống say mèm.
Mấy người bạn của hắn nói thế làm hắn khó chịu, trộn với rượu, cùng dâng trong lòng hắn.
Rượu làm cho người khác to gan hơn, hắn chạy đến cửa Hầu phủ phát điên.
Hắn mắng một thời gian, bên trong không hề có động tĩnh, lòng mừng thầm.
Lão tam chột dạ, trốn tránh không dám gặp hắn.
Hắn nghĩ như thế, càng to gan.
“Lão tam, nếu ngươi thức thời, hiện tại lấy lòng chúng ta đi… Chúng ta tất nhiên rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân, nể mặt ngươi trước kia không hiểu chuyện… Bỏ qua cho ngươi.
Ngươi phải nhớ rõ… sau này một năm ba dịp lễ, lớn nhỏ đều phải hiếu kính… Ta nói cho ngươi biết ngươi có tướng đoản mệnh… Nếu ngày nào đó ngươi mất, ha ha ha… Nhị ca ta nể mặt ngươi trước đó hiếu thuận, sẽ tự chăm sóc đệ muội cho tốt…”
Hắn nghĩ đến phụ nhân kia, tuy thanh danh không tốt, nhưng có nhan sắc.
Khuôn mặt nhỏ xinh trắng trẻo, dáng người càng làm người ta ngứa ngáy.
Còn tính tình, đanh đá…
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy cơ thể khô nóng.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, trong xe ngựa, sắc mặt Úc Vân Từ thay đổi.
Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt của nam nhân bên cạnh, Cảnh Nhị nói Hầu gia có tướng đoản mệnh…
Cảnh Tu Huyền vén màn xe, nhảy xuống xe ngựa.
Cảnh Tu Vũ đang nhắm mắt, đang vui vẻ nghĩ chuyện tiếp nhận Hầu phủ, nghĩ đến mỹ nhân kiều diễm.
Rượu làm khuôn mặt hắn đỏ, ý cười trôi nổi trên mặt hắn.
Hắn rung đùi đắc ý, dường như đang chìm đắm trong đó.
“Nhị ca đang ngóng trông ta chết?”
Thanh âm lạnh băng vang lên, chiếc giày màu đen bị nâng lên, đạp lên con sư tử đá, đúng lúc đạp lên tay Cảnh Nhị.
Hắn vô tình tăng thêm lực, đè chân trước.
Cảnh Nhị tỉnh táo hơn phân nửa, tay bị đau, hắn sợ hãi mở mắt.
“Tam… Đệ… Đệ về… Về rồi.”
“Ta lại không trở lại, có nhị ca phải tính tiếp nhận Hầu phủ, tu hú chiếm tổ, tự lập làm hầu?”
“Nào dám…” Cảnh Nhị đảo mắt, chột dạ không dám nhìn thẳng hắn.
“Ta hôm nay uống nhiều, còn chóng mặt, không biết mình đang làm gì, cũng không biết mình nói gì…”
Cảnh Tu Huyền lạnh lùng cười, “Nhị ca thật dễ quên, chi bằng để ta nhắc nhở nhị ca.
Ngươi vừa rồi nói ta là quỷ đoản mệnh, còn nói tiếp nhận Hầu phủ của ta sau khi ta chết.”
Hắn vừa nói vừa dùng lực dưới chân, Cảnh Nhị đau nhe răng trợn mắt, kêu to.
“Lão tam, nhị ca không nói thế, đệ nghe nhầm rồi… Chân đệ dẫm sai chỗ rồi, mau lấy ra đi.”
“À? Vừa nói là quên, trách không được kết cục mỗi năm của Nhị ca đều thi rớt.
Theo ta thấy, ngươi có trí nhớ như thế, chi bằng ở nhà, ăn uống chờ chết, cần gì ra ngoài làm mất mặt.
Còn chân ta…?” Cảnh Tu Huyền nói xong, dùng ba phần sức, đè xuống hai phần, nghe Cảnh Nhị kêu gào vì đau.
“Hầu phủ của ta, ta thích đạp chỗ nào thì đạp chỗ đó, sao sai được chứ? Chỉ có kẻ đứng sai chỗ, đáng bị đạp.
Nhị ca nói có phải không?”
Cảnh Nhị nào còn dám vọng tưởng, vội liều mạng gật đầu, “Lão tam, đệ nói rất đúng… Hôm nay nhị ca uống say, đi nhầm chỗ… Đệ rộng lượng, đừng chấp nhặt với nhị ca…”
“Vậy à?”
Cảnh Tu Huyền lại đè chân, lấy chân ra.
Cảnh Nhị thở phào, nhanh chóng rút tay vào tay áo.
Dù hắn không nhìn thấy rõ, cũng có thể đoán được bàn tay đã sưng đỏ.
Hắn nào dám ở lâu, hàm hồ nói một câu, lảo đảo rời đi.
Trong lúc đó, hắn té ngã, không dám hé răng, đứng dậy bỏ chạy.
Trong bóng tối, hai hạ nhân sợ hãi đi ra nâng hắn, hắn phi một cái.
Hắn như đang mắng nô tài, lại như đang giận cá chém thớt, hùng hổ bỏ đi.
Úc Vân Từ xuống xe ngựa, thấy cảnh này thì thấy hả giận, nhìn bóng dáng chật vật, cao giọng nói: “Nhị ca về, phải hỏi nhị thẩm quà sáng sớm ta đưa đến nhị phòng, còn có bánh trung thu tự làm.
Nhị ca chỉ trích chúng ta bất hiếu với nhị thẩm, ta cũng đâu có thế.
Nếu nhị ca còn dám nói bậy ở bên ngoài, ta sẽ đối chất với nhị thẩm, hỏi xem có phải bà ta đưa bánh trung thu của ta cho chó ăn không?”
Cảnh Nhị trượt chân, suýt té, cũng may có người đỡ.
Nàng lạnh lùng cười, thầm mắng một câu xứng đáng.
Cảnh Nhị không học vấn không nghề nghiệp.
Một đại nam nhân, không suy nghĩ làm sao để nuôi gia đình, ngày nào cũng ăn bám, làm bộ làm tịch đọc sách, muốn kiếm chỗ tốt từ người khác.
Hắn học nhiều năm như vậy, đều lãng phí, chẳng làm gì nên hồn.
Hắn còn dám mơ ước tước vị Hầu phủ, không biết chết sống.
“Tiện nghi hắn, dịp lễ dám chạy đến trước cửa nhà ta mượn rượu làm càn.”
Nàng hừ hừ, đi đến chỗ Cảnh Tu Huyền.
Hai chữ nhà ta làm hắn vui vẻ.
Hắn ngẩng đầu nhìn bốn chữ Cảnh An Hầu phủ trên cửa, có lẽ từ giờ khắc này, đã xem Hầu phủ trở thành nhà của hắn.
Hắn nắm tay nàng, cùng nhau đi vào cửa lớn Hầu phủ.
Hai người đi vào phòng, nàng kéo tay hắn, tò mò nhìn chỉ tay trong lòng bàn tay hắn.
Nàng vừa nhìn vừa chậc chậc, “Cảnh Nhị từ nơi nào nghe lời nói bậy, nói chàng là quỷ đoản mệnh.
Theo thiếp thấy, tay chàng là tướng của người đại phú đại quý.
Đường sinh mệnh rất dài, còn sống rất lâu, sống trăm tuổi cũng không thành vấn đề.”
Nét mặt hắn nhu hòa, hắn trở tay, cầm lấy bàn tay nàng.
Cô nương này đang an ủi hắn.
Cảnh Nhị nói hắn có tướng đoản mệnh là đúng.
