An phi dịu dàng cười, ngẩng đầu đưa tình mà nhìn về phía Chính Khang Đế.
“Mấy người tỷ muội thần thiếp đều giống mẫu thân của thần thiếp, thần thiếp và đại tỷ giống nhau nhất.
Cẩm An hầu phu nhân giống thân mẫu của nàng ấy, đương nhiên lớn lên giống thần thiếp.”
“Nhắc tới cũng phải, dáng dấp của Tạ thiếu phu nhân và An phi muội muội cực kỳ giống nhau, nghe nói muội muội mới quay về nhà của An phi muội muội cũng giống An phi.
Quốc công phu nhân thật là biết sinh, nữ nhi sinh ra ai ai cũng là mỹ nhân ngàn dặm có một.” Đức phi nói, đôi mắt đẹp tràn đầy tình ý, cũng nhìn về phía Chính Khang Đế.
Tạ thiếu phu nhân là con dâu trưởng của nhà Tạ Thái phó, cũng là tứ tỷ của An phi.
Về tướng mạo quả thật rất giống An phi, nhưng không có giống như Úc Vân Từ.
Chính Khang Đế không nói gì, trực tiếp lên điện, ngồi bên cạnh Thành thái hậu.
Sau khi ông ta ngồi xuống, Đức phi và An phi cùng Úc Vân Từ mới trở về vị trí cũ.
Úc Vân Từ cúi thấp đầu, cố gắng để bản thân thoạt nhìn không quá chói mắt.
Mặc dù dáng dấp của nàng và An phi rất giống nhau, nhưng thần thái cử chỉ so với An phi lại có sự khác nhau một trời một vực.
Nếu nói An phi là phi tử thần tiên, vậy thì nàng chính là một nữ tử bình thường chỉ có mỹ mạo.
Ánh mắt của Chính Khang Đế không nhìn nàng nhiều thêm một cái mà là lo lắng hỏi thăm thân thể của Thành Thái hậu.
Nàng thầm nghĩ, Phúc công công nói không sai, bệ hạ rất kính trọng với đích mẫu Thành Thái hậu này.
Nàng lẳng lặng nghe tiếng động từ chỗ thượng tọa truyền đến, Hoàng hậu và hai vị phi tử cũng ngậm ý cười, tất cả mọi người đang lắng nghe mẫu tử tôn quý nhất thiên hạ nói chuyện phiếm.
Bọn họ không có người nào nói chen vào, mãi đến khi Chính Khang Đế đứng dậy, bọn họ cung tiễn ra khỏi điện.
Chính Khang Đế vừa đi, bầu không khí trong điện hòa hoãn lại, chủ đề lại trở về trên người Úc Vân Từ.
Chỉ là một vài chuyện nhà liên quan đến Cẩm An hầu phủ, nàng cẩn thận đáp lời, ghi nhớ nguyên tắc nói ít sai ít mà Hầu gia từng nói, cố gắng trả lời ngắn gọn lại không mất quy củ.
Phần lớn đều là Đức phi hỏi, những người khác nghe.
Ánh mắt Hoàng hậu chợt lóe, ánh mắt nhìn về phía nàng nhiều thêm một chút cân nhắc.
Vốn tưởng rằng là một nữ tử có chút ngu dốt, không nghĩ tới lời đồn không thật.
Chủ đề thay đổi, một hồi liền chuyển tới Lương phi bên kia.
“Cũng không biết thân thể Lương phi muội muội thế nào rồi? Nghe nói là ốm đau không dậy nổi, cũng đã vài ngày không lộ diện rồi.” Đức phi nói, ung dung thở dài một hơi.
Ánh mắt lại liếc nhìn Úc Vân Từ, trong lòng Úc Vân Từ biết vị Lương phi nương nương này sinh bệnh là giả, mất mặt là thật.
Nói đến Lương phi, Thành Thái hậu liền nhìn thoáng qua An phi: “Cẩm An hầu phu nhân hiếm thấy tiến cung, không bằng ngươi đưa nàng ấy đi dạo xung quanh.”
An phi liền đứng dậy: “Vâng, Thái hậu nương nương, thần thiếp đang nghĩ đến việc đưa Cẩm An hầu phu nhân đến chỗ Phương Thái hậu vấn an.”
Mệnh phụ tiến cung, theo quy củ đều phải thỉnh an Thái hậu Hoàng hậu, chỗ Phương Thái hậu chắc chắn là phải đi, nếu không người khác sẽ nói Úc Vân Từ không biết quy củ, không biết cấp bậc lễ nghĩa.
