Thành Băng Lan vốn cho rằng, Trình bát nhớ thương Cảnh Tu Huyền, đối với Úc Vân Từ hẳn là hận thấu xương, muốn dồn vào chỗ chết cho thống khoái.
Nào biết nàng ta vừa nói xong liền nhận được ánh mắt cực kỳ khinh bỉ của Trình bát.
Ngay cả Thành Thuấn Hoa cũng quăng tới ánh mắt không đồng ý với nàng ta.
Sắc mặt nàng ta thay đổi, giữa lông mày càng lộ vẻ hung ác nham hiểm.
“Thành thất tiểu thư muốn thấy cháu gái mình xui xẻo, thật đúng là lòng dạ thâm độc.
Người khác không phải thường nói người tu đạo có lòng nhân từ sao, theo bản tiểu thư thấy, Thành thất tiểu thư chỉ sợ là tu vu đạo nhỉ.”
Thành Băng Lan nghe được chữ đạo, lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhìn về phía Trình bát: “Trình bát tiểu thư tò mò như vậy, hôm khác ta tất nhiên sẽ để Trình bát tiểu thư nhìn thật kỹ, cái gì là nữ đạo.”
Người ngoài tưởng rằng tu đạo rời xa thế tục, thanh tâm quả dục.
Người tu đạo đều là cao nhân thế ngoại, đó là do bọn họ không biết sự dơ bẩn trong đạo quán.
Những thủ đoạn dơ bẩn không chịu nổi đó, trong mắt nàng ta tất cả đều là ánh sáng thù hận, đầu ngón tay bấm vào trong thịt.
Thật muốn khiến người đáng ghét nếm thử mùi vị tu đạo, để bọn họ đều biết mình ở nơi bẩn thỉu như thế mười năm, sống như thế nào.
Nhất là người đó…
Nếu nàng không động vào người đó được, trồi ra cháu gái gương mặt tương tự cũng không tệ.
Nghĩ đến hình ảnh đó, nàng ta nhếch miệng, sắc mặt càng ngày càng quỷ dị.
Nàng ta cúi đầu, người ngoài không nhìn thấy rõ nét mặt của nàng ta.
Trình bát không tự chủ mà cau mày, thân thể dời sang bên cạnh.
Vị Thành thất tiểu thư này nói chuyện thật là làm cho người ta không thoải mái, âm dương quái khí, tản ra hơi thở kỳ dị nồng đậm.
“Hừ, bát tự của bản tiểu thư rất tốt, mới không muốn học nữ đạo gì.”
Thành Băng Lan ngẩng đầu lên đối diện, nở nụ cười, sắc mặt bình thản.
Lông mày của Trình bát nhíu lại sâu hơn, quay đầu không nhìn nàng ta nữa.
Những người khác đều nhìn về phía người đón được cầu hoa, thấy là một vị phu nhân trẻ tuổi, có người thấp giọng hỏi thăm.
Vừa nghe được là Cẩm An hầu phu nhân, đều lộ ra ý cười ý tứ sâu xa.
Úc Vân Từ chậm rãi đứng dậy, trong lòng xoay chuyển cực nhanh, đi đến chính giữa quỳ xuống: “Thần phụ chúc Thái hậu nương nương thọ tỉ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi, phúc thọ diên niên.”
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết trong hồ lô của nàng bán loại thuốc gì.
“Cẩm An hầu phu nhân không nghe rõ quy củ?” Phương Thái hậu nhàn nhạt hỏi, ánh mắt không kiên nhẫn.
“Cũng không phải là thần phụ không hiểu quy củ, mà là thần phụ ngu dốt, cầm kỳ thư họa dốt đặc cán mai.”
Lời của nàng vừa nói ra, trong điện xôn xao.
Thân là phu nhân Hầu phủ, nhà mẹ đẻ là Uy Vũ tướng quân phủ.
Làm sao có thể không có một chút tài nghệ nào? Lời này nói cho ai nghe, người đó sẽ trở thành trò cười.
