Biểu đệ? Ai là biểu đệ của hắn? Phi Lăng nhất thời nghĩ không thông, sẽ không là Tiêu Nam thì chắc phải là con dã hầu tử Phi Lăng? Kia không phải là biểu ca?
“Nói bậy bạ! Ai là biểu đệ?!……. Ô, cha…..” Nguyên Kiệt miệng vội lấy tay che miệng đứa con, “Câm miệng!!!!”
“Điện hạ thứ lỗi, tiểu khuyển thực sự không hiểu chuyện. Còn chưa tham kiến Tam hoàng tử?! Hắn là nhi tử của Lệ di(1), là biểu ca của ngươi và Tiểu Ngữ!”
“Lệ di? Người tiến cung? Tỷ tỷ của nương?…… Nhưng nương đã cắt đứtt quan hệ với Liễu gia rồi mà. Ân?…. Ô…. Cha…”
“Tiểu khuyển ngu ngốc, thỉnh Tam hoàng tử rộng lòng thứ lỗi! Rộng lòng thứ lỗi!!!” Quá ngu ấy chứ, Nguyên Nhược Ngữ thầm nghĩ.
“Không việc gì, ngươi cũng là di trượng(2) của ta, đều là người một nhà, đừng tỏ ra nghiêm trọng như thế.” Lý Nhứ Ca đối Nguyên Kiệt Minh cười cười ôn hòa song Nhược Ngữ cảm tưởng ánh mắt ấy vô cùng giả dối. Hắn thích Nhứ Ca lúc cùng Phi Lăng đánh nhau hơn.
“Ngươi, như thế nào?…… Cha?! Sao Ngươi đánh ta?!” Ngay cả Phi lăng cũng hiểu Lý Nhứ Ca trước mặt không hề bình thường. Nguyên lão gia một chưởng bắn về phía Phi Lăng, ước ao thằng con trở nên câm điếc luôn cho hết rắc rối.
“Chủ nhân, cứ thế bỏ qua…..”
“Quên đi, đừng nhiều lời.”
“Không! Không! Không! Thảo dân nhất định sẽ trừng phạt đích đáng, thỉnh hoàng tử chớ bận tâm. Thảo dân lập tức gọi thầy thuốc đến giúp điện hạ chuẩn bệnh.”
“Không cần, chúng ta có mang theo ngự y.” Nói xong, lão thái giám cẩn thận đỡ Lý Nhứ Ca hướng về đông viện. Trước khi rời khỏi, Nhứ Ca quay đầu lại nhìn Phi Lăng, Tiêu Nam cuối cùng dừng trên người Nhược Ngữ, đôi mắt sáng lấp lánh, một chút áy náy, một chút không muốn buông.
“Hỗn trướng tiểu tử! Toàn gây chuyện cho ta! Bắt đầu từ bây giờ ngươi không được xuất môn, qua Trung thu phải tức khắc hồi sư môn! Còn có, tối nay khỏi ăn cơm! Mau đến trước mặt tổ tông quỳ! Chưa thấy mặt trời thì không cần nghĩ chuyện đứng dậy!!! Ngươi nữa, cũng quỳ cho ta!!!”
“Cha?!….. Cha!!!! Ngươi đừng đi a! Cha!!!” Phi Lăng ngây ngốc ngồi xổm xuống, lẩm bẩm, “Trời ạ, không được xuất môn….. Giết ta luôn đi”
“Hả? Tiêu ca, ngươi đi đâu?” Hắn thấy Tiêu Nam đứng dậy hỏi.
“Từ đường, đi quỳ.” Tiêu Nam quay đầu lại, đối hầu tử tọa trên mặt đất lạnh lùng nói.
“A! Đi thật? Uy, từ từ đợi ta!” Con khỉ vội vàng đứng dậy theo.
“Đúng rồi.” Tiêu Nam ngừng cước bộ, xoay người hướng Nhược Ngữ dặn dò: “Buổi tối nên chú ý kẻo bị cảm lạnh và nhớ đừng có đạp chăn.”
Thiên của ta! Ta đâu phải là tiểu hài tử [chính vậy mà]
Sau đó Phi Lăng cùng Tiêu Nam đến từ đường, Nhược Ngữ quyết định đi tìm mẫu thân.
Liễu Như Mi đã nghe nha đầu có mặt ở đó kể qua, nàng nói với Nhược Ngữ, tuy nằng không thể thay đổi phán quyết của lão gia nhưng nàng có thể hỗ trợ.
Đêm khuya, chờ Nguyên Kiệt Minh ngủ say, Liễu Như Mi khe khẽ kêu người mang chăn bông và chút điểm tâm, Nhược Ngữ không ngủ được cũng đi theo sau a hoàn.
“Tiểu Ngữ? Sao ngươi lại tới đây?” Trông Phi Lăng ngấu nghiến ăn chân gà, quần áo mặt mũi dính đầy mỡ, Nhược Ngữ cảm tưởng mình lo lắng hơi thừa. Quay sang thấy Tiêu Nam không hề đụng tới thức ăn, ngực có chút nhói đau. Đến bên cạnh Tiêu Nam, ngồi vào trong lòng hắn Nhược Ngữ mới phát hiện ra thân thể Tiêu Nam bởi nghiêm túc quỳ thẳng người nên đã có phần cứng ngắc.