Thành Thái hậu gật đầu, Trình Hoàng hậu liền đỡ bà đi vào nội điện nghỉ ngơi.
Đức phi An phi cùng Úc Vân Từ lại một phen khom lưng cung tiễn, mãi đến khi bóng dáng bọn họ biến mất sau tấm bình phong màu vàng sáng mới đứng dậy.
Đức phi mím môi cười: “Bản cung không quấy rầy hai dì cháu các ngươi nói chuyện, đúng lúc đại công chúa có lẽ tan học rồi, bản cung liền xin lỗi không tiếp chuyện được rồi.”
“Đức phi tỷ tỷ đi thong thả.”
Úc Vân Từ chỉ cảm thấy mình vẫn luôn đón tiễn người ta không ngừng, nụ cười trên mặt đã cứng ngắc rồi.
“Có chút không quen sao?” An phi dịu dàng nói, cùng nàng đi ra khỏi Tường Ninh cung.
Tường Ninh cung ở phía Đông, mà Thọ An cung của Phương Thái hậu thì ở phía Tây, hai phía Đông Tây lấy hai cung.
Thành Thái hậu vốn là đích Hoàng hậu, tất nhiên là ở phía Đông, Phương Thái hậu có công sinh ra bệ hạ, ở cung phía Tây.
Thái giám cung nữ trong cung lén lút xung hô, đều lấy Đông Tây cung Thái hậu thay thế.
Ngự hoa viên rất đẹp, kỳ thạch giả sơn, quái lỏng khúc bách*.
Còn có các loại hoa cỏ danh phẩm tươi đẹp, tranh nhau khoe sắc, lại cùng nhau nở rộ.
Thỉnh thoảng có cung nữ đi qua lại, nhìn thấy bọn họ đều dừng lại hành lễ.
*Kỳ thạch giả sơn, quái lỏng khúc bách: Vế đầu là những hòn đá có hình dáng khác lạ, thường được đặt trong sân; vế sau là những cây tùng cây bách có dáng vẻ khác thường.
Vẻ mặt An phi lạnh nhạt, váy dài chạm đất.
May là gạch bóng loáng như gương, không nhiễm một hạt bụi, nếu không váy dài dệt kim này cứ kéo lê, lần sau đừng nghĩ đến mặc lại nữa.
Úc Vân Từ cảm thán hoàng cung xa hoa lãng phí, có lẽ không phải vì cung điện vàng son lộng lẫy cùng với châu báu rực rỡ muôn màu mà là vì điểm rất nhỏ như thế này.
Gạch sạch sẽ như thế, phải tiêu tốn bao nhiêu nhân lực để quét tước dọn dẹp.
Còn có váy của các cung phi, suốt ngày là kiểu chạm đất đi kéo lê thế này, có lẽ là mặc không đến hai lần liền bỏ đi.
“Vừa nhìn thấy con, bản cung liền cảm thấy như nhìn thấy đại tỷ.
Đại tỷ mất sớm, khi đó con chưa tới bảy tuổi, không biết con còn nhớ tướng mạo tỷ ấy hay không?”
Vấn đề giống như vậy, Phạm thị cũng từng hỏi qua.
Chẳng lẽ bọn họ sợ mình quên gốc gác, được Phương thị nuôi mười năm, ngay cả mẫu thân thân sinh cũng quên rồi.
Chỉ là có lẽ nguyên chủ thật sự quên rồi, cho nên mới xem Phương thị như thân mẫu.
Nàng lắc đầu: “Vân Từ bất hiếu, đã không nhớ rõ tướng mạo của mẫu thân, chỉ nhớ rõ ngày thường bà rất đẹp, giống như tiên nữ trên trời.”
Khóe miệng An phi hiện ra một nụ cười trìu mến: “Nào có ai khen bản thân như thế, con nói mẫu thân con là tiên nữ, không phải là ám chỉ bản thân đẹp như tiên trên trời à.”
Nàng sững sờ, hình như quả thật có chút ý tứ khen chính mình.
“Nương nương đừng giễu cợt thần phụ, thần nữ đã vô cùng xấu hổ rồi.”
Hai người bước đi nhàn nhã, một người mỉm cười dịu dàng, một người thẹn thùng cúi đầu.
Từ xa nhìn lại, bọn họ tựa như đi xuyên qua bụi hoa, giống như một đôi hoa song sinh xinh đẹp mỹ lệ.