Trong lòng Lương phi vui mừng, không uổng công bà ta phí tâm tư bày ra.
Bởi vì chuyện trang sức kia, bà ta mất mặt lớn như vậy.
Đối với kẻ đầu têu trước mắt, thứ bà ta muốn chính là đối phương cũng mất mặt.
Nha đầu chết tiệt này không biết tài nghệ, bà ta đã sớm biết.
“Không biết gì cả?” Đáy mắt Phương Thái hậu nổi lên vẻ giận dữ: “Quả nhiên là rất to gan, chẳng lẽ là cố ý quấy rối tiệc mừng thọ của ai gia?”
Úc Vân Từ hạ thấp thân thể, cung kính trả lời: “Thần phụ không phải cố ý hủy đi nhã hứng của Thái hậu, mà là thần phụ từ nhỏ mất đi nơi ỷ lại, không có người dạy bảo, đến mức tài hèn học ít, không có tài học có thể lấy ra được.”
Nàng khiến mi tâm của Phương Thái hậu giật một cái, lửa giận miễn cưỡng mà nhịn xuống.
Hay cho một cái miệng khéo!
Nhưng bà vẫn không thể truy hỏi, chỉ nghẹn lửa giận trong lòng, càng cháy càng mạnh.
Phạm thị đầu tiên là nhíu mày, sau đó khuôn mặt hiện lên sắc thái ưu sầu, tay che ngực, bi thống mà thấp giọng nói: “Đứa trẻ đáng thương…”
Có người kịp phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Úc Vân Từ liền mang theo sự đồng tình, ánh mắt nhìn Phương thị liền mang theo sự không bình thường.
Úc Vân Từ cúi đầu, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra sự bi thương không lời của nàng.
Khuôn mặt Phương Thái hậu hơi đen đi, lạnh giọng: “Nếu như vậy thì ngươi miễn đi, đứng dậy đi.”
Úc Vân Từ tạ ân xong đứng dậy, quay về chỗ ngồi của mình.
Tay của Tạ đại phu nhân đưa qua, vỗ vỗ nàng, lấy đó làm an ủi.
Nàng ngẩng đầu lên, cay đắng cười một tiếng: “Ta không sao, chỉ là nhớ tới thân mẫu, hơi cảm khái.”
“Khổ cho ngươi rồi.”
Giọng của Tạ đại phu nhân không lớn, đủ cho Phương thị ngồi không xa nghe thấy.
Phương thị mặt không đổi sắc, bàn tay trong tay áo hận không thể tiến lên xé nát nha đầu chết tiệt kia.
Thật sự là nghĩ không ra, nha đầu chết tiệt kia lại có thể giả vờ nhiều năm như vậy.
Trống nhạc lại nổi lên, sau đó cầu hoa kia không còn ném về phía các phu nhân nữa.
Các cô nương ban đầu Phương Thái hậu có ý đều được điểm đến, trong lòng người của Phương gia nắm chắc.
Lương phi vẫn rất không hài lòng, thật ra để bà ta nói, đích trưởng tôn nữ của Thành Quốc công phủ rất thích hợp.
Chỉ là cô mẫu không muốn, nói gì cũng không muốn nhiễm nửa giọt huyết mạch của Thành thị.
Sau khi tiếng trống nhạc dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng “Bệ hạ giá lâm”, tất cả mọi người ở trong điện đứng dậy quỳ xuống đất, cung nghênh thánh giá.
Phương Thái hậu là thân mẫu của bệ hạ, thân mẫu mừng thọ, ông ta nhất định sẽ tới.
Úc Vân Từ đã sớm nghĩ đến Hoàng đế sẽ xuất hiện, lại một lần nữa cảm thấy tiến cung quá phiền phức.
Quỳ tới quỳ lui, đón tới đón lui không dứt.
Chính Khang Đế ngồi đến bên người Phương Thái hậu, nhìn qua giống như mẫu hiền tử hiếu.
