Nguyên Nhược Ngữ

Đinh Châu quỳ dưới đất, hắn biết chủ nhân còn có chuyện cần hỏi nên kiên nhẫn chờ. Cuối cùng, thanh âm cũng vang lên, đánh vỡ mảng tĩnh: “Tìm được chưa?”

“Chưa ạ.” Đinh Châu bối rối đáp.

“……”

Mỗi lần hỏi là một lần lừa mình để hy vọng, mỗi lần nghe câu trả lời là mỗi lần trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Vĩnh viễn không được nghe câu trả lời như mình muốn. Đã ba năm…

“Chủ nhân… theo thuộc hạ… hay là…”

“Tiếp tục tìm kiếm, tìm đến khi nào thấy mới thôi.”

“… Dạ.”

……

Chờ Đinh Châu rời đi, Lý Nhứ Ca chậm rãi lấy từ trong ngực một khối ngọc bội. Ánh trăng phản chiếu trên miếng ngọc bội hình tròn, chữ “Ca” lờ mờ hiện lên. Hắn ngơ ngác nhìn nó, miệng định thốt ra điều gì nhưng rốt cuộc chỉ là âm câm.

Tiểu Ngữ…

Thất Dạ có vẻ rất thích đồ ăn đêm cộng thêm sức ăn lại lớn, thành ra… Đã bát thứ năm rồi… Chờ hắn xử lý xong một bát nữa, Nhược Ngữ lập tức tóm chặt tay hắn ngăn không cho ăn thêm. Bị phát lệnh cấm, Thất Dạ ngước mắt nai nhìn khuôn mặt đang tối lại với vẻ ủy khuất.

Tai con cún vểnh lên lấy lòng. Nhược Ngữ coi như không nhìn thấy, nhẹ giọng khuyên: “Ăn nữa sẽ bị tiêu chảy đó.”


Tai con cún ủ rũ cụp xuống. Bộ dạng thất vọng vì muốn ăn nhưng không được ăn cùng điểm nhấn là đôi mắt vạn người xiêu đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở đây.

“Đừng lo! Đại nương làm cho ngươi thêm một bát!” Lão bản nương đột ngột xuất hiện. Chắc nàng đồng dạng bị vẻ đáng yêu kèm đáng thương kia mê hoặc.

Tiêu Mộc Dao bên cạnh cũng đang vô cùng xúc động và phải kìm chế lắm mới không ngăn bản thân xích lại gần bẹo đôi má trắng hồng kia. Vì sao tên tiểu tử bình thường này lại có loại tiềm năng câu dẫn người khác?

Con cún được dỗ dành, đuôi lập tức vẫy mạnh biểu hiện sự sung sướng. Trong mắt con cún, sau lưng đại nương có một vòng hào quang rất sáng, trông nàng y như Quan Thế Âm từ bi cứu độ chúng sinh. Biết rằng không được phép ăn nhưng sao chân cứ không nỡ rời đi a

Rốt cuộc, Thất Dạ tay ôm chặt bát vằn thắn mà đại nương vừa đưa, xoay người về hướng Nhược Ngữ… Đầu cúi xuống, tai cụp xuống, đuôi hạ xuống, làn nước mắt khoa trương dâng lên, mắt chớp chớp.

Quay sang đại nương bên cạnh… A! Quả đúng là Đại a cánh tay béo chắc thật! Biểu tình thì… Ta đã giết người nhà ngươi hay sao mà ánh mắt ngươi đáng sợ vậy? Chỉ vì một bát vằn thắn sao? Cái gì đang diễn ra thế này? Nhược Ngữ mệt mỏi bóp trán, thỏa hiệp: “Được rồi, một chén nữa thôi đấy! Về đến phòng thì phải uống thuốc tiêu hóa!”

Thất Dạ nghe được dỡ bỏ lệnh cấm vận liền cao hứng giơ cao hai tay làm động tác vạn tuế, sau lưng hoa nở tứ tung.

