Nguyên Nhược Ngữ

Nguyên Nhược Ngữ muốn quay đầu lại nhưng đối phương lại ôm quá chặt làm hắn không thể. Hắn biết đó là Tiêu Nam bởi cảm giác quen thuộc này chỉ xuất hiện khi được Tiêu Nam ôm.

“Tiêu Nam… Tiêu Nam…” Hắn không ngừng gọi tên.

Song dường như điều này là vô ích, lực đạo quanh thắt lưng càng lúc càng siết chặt. Cuối cùng, lúc bình tĩnh lại, Nhược Ngữ đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm truyền từ sát phía sau tới.

Từ trước đến nay Tiêu Nam không uống rượu bao giờ.

Lồng ngực như muốn nổ tung..

Tiêu Nam… Ta nhớ ngươi điên cuồng…  Ta không nhìn thấy ngươi… Ta muốn nhìn thấy khuôn mặt của ngươi… Ta muốn…

Nhược Ngữ phát giác nước mắt hắn đã lăn dài trên gò má từ khi nào, mà lực đạo của Tiêu Nam vẫn rất chặt. Chiếc mũi dí gần tới cái cổ xinh xắn, ra sức hít hà hương vị ngọt ngào, chậm rãi hôn lên nó, sau là từ từ gặm nhấm.

Nhược Ngữ có thể cảm nhận được đầu lưỡi và hàm răng của Tiêu Nam trên cổ mình, đau. Hăn chủ động né sang một bên, tránh loại cảm xúc ám muội này nhưng đối phương lại đột ngột giữ lấy cổ, buộc hắn phải ngửa ra sau, tiếp đến lại là một nụ hôn cuồng loạn.


“A!”Bị hành động bạo dạn khác thường dọa, hắn khẽ hét lên rồi ôm chầm lấy Tiêu Nam, chậm rãi ngẩng đầu. Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú hiện sắc đỏ ửng mê người, “Tiêu Nam… Buông… Ngươi…”

Ai ngờ, khi nghe được tiếng gọi, đầu lưỡi của Tiêu Nam lại mãnh liệt đẩy sâu hơn, tay cũng bắt đầu hoạt động.

Nhược Ngữ càng giãy dụa, quần áo càng trở nên lộn xộn. Hiện tại, hai bờ vai trắng mịn đã lộ ra, tạo cơ hội cho Tiêu Nam trườn đôi môi xuống đó, cắn, đồng thời bàn tay dứt khoát cởi bỏ đai lưng, luồn vào nội y. Nhược Ngữ càng thêm kích động, nghĩ muốn đẩy kẻ đang làm loạn kia ra song hắn không có đủ sức.

Hai người đứng ngay tai cửa, quần áo xộc xệch, nhất là Nhược Ngữ, một viên hồng anh trước ngực bị bàn tay to lớn phía sau đàn áp, nào thì vân, vê, ấn, kéo… đủ trò khiến chủ nhân nó không kim được phát ra âm thanh rên rỉ.

“Ưm…”

Tiếp theo, Tiêu Nam dùng tay còn lại bắt đầu tiến xuống hạ thân, còn đôi môi vẫn không ngừng cắn mút trên đôi vai trắng mịn. Nhược Ngữ dường như đã không chịu nổi hành động gợi tình này. Tại sao có thể… Ta tới tìm hắn mà sao có thể…

“Ngươi tỉnh lại chút đi a… Ngươi tỉnh… A!!!” Hạ thể đột ngột bị nắm lấy rồi từ từ xoa, bóp. Một chuỗi như vậy nó khiến không thể không giương cao.

“A a… Ưm… Mau buông ra… Ta không cần nữa… A!!!”

Mặc kệ hắn van xin thế nào, Tiêu Nam cũng không hề dừng tay. Hắn muốn nhìn gương mặt của Tiêu Nam song vẫn không làm cách nào quay được đầu lại, chỉ có thể biết rằng bên hông bị một vật cứng nào đó đâm.

Bỗng nhiên, Tiêu Nam ngừng mọi hành động, lỗ mãng quăng Nhược Ngữ lên giường. Nhược Ngữ kịp mỗi kêu một tiếng đau bởi những âm sau lập tức bị vùi lấp. Tiêu Nam nóng nảy xé tan lớp quần áo trên người, làm cơ thể Nhược Ngữ lổ lộ trọn vẹn. Không đợi phản ứng kinh ngạc sắp đến, những nụ hôn vội vàng liên tiếp rớt xuống.