Ở bên kia ngự hoa viên, một vị thiếu niên trên dưới mười lăm mười sáu dừng chân đứng lại.
“Nữ tử bên cạnh An mẫu phi là ai?”
Tiểu thái giám vội vàng trả lời: “Điện hạ, nghe nói hôm nay Cẩm An hầu phu nhân tiến cung, có lẽ nữ tử bên cạnh An phi nương nương chính là Cẩm An hầu phu nhân.”
“Cẩm An hầu phu nhân?” Thiếu niên nghiền ngẫm nói, mắt phượng hẹp dài khinh thường cười một cái: “Hóa ra là đồ ngu xuẩn kia, không nghĩ tới trang điểm ăn mặc một phen, còn có thể vừa mắt.”
Thiếu niên chính là nhị hoàng tử Ninh vương, do Lương phi sinh ra.
Ninh vương đương nhiên là từng nghe nói tới Úc Vân Từ, có điều đều là từ trong miệng người của Phương gia.
Luận bối phận, Phương thị là tiểu cô tổ mẫu của hắn ta, nếu không phải vì cách bối phận, chỉ sợ Phương thị đã sớm đánh chủ ý lên mấy vị vương gia, nhét Úc Sương Thanh vào hoàng gia.
Mặc dù hoàng gia không kiêng kị bối phận, nhưng nếu quan hệ họ hàng quá gần sai bối phận thì vẫn sẽ tránh đi.
Trong miêu tả của người Phương gia, vị Cẩm An hầu phu nhân này không chỉ có ngu xuẩn, mà tính tình còn hèn nhát.
Hắn ta đã từng nhìn từ xa, sợ hãi rụt rè, trốn phía sau Úc Sương Thanh, quả thật không ra hồn.
Hơn nữa hắn ta từ trong miệng Quảng Xương hầu Thế tử, không chỉ một lần nghe thấy sự khinh thường đối với nữ tử này.
Nữ tử này và thứ tử đê tiện của Hầu phủ kia có đầu có đuôi, có thể thấy là một người cực kỳ lỗ mãng.
Nhưng theo như mắt thường thấy, nữ tử yêu kiều không bằng xấu hổ kia, tựa như đóa hoa đột nhiên nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Hắn ta hơi nhíu mày lại, dùng quạt xếp đập vào đầu tiểu thái giám.
Giữa lông mày đều là sự phong lưu, lúc mắt phượng nhấc lên lần nữa, An phi và Úc Vân Từ đã đi ra khỏi ngự hoa viên, biến mất ở góc trường của Lưu Ly cung.
Thành Thái hậu và Phương Thái hậu hận không thể chết già không gặp gỡ, cung điện cách xa nhau nhất.
Có điều có cách xa hơn đi chăng nữa thì vị trí dù sao vẫn sẽ không lệch, nếu không cũng không hiện ra sự tôn quý của thân phận.
Đi theo sau lưng các nàng là mấy chục cung nữ.
Thân mặc cung trang màu quả hạnh, từng người một đều là cô nương khuôn mặt thanh lệ.
Trong cung nhiều mỹ nhân, nếu không phải vô cùng sáng chói thì thật đúng là không chọn ra được.
Một cung phi có hoàng tử, sự phô trương đương nhiên không nhỏ.
Hai người đi hơn nửa canh giờ mới tới bên ngoài cung điện của Phương Thái hậu.
Bèn co cung nữ tiến lên gõ cửa, không lâu sau liền nghe thấy có người nói Thái hậu cho mời.
Phương Thái hậu thân mang phượng bào màu đỏ tím, đầu đầy châu ngọc.
Đang nghiêng người trên giường gấm, bên chân của bà là một ma ma đang đấm chân, sau lưng còn có cung nữ đang bóp vai.
Bà nhắm mắt, khuôn mặt trẻ tuổi hơn Thành Thái hậu rất nhiều.
Nhìn từ trên tướng mạo có chút tương tự Phương thị, nhưng kiều diễm hơn.
Trên rìa giường còn có một nữ tử mặc trang phục của cung phi đang ngồi, sắc mặt tái nhợt, đang che mặt rơi lệ.
Đôi mắt của Úc Vân Từ nhanh chóng quét qua, liền đoán ra thân phận của nữ tử, hẳn là vị Lương phi kia không thể nghi ngờ.
“Thần thiếp (thần phụ) thỉnh an Thái hậu nương nương.”
Phương Thái hậu chậm rãi mở mắt ra, hơi híp lại, nhìn thấy Úc Vân Từ.
“Vị này chính là Cẩm An hầu phu nhân?”
“Hồi Thái hậu nương nương, chính là thần phụ.”
Phương Thái hậu vẫy tay một cái, ngồi thẳng người.
Lão ma ma và cung nữ kia lui ra phía sau, cúi đầu đứng thẳng.
“Dáng dấp ngược lại giống An phi ngươi, không biết là tính tình có trầm ổn giống như An phi hay không.” Phương Thái hậu liếc nhìn Úc Vân từ, ánh mắt sắc bén mà bắt bẻ, như muốn nhìn thấu da xương của nàng.
Thế nhưng so với Thành Thái hậu, nàng cảm thấy cấp độ của Phương Thái hậu kém hơn.
Sự sắc bén của Phương Thái hậu là cố giả bộ làm ra, mà sự uy nghiêm của Thành Thái hậu là do trời sinh từ trong xương cốt.
Lương phi lau khô nước mắt, cũng nghiêng mắt nhìn sang.
Sau khi thấy rõ tướng mạo của nàng thì cảm thấy thầm hận.
Nữ tử Thành gia đều cực kỳ đáng ghét, tất cả đều sinh ra khuôn mặt tương tự nhau, làm cho người ta nhìn rồi trong lòng liền không thoải mái.
“Nói đến, Cẩm An hầu phu nhân còn phải gọi bản cung một tiếng biểu tỷ…”
Lời của Lương phi vừa ra khỏi miệng liền hối hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.
Sắc mặt của Phương Thái hậu trầm xuống, không vui nhìn bà ta một cái.
Chất nữ này, nói chuyện không có đầu óc.
Nàng ta tự nhiên là biểu tỷ của Cẩm An hầu phủ, vậy chẳng phải là muốn thấp hơn An phi một bối phận.
Mà bà, đều thành người cùng bối phận với An phi.
Trong hoàng gia cho tới bây giờ đều không nói về bối phận.
Chuyện tiền triều hai cô cháu cùng hầu thiên tử cũng có, nếu bàn về tam cương ngũ thường, hẳn là dính líu không rõ.
“Thần phụ thỉnh an Lương phi nương nương.”
Úc Vân Từ đương nhiên sẽ không tiếp lời của bà ta, hai chữ biểu tỷ đó, liền xem như chưa nghe thấy.
Lương phi cảm thấy thả lỏng, ngầm phỉ nhổ nha đầu chết tiệt này coi như biết điều, không thuận theo gậy tre mà trèo lên trên.
Phương Thái hậu không bảo người ta dọn chỗ cho các nàng, An phi đã thành thói quen rồi.
Trừ phi bà cùng phi tần khác đi thỉnh an, nếu không thì mãi mãi cũng đứng đó.
“Ai gia thấy, quy củ này ngươi học không tệ, có thể thấy mẫu thân ngươi dạy tận tâm.
Mặc dù ngươi đã xuất giá nhưng nhà mẹ đẻ vĩnh viễn là chỗ dựa của người.
Nếu như sau này ở nhà chồng bị người ta bắt nạt, đều có phụ mẫu nhà mẹ đã làm chỗ dựa cho ngươi.
Những năm qua mẫu thân ngươi tiến cung, mỗi lần nói đến ngươi đều vô cùng trìu mến, hận không thể móc tim đào phổi.
Người làm con cái, chữ hiếu đi đầu, ngươi ngàn vạn lần đừng dễ tin người khác vu khống, xa cách mẫu thân ngươi.”
“Thần phụ ghi nhớ lời Thái hậu nương nương dạy bảo.”
Đối với thái độ của nàng, Phương Thái hậu có chút hài lòng.
Cũng không biết bên ngoài sao lại loan truyền khó nghe như vậy, ngay cả tiểu muội cũng nói kế nữ một mực rắp tâm hại người.
Theo bà thấy, Cẩm An hầu phu nhân hẳn là không có tâm cơ sâu như vậy, có thể vừa lừa chính là lừa gần mười năm.
Cho nên Phương thái hậu tin chắc, là có người ở trong bóng tối giở trò, xúi giục quan hệ của các nàng.
Người này cố ý, không cần phải nói, ngoại trừ những người ở Thành Quốc công phủ kia thì không có người khác.
Mệnh phụ tiến cung có thời gian hạn chế.
Trừ phi là có ân sủng bằng trời, trong cung mới giữ lại dùng bữa.
Giống như Úc Vân Từ thì không thể nào ở lại dùng bữa.
An phi thấy không còn sớm nữa, nói: “Thái hậu nương nương, canh giờ không sớm nữa, thần thiếp tiễn Cẩm An hầu phu nhân ra ngoài.”
Phương Thái hậu vốn cũng không quá muốn nhìn hai gương mặt tương tự nhau này lắc lư trước mặt, nghe vậy thì ừ một tiếng, liền có cung nữ đưa các nàng ra khỏi điện.
Các nàng vừa đi, khuôn mặt Lương phi liền kéo xuống, giọng căm hận nói: “Cô mẫu, người nhìn bọn họ… còn không biết ở trong lòng chế giễu con thế nào… con thật sự không còn mặt mũi nữa… bệ hạ cũng không chịu gặp con, con làm sao bây giờ?”
“Cái gì mà làm sao bây giờ? Chuyện đó tuy là mất mặt, nhưng vốn không phải là lỗi của con.
Chờ bệnh tốt lên, nên làm gì thì làm đó.
Con phải nhớ kỹ, con là cung phi, còn là mẫu phi của Ninh vương.
Ngoại trừ Hoàng hậu, trong hậu cung của bệ hạ, địa vị của con là cao nhất, con có cái gì mà e ngại.
Con cũng đừng quên, còn có ai gia ở đây!”
Lòng Lương phi hơi ổn định lại, cô mẫu nói không sai.
Thế nhưng bà vừa nghĩ tới chuyện đó, mặt liền cay đến hoảng.
Nếu như vừa rồi Cẩm An hầu phu nhân kia làm ầm ĩ muốn đồ cưới gì đó, bà nào có mất mặt lớn như vậy?
Bà và An phi vẫn luôn không hợp nhau lắm, không chỉ bởi vì một người họ Thành một người họ Phương.
Càng nhiều hơn là sự sủng ái của bệ hạ, rõ ràng là cho An phi nhiều hơn.
Mình không có cách nào bắt chẹt An phi, nhưng đối phó với thê tử của thần tử thì vẫn có thể.
Bà biết tâm tư của tiểu cô, trước kia mặc dù bà vui mừng nhìn thấy thành quả nhưng cũng chưa từng làm qua tay.
Có lẽ bà nên giúp tiểu cô một tay, khiến nữ tử giống như An phi kia rơi xuống bụi đất.
Phương Thái hậu dường như nhìn thấu tâm tư của bà ta, hừ một tiếng: “Chuyện của tiểu cô con bên kia, con đừng tham dự vào.
Con chỉ cần chụp lấy tâm của bệ hạ, chăm sóc tốt Ninh vương.
Sau này lại trừng trị bọn họ, đến lúc đó không ai chạy thoát được.”
“Vâng, cô mẫu.”
Lương phi cúi đầu, trong lòng có tính toán.
Bên kia Úc Vân Từ đi theo An phi một lần nữa trở lại Tường Ninh cung, cáo biệt với Thái hậu và An phi, sau đó lại xuất cung.
Nàng đi theo sau lưng tiểu thái giám ra khỏi Tường Vân cung, một đường cúi đầu mà đi, nhìn cảnh vật hai bên, có lẽ vẫn là con đường lúc tiến cung.
Ở trên tầng cao nhất của Thừa Nguyên điện có một bóng dáng màu vàng sáng.
Chính Khang Đế mắt rồng thâm trầm, một mực nhìn bóng hình kia.
“Trương Đông Hải, ngươi xem nàng ta có giống An phi không?”
Trương Đông Hải tay nâng phất trần, ánh mắt không dám nhìn lung tung.
Cong cong người, trả lời: “Bệ hạ, Cẩm An hầu phu nhân là cháu gái của An phi nương nương, dáng dấp có chút tương tự nhau.
Nhưng nương nương thân phận tôn quý, há là Cẩm An hầu phu nhân có thể đánh đồng.”
Khóe môi Chính Khang đế giương lên, ý cười không đạt đến đáy mắt.
“Chỉ có ngươi láu cá, theo trẫm nhiều năm như vậy, ngay cả lời nói thật cũng không dám nói.”
“Nô tài đáng chết.”
Ánh mắt Chính Khang Đế lóe lên sát ý: “Người đáng chết cũng không phải ngươi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...