Năm đó có người đoán mệnh nói thế tử Cảnh An Hầu sống không tới tuổi thành niên, cho nên nhị phòng có tâm từ lúc đó.
“Trăm tuổi? Đến lúc đó, sợ phu nhân chê vi phu đầu bạc, tuổi già sức yếu.”
Nàng cười, mắt cong cong, “Gì mà tuổi già sức yếu? Hầu gia dù đầu bạc, cũng là đầu bạc nhưng khỏe khoắn, càng già càng dẻo dai.”
Ánh mắt hắn nuông chiều, hắn nói: “Hay cho nàng khéo mồm khéo miệng, nói mà ta thấy vui.
Ta sẽ chờ, chờ nàng và ta cùng thực hiện lời hứa bạc đầu.
Không biết đến lúc đó phu nhân sẽ có dáng vẻ như thế nào?”
Nàng nhướng mày, đắc ý đáp lại, “Thiếp à, đương nhiên là tóc bạc, mặt hồng hào, vẫn giống hồi trẻ.
Nếu bảo đao của Hầu gia còn chưa già, nói không chừng trai già còn có thể sinh ra ngọc.”
“……”
Nữ tử này thật dám nói!
Hắn u ám, chặn ngang bế nàng, đi đến giường.
Hai người nhìn nhau, tình sâu ý đậm, ngàn vạn lời nói đều nằm trong im lặng.
Nửa đêm, nàng mơ màng lăn trên giường, không đụng phải cái ôm quen thuộc ấm áp.
Nàng híp mắt, nửa ngẩng đầu, không có ai ngoài giường.
Nàng tức thì tỉnh táo, ngồi dậy.
Nến trong phòng vẫn còn, lại không có bóng dáng của hắn.
Trễ như vậy, hắn đi đâu chứ?
Nàng khoác áo đứng dậy, mang giày xuống đất, nhẹ nhàng mở cửa.
Bên ngoài Thái Thanh nghe động tĩnh, kinh ngạc, thấy phu nhân, vội nhỏ giọng hỏi: “Phu nhân, sao ngài dậy rồi?”
“Hầu gia đâu?”
“Nô tỳ không biết, hơn canh ba Hầu gia rời đi, nô tỳ nhìn… Như ra cửa.”
Thái Thanh cũng buồn bực, canh giờ kia Hầu gia ăn mặc ngay ngắn, còn khoác áo choàng, vừa nhìn là biết muốn ra ngoài.
Nàng ấy là hạ nhân, tất nhiên không dám hỏi nhiều.
Úc Vân Từ nghi hoặc, hắn đêm hôm khuya khoắt ra cửa, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Gần đây hắn không ở nhà, một Hầu gia, thực sự có nhiều chuyện cần xử lý như vậy sao?
Nàng nghi hoặc nằm xuống giường.
Nàng lại suy nghĩ, rốt cuộc không ngủ được.
Nàng nghĩ đến lời Cảnh Nhị nói, tướng đoản mệnh? Hắn chỉ người kia? Nàng sớm nghi Hầu gia không phải nam chính trong sách, có phải hắn cũng có tình huống giống nàng?
Vậy trước kia hắn là người như thế nào?
Sách chẳng nói nam chính là quỷ đoản mệnh, hơn nữa mãi đến kết cục cũng sống tốt, chẳng lẽ Cảnh Nhị nói bậy.
Nàng trượt tay nàng tới lui ngoài ổ chăn, nhíu mày.
Mẹ con Phương thị đã chết, nàng sống tốt với thân phận của nguyên chủ.
Có thể nói nội dung trong sách không hề liên quan đến cuộc sống hiện tại của nàng.
Nàng hà tất để ý, vứt bỏ chuyện trong sách, hẳn nên quan tâm chuyện trước mắt.