Hoàng đế cũng không dễ làm, Úc Vân Từ nghĩ, có chút đồng tình với bệ hạ.
Kẹp ở giữa thân mẫu và dưỡng mẫu, nếu không có chút thủ đoạn, nào có thể thuận lợi mọi bề.
Trong cung chính là không bao giờ thiếu diễn kịch, từ thiên tử cho tới cung nhân nô tài, từng người một đều là cao thủ diễn kịch.
Không lâu sau, mấy vị Vương gia đến chúc thọ.
Những cô nương từng nhận hoa kia đều có tâm tư, nhìn vị Ninh vương đứng ở vị trí thứ hai.
Dáng dấp Ninh vương vốn tuấn mỹ, hôm nay cẩm y ngọc quan, tăng thêm phong thái.
Người đi đầu là Thái tử Triệu Lâm, mười tám tuổi.
Năm ngoái đã đại hôn, cưới cháu gái ruột của Hoàng hậu.
Đứng phía dưới Ninh vương chính là Hàn vương Triệu Vinh, cũng là con do Trình Hoàng hậu sinh ra, năm nay vừa tròn mười bốn.
Tứ hoàng tử Triệu Dịch là nhi tử của Lệ tần, vừa lúc mười tuổi, đứng trước ngũ hoàng tử Triệu Hiển.
Mấy vị hoàng tử đến chúc thọ, Phương Thái hậu tất nhiên là ý cười tràn đầy.
Sau khi chúc thọ, Chính Khang Đế liền dẫn các hoàng tử rời đi.
Tiền viện cũng đồng thời mở tiệc mừng thọ, người được mời tiệc là các văn võ bá quan.
Chính Khang Đế vừa đi, tiệc mừng thọ gần đến hồi kết.
Khuôn mặt Phương Thái hậu lộ vẻ mệt mỏi, Trình Hoàng hậu liền đỡ bà về nội điện, đám người trong điện dưới sự dẫn dắt của nhóm cung nhân, bắt đầu có thứ tự mà xuất cung.
Thừa dịp này, An phi nói với Phạm thị và Liễu thị mấy câu, Thành Băng Lan cũng ở bên cạnh.
Úc Vân Từ không tiến lên, nhìn từ góc độ của nàng, có thể nhìn thấy hận ý trong mắt Thành Băng Lan.
Hận ý đó không còn che giấu nữa, thậm chí lúc phát hiện ra nàng đang nhìn, nàng ta còn khiêu khích miệt thị mà cười một tiếng.
Đối với vị tiểu di này, nàng thật sự là dự định đứng xa mà trông.
“Vân Từ ngươi mau tới đây, mau tới bái kiến An phi nương nương.”
Nghe thấy tiếng nói của đối phương, nàng ở trong lòng khinh bỉ, thuận theo đi qua, hành lễ với An phi.
Ở khoảng cách không ai nhìn thấy, Phạm thị dùng ánh mắt cảnh cáo Thành Băng Lan.
Thàng Băng Lan một bộ dáng vẻ làm sai chuyện, cúi đầu, thật ra bên miệng hiện ra nụ cười lạnh.
Canh giờ không chờ ai, nói hai câu, đoàn người Phạm thị liền rời khỏi điện, An phi cũng rời đi theo.
Úc Vân Từ cùng mẹ chồng nàng dâu Tạ thị gần như rời cung cùng lúc, không nghĩ tới ở cửa cung, Trình bát hồng y liệt mã đang chờ nàng.
Xe ngựa của Trình phủ đã đi, Trình bát xem ra là muốn tự mình cưỡi ngựa về.
“Họ Úc, ta có lời nói với ngươi.”
Nghe được giọng nói của Trình bát, nàng bất đắc dĩ dừng lại động tác lên xe ngựa.
Trong nháy mắt, ngựa của Trình bát đã đi đến trước mặt.
Trình bát từ trên cao nhìn xuống nàng, mang theo sự đồng tình: “Bản tiểu thư có lòng tốt nhắc nhở ngươi, tiểu di kia của ngươi không phải thứ tốt gì, ngươi cẩn thận đề phòng một chút.”