Nhược ngữ cảm thấy sự việc bắt đầu không thể kiểm soát nổi. Nỗi sợ hãi ồ ạt dâng cao. Ta muốn rời khỏi nơi này! Ta sợ biểu tình hiện giờ của Tiêu Nam!

Hắn cố gắng đập vào bả vai rắn chắc song ngay lúc này, một lực cắn mạnh từ nhũ tiêm truyền đến khiến hắn không còn khả năng chống trả.

Rốt cuộc ta phải… Tại sao lại như vậy…

Cảm giác vừa đau đớn vừa khoái hoạt hòa vào âm thanh gọi tên. Khóe mắt không rõ tự khi nào đã xuất hiện giọt lệ long lanh.


Thế nhưng, Tiêu Nam vẫn không hề chú tâm đến, dường như mọi giác quan đều tụ tập trên cơ thể nhỏ bé đang giữ trong tay. Miệng dời tới viên hồng mai khác, lưu ở đó chút nước bọt, một bàn tay tiếp tục cọ xát hạ thể một bàn tay tiến xuống phần đùi non phía sau, thăm dò vào giữa.

Nhược Ngữ không thể ngăn cản, còn mỗi cách vòng tay ghì lấy đầu đối phương. Khoái cảm từ cơ thể dâng tràn mãnh liệt, tiếng rên rỉ đứt quãng mà hắn thấy vô cùng xấu hổ không ngừng vang lên, “Tiêu Nam… Tiêu Nam… A a… Không được… Tiêu…”

Thình lình, không được báo trước, một ngón tay chọc vào bên trong, hắn thét lên đau đớn, cơ thể vặn vẹo muốn né tránh song Tiêu Nam lại gia tăng lực khiến toàn thân hắn xụ lơ.

“Không được… Ta không cần… Cầu ngươi… Tiêu Nam… A!!! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài… Ưm…Ưm…”

Chắc hẳn, Tiêu Nam nghe từ “không được” thành “được” nên thâm nhập vào sâu hơn.

“Đau… Đau quá…” Nhược Ngữ bám lấy bả vai của đối phương, móng tay hằn sâu vào da thịt. Song hành động ấy không giúp hắn có thể thoát khỏi tình trạng hiện tại. Lại thêm một ngón… không ngừng đưa đẩy đến bộ phận mềm mại và ấm nóng. Hắn nức nở cầu xin Tiêu Nam dừng lại… Loại cảm giác này… Loại cảm giác này…

Không phải… Không phải… Thật…Thật đáng sợ…

Không phải là Tiêu Nam! Không phải Tiêu Nam!

Thâm tâm hắn kêu gào.

Tiêu Nam vẫn tiến vào cuồng loạn, không ngừng chà sát gắt gao tại nơi sâu nhất, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Nhược Ngữ đã chuyển màu trắng bệch.


Lực đạo lên xuống càng mạnh, đồng thời nước mắt tràn ra lại càng nhiều, khuôn mặt ửng đỏ lộ rõ vẻ sợ hãi đau đớn nhưng tất cả đều không được nhìn thấy.

Rốt cuộc, khi Nhược Ngữ khẽ cử động hạ thân, một tiếng hét lớn lập tức vang lên, dịch thể phun ra đầy tay Tiêu Nam.

Cơ thể một lần nữa lại trở nên vô lực. Loại cảm giác đáng sợ kia vẫn cứ đeo đuổi

Ngay lúc Nhược Ngữ còn đang mê man, Tiêu Nam liền đem ba ngón tay (vâng, ba ạ) dính đầy dịch thể xâm nhập vào trong. Tinh dịch bị ngăn không cho ra khiến Nhược Ngữ phi thường muốn thoát khỏi tình trạng khó chịu này. Ai ngờ, nhân lúc này, Tiêu Nam đột ngột rút ngón tay rồi nhanh chóng lật hắn trở lại, nhắm thẳng vùng trũng đẩy mạnh vào.

“Tiêu… A a! Đau! Đau!! Ra ngoài! Ngươi mau ra ngoài… Ô ô ô… Không được…” Cảm giác không giống lúc bị ngón tay động. Nhược Ngữ mở to mắt, không tin sự việc đang diễn ra. Hậu đình như bị xé rách, không, thậm chí là vỡ tan.

“Ưm… Ô ô… Tránh… Ngươi tránh ra… Ta không cần… Ta không cần! A a a!”

Không để Nhược Ngữ có thời gian thích ứng, Tiêu Nam vội nâng cơ thể lên rồi dứt khoát đâm mạnh xuống.

Thanh âm nức nở càng lúc càng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui