6.
Ta không hề nghĩ sẽ đem toàn bộ hy vọng gửi gắm trên người a tỷ.
Từ sau khi tới kinh thành, tỷ ấy đã dần dần thay đổi.
Ta luôn cảm thấy tỷ ấy chống không lại những cám dỗ kia.
Cho nên, ta phải vì ta mà để lại một đường lui.
Phải tìm một chỗ dựa đủ mạnh để chống lại thế lực của hoàng tộc.
Ấy vậy mà trong đám thế gia kinh thành nhiều vô số, lại chỉ tìm được độc một nhà Phụ quốc công.
Lão thái quân dùng qua thuốc của ta, thân thể chuyển biến tốt.
Bắt mạch bình an, vì thế đã trở thành việc hàng ngày.
Mấy ngày nay, trời mưa liên miên, vết thương ở chân phải của ta đã biến thành bệnh, cứ đến ngày mưa là lại đau nhức không thôi.
Khám bệnh xong, ta dự định xuất phủ, lại không ngờ tới đi được nửa đường, vết thương ở chân phát đau, bèn tìm một chỗ nghỉ chân.
Bây giờ, ta đã được tính là nửa quen mặt với cái phủ này, nha hoàn dẫn đường giúp ta ổn định xong cũng rời đi làm việc.
Đợi nàng ấy rời đi, ta trốn ở một chỗ ít người trong phủ, âm thầm đi dạo.
Chưa nói đến Phụ quốc công, tùy tiện gặp con cháu Thẩm gia cũng coi như là không uổng mấy phần gần gũi lâu nay.
Ta theo còn đường nhỏ mà đi, tới được một hoa viên nhỏ khuất nẻo.
Giống như nơi ở của người đã khuất, chỗ này yên tĩnh đến đáng sợ.
Đằng sau bất ngờ vang lên một gióng nói, ta giật mình, xoay người trốn sau hòn giả sơn, âm thầm quan sát.
Chỉ nhìn thấy một gia đinh không lớn lắm theo sau chủ nhân, không ngừng khóc lóc “Gia, là lỗi của Tiểu, là Tiểu nhất thời hồ đồ, xin ngài bỏ qua cho ta …” Nó quỳ gối gần ao sen, không ngừng dùng tay tự tát mặt mình, chỉ nhìn thôi mà mặt cũng thấy đau.
Quý công tử chắp tay sau lưng, cười hỏi “Uống mấy bình Nữ Nhi Hồng mà hồ đồ thành cái dạng này?” Hắn lười biếng quay người, ta mới nhìn rõ, vậy mà là Thẩm đại nhân.
Hắn mặc một chiếc cẩm bào đỏ, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khuôn mặt vui tươi.
Hắn đang cười, nhưng nụ cười này so với thanh đao có thể gi.ết người còn lạnh hơn.
Ngay cả khi có người đang khóc lóc trước mặt hắn, hắn cũng chỉ xem đó như trò vui qua đường.
“Gia, Tiểu không dám nhiều chuyện nữa, Dương tiểu thư có lẽ không biết ngài …”
Dương tiểu thư? Ta vẫn nhớ.
đó là cô nương phủ Tướng quân.
Gia đinh còn chưa dứt lời, hắn đã thẳng tay dúi đầu nó vào trong ao sen.
Âm thanh nghẹt thở của gia đinh không ngừng vang lên, làm náo loạn cả một góc hoa viên.
“Ta thấy ngươi đúng là say rồi.” Thẩm đại nhân thu liễm ý cười, đôi môi mỏng hé mở.
Đợi người trong nước sắp không còn động tĩnh, hắn mới nhấc đầu gia đinh lên, lại hỏi “Đã tỉnh hay chưa?”
“Tỉnh…”
Nhìn người kia giống hệt con cá ch.ết, hắn cười nhẹ, thần sắc nhiễm chút điên cuồng “Tỉnh rồi? Nhưng mà muộn rồi!”
Ta khẩn trương giữ chặt miệng mình, không dám phát ra bất cứ thanh âm nào.
Tới tận lúc người kia không còn động tĩnh gì rồi bị ném xuống hồ, tim ta vẫn không ngừng đập loạn xạ.
Vậy mà người vừa mới lấy đi một sinh mạng, Thẩm đại nhân, lại có thể thản nhiên lấy khăn mà lau tay.
Hiển nhiên, những chuyện kiểu này, hắn làm không phải là lần đầu tiên.
Hắn hơi cúi đầu, ngồi xuống không biết đang nghĩ gì.
Ta thầm cầu mong hắn mau chóng rời đi, nhưng hắn lại nhướng mi nhìn ta.
Phút chốc, ta và hắn bốn mắt nhìn nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...