Hắn nửa đêm ra cửa, có phải xử lý chuyện nguy hiểm gì không? Một Hầu gia sinh ra trong phú quý, không thế không quyền trong triều đình, theo lý mà nói, hẳn sẽ không làm ai ghen tị ghi hận, cũng sẽ không chọc phải phiền phức.
Còn nữa, mặc dù hắn có việc, dựa vào thân thủ của hắn, tất nhiên sẽ không có việc gì.
Nàng nghĩ thoáng, vùi đầu vào đầu, như có thể ngửi thấy hương thơm mát lạnh trên người hắn.
Hắn không nói cho nàng biết, chắc chắn sợ nàng lo lắng, nàng cần gì phải suy nghĩ lung tung, hắn nhất định sẽ bình an.
Lúc này Cảnh Tu Huyền đang một tòa đại trạch ở Thành Bắc.
Sâu trong đình viện của đại trạch hẻo lánh lại an tĩnh, một ông cụ đang cau mày ngồi trong gian phòng tận cùng.
Ông cụ vừa về kinh thành không lâu, là Tổng đốc Hà Tây Củng Phúc Ninh, vóc người không cao, mặt phúc hậu, gương mặt hiền từ, hợp với hai chữ Phúc Ninh trong tên.
Ông ấy nghe Cảnh Tu Huyền nói, nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt với đôi mắt đục.
“Cảnh Hầu gia nói thật?”
“Không dám không thật, mỗi chữ Cảnh mỗ nói, trời đất chứng giám, việc vừa được nói, không có nửa chữ giả dối.
Củng đại nhân từng trải qua trận thảm chiến 40 năm về trước, lại đi theo Khuông Ngũ gia nhiều năm, theo lý mà nói, nên biết rõ vài chi tiết hơn Cảnh mỗ.”
Ánh mắt Củng Phúc Ninh lóe sáng, ông ấy nhớ lại nhiều năm trước.
Xác thật như lời hắn nói, chuyện có chút ly kỳ.
Khi đó ông ấy sơ suất lại tham ăn, không chú ý nhiều.
Sau đó ông ấy làm quan nhiều năm, dần dần ngộ ra vài chuyện.
Ngũ gia chết trận, Khuông gia chẳng thể gượng dậy nổi.
Sau đó chưởng sự chậm rãi được giao cho Trình Thế Vạn, trùng hợp là mười hai năm trước, hai vị thiếu gia Khuông gia tùy quân xuất chinh, lại một chết một bị thương.
Người bị thương không thể tập võ, buồn bực chết, để lại một đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ.
Mà Trình gia, 40 năm đó, dần dần thay thế Khuông gia, trở thành gia tộc học võ đứng đầu trong triều đình.
“Ngươi nói không sai, nhiều năm qua, lão phu xác thật nghi hoặc.
Ngũ gia có tài kinh thế như vậy… Nếu không phải ba vị công tử lần lượt bị hại, sao hắn biết rõ tình huống không thể thắng, sát nhập đô thành Nam Khương… Cuối cùng… Chết dưới thành…”
Cụ già tóc hoa râm nhớ tới chủ tử ngày xưa, đỏ hốc mắt.
“Củng đại nhân…”
Củng Phúc Ninh dùng tay áo lau đôi mắt, “Để Cảnh Hầu gia chê cười, ngươi yên tâm, nếu họ Trình phản bội chủ nhân, lão phu liều mạng, cũng phải minh oan cho.”
“Đa tạ Củng đại nhân.”
“Cảnh Hầu gia khách sáo rồi, lão phu là người Khuông gia.
Phàm là Khuông gia gặp nạn, lão phu không thể chối từ đạo nghĩa, huống chi chuyện liên quan đến quan nỗi oan của gia đình chủ tử.
Để tên tầm thường họ Trình được thế, Đại Tư Mã? Phi, hắn cũng xứng!”
Củng Phúc Ninh Trình giống Thế Vạn, năm đó đều là gia tướng của Khuông gia.