Nàng không nghĩ tới Trình bát sẽ nói chuyện này, còn có chút bất ngờ.
“Ta biết là ngươi ngu ngốc, hừ, cũng là ta có lòng tốt mới có thể nhắc nhở ngươi.
Nếu không đầu óc ngươi chậm hiểu, bị người ta tính kế, chết thế nào cũng không biết.”
Trình bát vung roi lên, móng ngựa giơ lên, rất nhanh tung bụi mà đi.
Úc Vân Từ cúi đầu cười một tiếng, cô nương này, tâm thật đúng là không xấu.
Thành Thuấn Hoa đi tới, thấy trên mặt nàng mang ý cười, nàng ấy giống như thở phào nhẹ nhõm: “Con không có việc gì là tốt, tính tình Trình bát đường hoàng, ta sợ nàng ấy sẽ gây sự với con.”
“Mặc dù tính tình Trình bát tiểu thư không khiến người ta thích nhưng tâm địa không xấu.”
Câu trả lời của nàng khiến Thành Thuấn Hoa rất hoảng hốt, rốt cuộc cũng không tính là quen biết nên cũng không nói gì nữa.
Chỉ cười cười, nói mấy câu khách sáo, chỉ mời nàng sau này đến phủ Thái phó làm khách các loại.
Sau khi nói lời tạm biệt, hai người đều tự ngồi xe ngựa, chạy lên đường lớn.
Sau đó đi ra ngoài là mẫu nữ Phương thị, Úc Sương Thanh tức đến giậm chân: “Mẫu thân, nha đầu chết tiệt kia càng ngày càng làm càn, hoàn toàn không để chúng ta vào mắt.
Mẫu thân… nữ nhi không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý tùy tiện đó nữa!”
Phương thị vuốt ve tóc nàng ta: “Con yên tâm, nó không đắc ý được bao lâu đâu.”
Trong lòng Úc Sương Thanh hơi được an ủi, nghĩ đến chuyện chung thân của mình, lại tâm phiền ý loạn.
Chung Sơn bá phủ bên kia mỗi ngày thúc giục hôn sự, hận không thể để nàng ta lập tức gả đến.
Ngô ngũ công tử kia càng không biết điều, thế mà ba ngày hai lần đến phủ bái phỏng, cũng không biết là dùng cách gì, lại dỗ dành được Thắng Ca, trở thành hảo hữu với huynh ấy.
Lần này, càng có lý do cuốn lấy không tha mà tới cửa.
Nàng ta không cam tâm, hôn sự có thể kéo dài liền kéo.
Hy vọng mẫu thân đừng để nàng ta đợi quá lâu!
Quảng Xương bá phu nhân nhìn qua xe ngựa đi xa, nói với Phương Điềm Tuyết bên cạnh: “Ai có thể nghĩ tới, nha đầu kia ngược lại được may mắn.
Tiểu cô con sợ là tức giận đến hộc máu, nhìn người đều đã gầy đi một vòng.”
Tẩu tử và tiểu cô tử, từ trước đến này đều không hợp nhau.
Lúc Quảng Xương bá phu nhân gả vào Phương gia, Phương Thái hậu vẫn chỉ là một tần của tiên đế.
Gia thế của Phương gia không rõ ràng, vì hôn sự của tiểu cô tử, bà suýt chút nữa trở mặt với bà bà.
Bà không đồng ý với cách làm của bà bà, cái gì mà thà làm thiếp của thế gia chứ không làm thê của thứ dân.
Hoàn toàn dạy hư cô nương gia, tiểu cô tử chính là chịu sự ảnh hưởng của bà bà, vì phú quý mà cam nguyện vào phủ tướng quân làm thiếp.
Tùy rằng khi đó đại cô tử là tần, nói trắng ra thì vẫn là thiếp.
Suy nghĩ của bà bà khiến cho người ta không dám khen tặng.