Bọn nha đầu đi khỏi, chỉ còn lại ba người Phi Lăng, Tiêu Nam và Nhược Ngữ. “Tiêu ca, vì cái gì không ăn?” Nhược Ngữ ngẩng đầu, cặp mắt to tròn xem xét Tiêu Nam, phát giác Tiêu Nam vẫn dùng ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn hắn.
“Tiểu Ngữ, vô dụng thôi, ta nãy giờ mỏi miệng khuyên mà hắn có chịu nghe.”
“Tiêu ca ca?”
“Nhược Ngữ thiếu gia, Tiêu Nam không đói.” Thanh âm trầm tĩnh vang lên.
Ùng ục ùng ục, từ Tiêu Nam truyền ra tiếng bụng sôi phá vỡ yên lặng, Phi Lăng cười trộm, bả vai không ngừng run rẩy.
Nguyên Nhược Ngữ cũng cười, một đám sĩ diện a?
Tiêu Nam đỏ mặt, chưa bao giờ gặp qua Tiêu ca ca lúng túng như vậy, hai người thấy vô cùng hứng thú, liên tiếp làm mặt quỷ dị tiếp cận. Gương mặt Tiêu Nam tựa như bị lửa thiêu cháy. “Các người lúc này mới rất giống huynh đệ.”
Nghe xong câu đánh giá, Phi Lăng tâm trạng ỉu xìu, tha cho Tiêu Nam, quay về tiếp tục xử lý chân gà.
“Tiêu ca ca còn nói không đói bụng? Mau ăn đi!” Nhược Ngữ cười rạng rỡ, nghĩ đem chân gà tống vào miệng Tiêu Nam.
“Được! Được! Ta ăn! Nhược Ngữ thiếu gia đừng nhét…” Không định ăn sao? Hắc hắc!
“Ai?!! Phi Lăng đột nhiên thấy có bóng người trốn sau cột nhà, Tiêu Nam cũng buông thức ăn xuống, “Đi ra!”
Im lặng, sau cây cột không có động tĩnh gì.
“Nếu không ra là muốn ta bắt ngươi ư?”
“… Cái kia, đừng căng thẳng, là ta….” Một người ăn mặc theo kiểu thị vệ xuất hiện. Ban đầu Nhược Ngữ còn chưa nhận thức được, khi kẻ lạ đến gần mới giật mình, dĩ nhiên là…..
“Lý Nhứ Ca?!!” Phi Lăng kêu lớn.
Lý Nhứ Ca vội bịt mồm hắn: “Suỵt! Nhỏ giọng thôi, ta trộm tới đây đó”
“Chẳng hay Tam hoàng tử đại giá có chuyện gì không?” Tiêu Nam lạnh lùng hỏi, tựa như thập phần không thích Nhứ Ca.
Nhìn biểu tình khó chịu của Tiêu Nam, Nhược Ngữ hơi hơi đau lòng. Hắn kéo kéo quần áo Tiêu Nam, kể rõ đầu đuôi câu chuyện, rằng chỉ là vô tình, vả lại mình không bị làm sao. Quan sát vẻ hối lối thành thật trong mắt Nhứ Ca rồi nhìn xuống Nhược Ngữ đang ngồi trong lòng mình, “Tiêu ca ca đừng sinh khí.”
“Nhược Ngữ thiếu gia hi vọng Tiêu Nam không tức giận?”
“Ân.”
“Vậy Tiêu Nam sẽ không.”
Không phải vậy chứ? Nhược Ngữ phát hiện ra Tiêu Nam ngoài vẻ lãnh đạm xa cách còn bộc lộ vẻ đỏ mặt đáng yêu.
Một lúc sau, thái độ của Tiêu Nam đối với Lý Nhứ Ca tốt lên nhiều, thậm chí Phi Lăng liền xem hắn như huynh đệ. Ở trong cung không có tiểu hài tử cùng tuổi mà nếucó thì cũng chỉ là cúi đầu, không dám cùng hoàng tử trò chuyện nên con khỉ ngốc Phi Lăng kia vô tình khơi dậy bản tính trẻ con trong Nhứ Ca, chẳng bao lâu hai đứa đã cở mở tán gẫu. Một lúc sau nữa, Tiêu nam nhập bọn. Bọn họ hết nói về đề tại võ công, kỳ sự rồi bàn luận đến tương lai của mình.
“Ta muốn làm đệ nhất kiếm khách! Muốn hành hiệp trượng nghĩa!”
“Ta thì hy vọng đất nước thái bình, dân chúng ấm no hạnh phúc.”
“Không tính không tính, ước vọng gì thế? Còn Tiêu ca?”
“……..” Tiêu Nam nhẹ nhàng đắp chăn cho Nhược Ngữ, vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt oa nhi sang một bên, cười cười sủng nịch: “Không có….”
“A? Sao như vậy?”
Đêm hôm ấy, ba thiếu niên nói chuyện tới tận khuya rồi cùng lăn ra ngủ khì.
Hạt giống hữu nghị được gieo thật sâu trong lòng ba thiếu niên dù cho… dù cho tương lai thâm bất khả trắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...