Trừ bọn họ, còn có một gia tướng tên Lý Sơn.
Trong số ba người, Ngũ gia coi trọng Lý Sơn nhất.
Mà Củng Phúc Ninh tham ăn, không để bụng võ học, chỉ quan tâm thức ăn, không có việc gì sẽ chui vào nhà bếp.
Biệt danh Củng Sành Ăn của ông ấy có từ lúc đó.
Lý Sơn chết trận, chết trên chiến trường, chết khá thê thảm.
Còn vài vị công tử chết không tính là quá vẻ vang.
Khi đó có lời đồn, nói Khuông gia bị trời phạt, giết chóc quá nặng, không chết già.
Lời đồn bị áp xuống, nhưng Khuông gia bắt đầu suy tàn.
Nếu hết thảy đều do Trình Thế Vạn, vậy Khuông gia xuống dốc, chẳng có gì lạ.
Cảnh Tu Huyền được Củng Phúc Ninh bảo đảm, như thở phào, nói: “Ta chịu đại ân của Khuông gia, có được kiếm phổ của Khuông gia, chuyện của Khuông gia chính là chuyện của ta.
Nhưng ta vẫn còn trẻ, chỉ sợ bệ hạ không tin.
Nếu Củng đại nhân tự dâng sớ, nói vậy, bệ hạ nhất định sẽ trịnh trọng tra rõ.”
Củng Phúc Ninh gật đầu, “Ngươi yên tâm, tối nay ta sẽ viết sớ.”
“Củng đại nhân, khoan đã, thời cơ chưa tới.”
Củng Phúc Ninh bị ngăn lại, sửng sốt, “Thời cơ?”
“Không sai, chúng ta phải đợi thời cơ.”
Củng Phúc Ninh gật đầu khi hắn nhìn ông ấy.
Thanh niên này không hổ là người kế thừa kiếm pháp Khuông gia, khí thế và thần thái không chỗ nào không giống người Khuông gia chân chính.
Đặc biệt là Ngũ gia.
Chẳng lẽ Ngũ gia là thần linh, điểm hóa Cảnh Hầu gia?
Củng Phúc Ninh cẩn thận ngẫm lại, càng nghĩ càng có khả năng, sắc mặt nghiêm túc, có chút phức tạp, tôn trọng Cảnh Tu Huyền thêm một phần.
Cảnh Tu Huyền xem trong mắt, ánh mắt thâm trầm.
“Củng đại nhân lần này về kinh thành, có tính toán gì không?”
Sắc mặt Củng Phúc Ninh nặng nề.
Lần này Củng Phúc Ninh về kinh thành báo cáo công việc, nếu không đoán sai, chỉ sợ phải rời đi chỗ của ông ấy.
Ông ấy đã cai trị Hà Tây nhiều năm, sớm bén rễ.
Nhưng một tờ thánh chỉ làm ông ấy phải dọn nhà quay về kinh thành.
“Hết thảy theo Thánh Thượng sắp xếp.”
Ông ấy vừa đến kinh thành, Trình Thế Vạn tới bái phỏng.
Trình Thế Vạn đầu tiên nhắc lại chuyện cũ, tiếp theo đề cập để lại vị trí Hộ bộ cho ông ấy, dựa vào công trạng của ông ấy, có thể nhận chức Thị lang.
Ông ấy thấy lo lắng, hiện tại họ Trình có mánh khoé thông thiên, nếu đối phương không nói gì trước mặt bệ hạ, ông ấy không tin.
Nếu ông ấy không biết hành động của họ Trình, thật ra không oán hận, chỉ là đổi chỗ khác, mỗi ngày thay đổi để làm thức ăn ngon.
Cảnh Tu Huyền mỉm cười, nói: “Củng đại nhân ở Hà Tây nhiều năm, tất nhiên không nỡ.
Năm đó Hà Tây hoang vắng, quan trong kinh thành không muốn bị đưa ra xa, chỉ có Củng đại nhân có tầm nhìn xa trông rộng, tự nguyện xin ra chỗ đó.
Từ biệt 30 năm, Hà Tây nghiêng trời lệch đất, trái cây ngọt lành, hương thơm lúa mạch bay khắp nơi, nói nói nơi đó là một Giang Nam cũng không phải nói quá.
Củ khoai lang phỏng tay năm đó trở thành miếng thịt béo bở, kẻ ở tứ phương nghe tin lập tức hành động, muốn vớt chút lợi lộc.
Lúc này, Củng đại nhân không muốn cũng phải nhường kẻ khác miếng thịt béo bở này.”
Củng Phúc Ninh biết đạo lý này, nghĩ đến chỗ kinh doanh nhiều năm bị người khác hưởng lộc, có chút không thoải mái.
Củng Phúc Ninh dao động, Cảnh Hầu gia sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này với ông ấy.
“Lão phu hết thảy nghe theo bệ hạ sắp xếp, chỉ đáng tiếc rượu nho ngon ở Hà Tây… Sợ là bản thân không có duyên ủ.
Không biết Cảnh Hầu gia có cao kiến gì?”
“Không dám nói là cao kiến, trước mắt cứ ở lại kinh thành, không phải thượng sách.
Sao Củng đại nhân không đi Lũng Bắc để tránh né? Tuy Lũng Bắc lạnh lẽo, nhưng hoang vắng, dễ dàng chải vuốt.
Ta nghe nói hồ băng vực tuyết Lũng Bắc có cá Ngân Bối cực kỳ tươi ngon, nói vậy nhất định hợp tâm ý của Củng đại nhân.”
Củng Phúc Ninh cười ha ha, “Cảnh Hầu gia đúng là nói trúng ý của lão phu, lão phu nghe danh cá Ngân Bối đã lâu.
Ta nghe nói rời khỏi nước của vực tuyết, chưa được một ngày sẽ chết.
Đáng tiếc không thể nếm thức ăn tươi, nếu thật đi đến Lũng Bắc, thật ra có thể giải quyết cơn thèm mấy chục năm nay của lão phu.”
Vẻ mặt Cảnh Tu Huyền thả lỏng, phảng phất trước mặt là một chàng lính.
Chàng lính mê rượu ở bữa tiệc ăn mừng nào đó, ngủ đến mặt trời lên cao, bị hắn phạt đánh hai mươi gậy.
Hai mươi gậy trôi qua, chàng lính nằm dưỡng thương nửa tháng.
Vết thương lành, chàng lính chạy ra bờ sông gần đó bắt cá, tự làm một món canh cá bưng đến trước lều trại của hắn, nói là đền tội.
Lúc đó, sắc mặt chàng lính đen đỏ, nét mặt chất phác, như trời với đất so với gương mặt phúc hậu hiện tại.
Chuyện cũ theo gió, chuyện đó làm người ta buồn bã.
Trình Thế Vạn thật ra không nhúng tay chuyện ở Hà Tây.
Củng Phúc Ninh và Trình Thế Vạn có tình cảm đồng môn, cho dù Củng Phúc Ninh không bị họ Trình lợi dụng, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của Trình Thế Vạn, cho nên Trình gia không nhắm vào Hà Tây.
Kẻ động tâm chân chính là Phương gia, Phương gia vốn không có căn cơ sâu, thiếu tiền thiếu người, nhắm vào năm nay sản vật Hà Tây được mùa.
“Củng đại nhân rộng rãi, kinh thành hiện nay, thế cục thượng không rõ, rời xa kinh thành, chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Đôi mắt hắn thâm thúy, chân thành không lộ ra ngoài.
Củng Phúc Ninh không cần nghĩ sâu hơn, cảm thấy hắn thật sự suy nghĩ cho ông ấy.
Trước mắt các vị Vương gia dần trưởng thành, kinh thành thay đổi đột ngột, đúng là không nên ở lại lâu.
Không biết Cảnh Hầu gia ủng hộ vương gia nào?
“Đa tạ Cảnh Hầu gia thẳng thắn.”
Củng Phúc Ninh cảm tạ, nếu không nhờ những chuyện Cảnh Hầu gia nói hôm nay, có lẽ sẽ ở lại kinh thành.
Trình Thế Vạn nắm quyền lớn, ông ấy không có cách từ chối.
Còn nữa, Trình gia có một Hoàng Hậu, Thái Tử lại là cháu ngoại Trình gia.
Ông ấy chỉ thuận nước đẩy thuyền chuyện nắm chắc, sao lại không làm?
Nhưng hiện tại, ông ấy cũng không rõ.
Một khi ông ấy vạch trần chuyện năm đó, sẽ rút dây động rừng.
Nếu Trình Thế Vạn bị hỏi tội, Trình gia sẽ xuống dốc không phanh.
Đến lúc đó Trình Hoàng hậu hay Thái Tử cũng thế, mọi chuyện không thể đoán trước được.
Cảnh Tu Huyền đã nói xong, đứng dậy cáo từ.
Hắn đi rồi, quản gia Củng Phúc Ninh ló đầu ra, “Đại nhân, có thể tin những gì Cảnh Hầu gia nói?”
Mạc quản gia là ông cụ đi theo Củng Phúc Ninh nhiều năm, lúc Củng Phúc Ninh còn là gia tướng của Khuông gia, Mạc quản gia là đầu bếp trong quân đội Khuông gia.
Bởi vì ăn, ông ấy kết duyên với Củng Phúc Ninh.
“Ta tin lời hắn nói.”
Ánh mắt Củng Phúc Ninh hoài niệm, người trẻ tuổi kia có thần thái và cử chỉ rất giống Ngũ gia, Củng Phúc Ninh chợt tin đối phương.
“Ngươi xem bóng lưng của hắn giống ai?”
Mạc quản gia híp mắt, nhìn bóng dáng cao ráo ngay thẳng bước qua cánh cửa, biến mất trong đêm đen.
Mạc quản gia kinh ngạc há to miệng, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lão nô hoa mắt? Cảnh Hầu gia… Rất giống Ngũ gia.”
“Cũng không phải, lão Mạc, ngươi tin có thần linh không? Ngũ gia thành thần, nào còn chịu đựng oan khuất ở nhân gian, tất là hắn điểm hóa Cảnh Hầu gia.
Ta nghe nói khoảng thời gian trước, họ Trình và Cảnh Hầu gia tỷ thí, thất bại thảm hại.”
Mạc quản gia vừa khép miệng, lại mở miệng, “Thân thủ của Trình Thế Vạn 40 năm trước đã đủ lợi hại, hắn bại bởi Cảnh Hầu gia?”
“Không sai, thế nhân đều nói Cảnh Hầu gia được kiếm pháp chân truyền của Khuông gia.”
Lão quản gia vui mừng, “Nếu thật như vậy, Ngũ gia không hổ là Ngũ gia, đúng là chọn đúng người.”
“Ai ui, chỉ lo nói chuyện, ngươi mau đi xem đồ ăn khuya đi, canh Tam Ti xong chưa?” Củng Phúc Ninh vỗ trán, vội vàng thúc giục lão quản gia.
Lão quản gia “……”
Bọn họ đang đàm luận chuyện Ngũ gia, sao đại nhân lại nghĩ đến đồ ăn.
Cũng là đại nhân thích ăn, không đặt tâm tư trong kiến công lập nghiệp.
Nếu không, sợ là…
Lão quản gia rời đi, trông như lửa sém lông mày.
Củng Phúc Ninh nhìn bóng đêm, lẩm bẩm, “Ngũ gia, ánh mắt của ngài vẫn tốt như thường…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...