Cho nên sau khi bà sinh ra nữ nhi thì không dám để nữ nhi thân cận với bà bà, cũng không muốn để nữ nhi thân cận với một nhà của tiểu cô tử.
Phương Điềm Tuyết thuở nhỏ chịu sự dạy bảo của mẫu thân, rất chướng mắt diễn xuất của Phương thị, có điều ngại vì bọn họ là thân thích của mình nên cũng không nói thêm gì.
Trước mặt người ngoài, nàng nguyện ý làm ra dáng vẻ thân cận với Úc Sương Thanh.
Một khi không có người ngoài, nàng ước gì càng cách xa càng tốt.
Bên kia mẫu nữ Phương thị nói thầm, Quảng Xương hầu phu nhân lắc đầu, kéo nữ nhi của mình đi vào xe ngựa.
Phương thị thấy tẩu tử đều chưa chào hỏi đã tự động rời đi, sắc mặt càng thêm khó coi.
Bà ta bắt đầu oán giận lên nhà mẹ đẻ, từ sau khi bà ta phù chính càng không ngừng trợ giúp cho nhà mẹ đẻ.
Nào có biết một khi có chuyện, người nhà mẹ đẻ liền lẫn tránh xa xa, làm cho người ta ghê lòng.
Bà ta trầm mặt, cũng cùng Úc Sương Thanh lên xe ngựa.
Rất nhanh xe ngựa dừng lại lần lượt rời đi, trước cửa cung lại khôi phục sự yên lặng trước kia.
Khoảng nửa canh giờ sau, cửa cung một bên khác mở ra, đám quan chức chúc thọ ở tiền điện nối đuôi nhau mà ra.
Người đi đầu chính là một nam tử ăn mặc kiểu võ tướng, tuổi đã sáu mươi, chính là Đại Tư mã Trình Thế Vạn.
Bởi vì tập võ, Trình Thế Vạn nhìn giống như là người hơn bốn mươi, thân hình cao lớn, tinh thần phấn chấn.
Ông dừng bước lại, giống như đang chờ người, chờ Cảnh Tu Huyền đi đến trước mặt, ông gọi hắn lại.
“Cẩm An hầu gần đây có thời gian không, lão phu nghe nói kiếm pháp Khuông gia của ngươi càng ngày càng tinh tiến, muốn cùng ngươi luận bàn một chút.”
Đại Tư mã Trình Thế Vạn từng là gia tướng của Khuông gia, việc này mọi người đều biết.
Nếu không phải gia đinh của Khuông gia gần như chết hết, lại không có người đứng đầu thì chỉ sợ Trình Thế Vạn cũng không vượt lên được.
Tất cả quan viên đều dừng bước lại, muốn nghe Cảnh Tu Huyền đáp như thế nào.
Ánh mắt Cảnh Tu Huyền bình tĩnh, thần thái lãnh đạm, nghe vậy chỉ hơi cúi đầu: “Hạ quan cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đám người hít vào một hơi, thầm nghĩ Cẩm An hầu có chút cuồng vọng, lại dám đón lấy sự khiêu chiến của Đại Tư mã.
Có thể Trình Thế Vạn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ tùy tiện đồng ý như thế mà không trì hoãn lấy lòng một phen, trên mặt có chút không nhịn được.
“Như thế, vậy lão phu liền chọn thời gian, ngươi xem năm ngày sau thế nào.”
“Hạ quan không có ý kiến.”
“Được, lão phu liền chờ Hầu gia.” Trình Thế Vạn vung tay, nhanh chân rời đi.
Quan viên còn sót lại chậm rãi rời khỏi, chỉ còn lại một mình Cảnh Tu Huyền dừng ở tại chỗ.
Hắn nhìn qua bóng dáng đó ở phía trước đám người, đôi mắt chậm rãi nheo lại.
Tả Tam dắt ngựa tới, thấp giọng hỏi thăm: “Hầu gia, ngài thế nào rồi?”
“Không sao.” Hắn nhận lấy dây cương, xoay người lên ngựa.
Roi vung lên, tuấn mã tung bốn vó, lao vụt mà đi.
Rất nhanh đã đuổi kịp xe ngựa của Hầu phủ, lại thả chậm tốc độ, đi theo bên phải xe ngựa.
Úc Vân Từ nghe thấy tiếng của phu xe, vén một góc màn cửa sổ lên, liền thấy tuấn mã màu đỏ thẫm bên cạnh xe ngựa, ánh mắt dời lên trên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt rũ thấp kia, sâu không thấy đáy.
Vậy mà lại là Hầu gia!
Nàng hạ màn xe xuống, trong lòng xẹt qua một chút vui vẻ.
Xe ngựa dừng lại ở trước một tửu lâu, nàng vịn tay Thải Thanh đi xuống, nhìn thấy nam tử đứng trước cửa.
Một thân quan phục vải gấm hoa văn màu son, đai lưng nền đen chỉ thêu đỏ, uy nghiêm lạnh lùng.
“Hầu gia, chúng ta đây là…”
“Ăn cơm.”
Hai chữ đơn giản, lại làm cho nàng cao hứng trở lại.
Tuy nói cung yến sang trọng, thế nhưng gần như không ai động đũa.
Nàng đói bụng tiến cung, lại đói bụng xuất cung, thật sự là vô cùng chịu tội.
Lên tới nhã gian ở lầu hai, tiểu nhị tiến đến hỏi thăm gọi món.
Cảnh Tu Huyền nhìn về phía nàng, nàng cũng không biết gọi gì, cổ đại cũng không có thực đơn.
Tiểu nhị kia nhìn ra nàng không thường ăn cơm ở bên ngoài, nhanh chóng thuận miệng báo ra một đống tên món ăn, nàng không nhớ được một món nào, cầu cứu nhìn qua nam nhân đối diện.
Khóe miệng Cảnh Tu Huyền khẽ động, thấp giọng nói ra mấy cái tên.
Tiểu nhị rất nhanh rời đi, thuận tay đóng cửa lại.
Góc trái của tửu lâu có một quán trà.
Ở giữa quán trà dựng một cái sân khấu, nơi đó có người kể chuyện, đang tâm tình kích động mà kể.
Âm thanh từ cửa sổ bay vào, mặc dù không nghe thấy rõ ràng, lại mơ hồ có thể đoán ra là câu chuyện của vị chiến thần Khuông gia kia.
Hai người ngồi đối diện nhau, im lặng nhìn nhau.
Nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, đằng hắng một cái nói: “Hầu gia, ngài nói xem vị tổ tiên kia của Khuông gia thật sự lợi hại như vậy sao?”
Lông mày của Cảnh Tu Huyền nhướng lên, con ngươi sâu thẳm.
“Có lẽ không hẳn là vậy, là người thì sẽ có khuyết điểm, sao có thể đánh đồng với thần.”
“Ngài nói đúng, người đời quả thật quá thần hóa ông ấy rồi.
Mặc dù thần hóa có chút nói quá, nhưng ông ấy vẫn làm cho người ta vô cùng khâm phục.
Một người có thể vứt bỏ cái tôi, làm trọn đại nghĩa, nên nhận được sự tôn kính của thế nhân.”
Người như vậy mặc dù không nhiều nhưng lại từng tồn tại.
Trong lịch sử, danh tướng lòng trung dạ nghĩa nhiều không kể xiết, nàng nghe được nhiều, tất nhiên là tin tưởng.
Để tay lên ngực tự hỏi, không vu lợi như thế, nàng không làm được.
Chính bởi vì bản thân mình không làm được liền càng thêm bội phục người có thể làm được.
“Nàng thật sự nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên, ta rất kính nể ông ấy.”
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, khóe miệng khẽ nhếch, cong lên một đường cong hoàn mỹ.
Trong mắt nàng lộ ra sự kinh diễm, đợi đến lúc nhìn kỹ thì hắn đã khôi phục lại như thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...