“Thuốc tiêu hóa?” Mộc Dao tò mò hỏi, “Nó là cái gì vậy? Có thể uống sao?”

“Ừ, cái này dành cho những người như hắn, tránh cảm giác khó chịu khi ăn quá nhiều. Xúc tiến tiêu hóa, thân thể khỏe mạnh.”

“Thật lợi hại! Sao từ trước tới nay ta chưa hề nghe thấy nhỉ?”

“Ờ… Kỳ thực, ta bảo Thất Dạ chế ra. Chủ yếu là vì hắn.” Thấy Thất Dạ vui vẻ ăn vằn thắn, Nhược Ngữ không tránh khỏi mỉm cười sủng nịch.


Tiêu Mộc Dao hơi ngây người nhìn đối phương, thầm nghĩ, tên này lúc cười thật đẹp. “Ngươi nên cười nhiều một chút.” Nàng không kìm được, lên tiếng.

“Hả? Có đúng không?” Nhược Ngữ dời tầm mắt sang nữ tử trước mặt. Hình như ai cũng thích hắn cười.

“Ừ. À… ngươi thực sự thích hắn?” Tiêu Mộc Dao hỏi trực tiếp không chút thẹn thùng đồng thời chuyển ánh mắt về phía Thất Dạ.

Nhược Ngữ hơi sửng sốt rồi lập tức khôi phục tinh thần, cười đáp: “Chắc là vậy… Mà xem ra ngươi cũng có người để thích.”

Nghe câu vặn lại, Tiêu Mộc Dao làm bộ thẹn thùng, đánh đùa Nhược Ngữ một cái khiến Thất Dạ đang mải ăn bỗng ngừng lại, nghi hoặc nhìn bọn họ. “Đáng ghét! Sao có thể hỏi người ta vấn đề này!” Còn làm thêm điệu bộ thục nữ.

Trong lòng Nhược Ngữ chợt dâng lên một cảm giác khó chịu, Thất Dạ thì kinh ngạc đến độ đánh rơi luôn cả chiếc thìa vào bát, tạo ra tiếng keng chói tai.

Tiêu Dao nhìn phản ứng của hai người, miễn cưỡng nở nụ cười, “Ha ha, chắc chỉ đại tiểu thư của Mộc gia mới nói vậy a! Ai ui, nói đùa thôi! Không phải giật mình thế đâu!”

Dù biết nữ tử này hay đùa giỡn nhưng Nhược Ngữ vẫn thích nàng, coi nàng như đứa em gái thứ hai cũng tốt. “Đại tiểu thư của Mộc gia là ai?”

“Hả? Ngươi không biết sao? Là tiểu thư được nuông chiều từ bé của gia tộc giàu nhất thiên hạ, Mộc Kiều Dung.”

“Chưa hề nghe quá.” Hai người đều bày ra bộ dạng ngây ngốc.


“Không biết cũng không việc gì, dù sao cũng là một nữ nhân đáng ghét. Bên ngoài đồn bừa nàng là vị hôn thê của ca ta, nàng coi luôn đó là thật!!!”

Đối với nữ nhân này, Nhược Ngữ không có hứng thú. Trái lại, hắn rất quan tâm đến vấn đề khi nãy.

Lúc đầu, Tiêu Mộc Dao có hơi lúng túng nhưng nàng tức khắc bình tĩnh lại, tinh nghịch hỏi: “Ta là bằng hữu của ngươi, vậy ngươi đoán… người ta thích là ai?”

“Là công tử chúng ta cứu.”

“Sao ngươi biết?” Tiêu Mộc Dao há hốc mồm kinh ngạc.

“Đại khái nhờ trực giác…” Đôi mắt Nhược Ngữ dần tối sầm.

Quả nhiên thế sao? Người nàng thích là Lý Nhứ Ca…

“Lợi hại nha… Đáng tiếc, hắn lại không thích ta.”

Không thích? Nhược Ngữ giật mình nhìn Tiêu Mộc Dao đang lắc đầu cười khổ, “Không dối gì ngươi, Nhứ ca ca đã có ái nhân song hắn đã mất tích. Về phần ta, ta nghĩ mình sẽ không bỏ cuộc!”

Đã có ái nhân? Phải chăng… vẫn là…

Ba người, mỗi người một tâm trạng. Tiêu Mộc Dao hào khí ngút trời hô quyết tâm, Nhược Ngữ ngồi trầm tư, Thất Dạ không còn ăn nữa mà chỉ yên lặng đưa ánh mắt phức tạp nhìn Nhược Ngữ.

Lúc sau, Thất Dạ kêu đau bụng. Nhược Ngữ phải dìu hắn, cùng Tiêu Mộc Dao quay về khách ***.

Ban đêm, hành động ôm chặt bất thường của Thất Dạ khiến Nhược Ngữ lo lắng. Tưởng rằng đứa nhỏ khóc nhưng khi xoay người lại không thấy dù là một giọt. Song biểu tình kia so với khóc còn làm người ta đau lòng hơn. Hắn thắc mắc hỏi làm sao, Thất Dạ cũng không trả lời, chỉ cố vùi đầu vào cổ hắn.


Sáng hôm sau, hai người định đến thay thuốc thì phát hiện ra Lý Nhứ Ca đã có thể xuống giường. Một sự hồi phục thần tốc, thực không phải người thường!

Nhưng hình như Lý Nhứ Ca nhìn mình hơi là lạ. Chẳng lẽ hắn đã nhận ra? Sao có thể… Với hình dạng hiện tại, chính bản thân mình còn không nhận ra nữa là.

“Mộc Dao, ta đã bình phục rồi nên sớm về kinh đi.” Lý Nhứ Ca nói với Tiêu Mộc Dao đang ngồi bên cạnh.

Tiêu Mộc Dao biết hắn còn có việc cần giải quyết ở kinh thành, miễn cưỡng đồng ý. Sao miễn cưỡng? Vì là nàng chưa muốn phải tạm biệt hai bằng hữu mới quen.

“Nếu Ngôn công tử cũng định tới kinh thành, vậy chúng ta cùng đi.”

Nhược Ngữ nghi hoặc nhìn Lý Nhứ Ca, không rõ ý tứ của đối phương. Vừa định mở miệng từ chối, Tiêu Mộc Dao bên cạnh như vừa nghĩ ra điều gì, lập tức chạy đến trước mặt Thất Dạ, hấp tấp nói: “Ngươi đã đến kinh thành bao giờ chưa? Đó là một nơi có thể chơi đùa thỏa thích! Có rất nhiều thứ a quan trọng là nơi đó không chỉ có riêng đồ ăn vặt mà còn hằng vô số đồ ăn ngon khác nữa”

Nguy rồi! Nhược Ngữ không kịp ngăn cản! Thất Dạ lập tức biến thành con cún, dùng nụ cười không ngại trăm khổ thỏa hiệp.

“… Được rồi…”

Lần này, đến lượt cả Tiêu Mộc Dao và Thất Dạ giơ tay hô vạn tuế.

Nhược Ngữ nhìn hai đứa hề trước mặt, không khỏi dở khóc dở cười.

Song tại sao lại muốn mình đi? Rốt cuộc hắn đã phát hiện ra hay chưa? Nhược Ngữ đăm đăm nhìn Lý Nhứ Ca, mà Lý Nhứ Ca cũng cảm nhận ánh mắt của đối phương, liền chuyển hướng nhìn.

Hai cặp mắt gia nhau. Không rõ vì lý do gì Nhược Ngữ bỗng thấy hồi hộp, lập tức dời tầm mắt sang phía khác.

Cảm giác bị nhìn thấu, cảm giác bất an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui