Nguyện Một Kiếp Yêu Em


Một năm sau...Một buổi sáng giống như mọi ngày, Đình Thiên đã dậy từ sớm, anh đang chăm chỉ bón bột cho cô con gái năm tháng tuổi.

Hôm nay cô bé vẫn còn sốt do mới tiêm phòng, quấy khóc không chịu ăn.

Thế nhưng ông bố này vẫn kiên trì cưng nựng:- Cục cưng ngoan, đừng khóc! Bố biết con đau mà, ngoan nhé, bố thương con rồi! Ăn một chút rồi bố cho con đi ngủ nhé!Lúc này, mẹ Lâm từ bên ngoài vội vàng chạy vào.

Thấy anh quần áo xộc xệch, trên vai còn vắt vội chiếc khăn sữa, khuôn mặt lấm lem thì không khỏi bật cười.- Đưa con bé cho mẹ! - Bà nhẹ nhàng đón lấy tiểu bảo bối.- Mẹ đến khi nào thế ạ? - Anh ngượng ngùng cười.Mẹ Lâm vừa dỗ bảo bảo, vừa nói:- Mẹ mới đến.

Chị thông gia nói Tiểu Dương đi tiêm về bị sốt, khóc quấy hoài.

Mẹ sang xem thế nào.

Sao con không nhờ chị bảo mẫu giúp vậy, lấm lem hết cả rồi! Mau thay đồ rồi đi làm đi, cứ để con bé cho mẹ! Đình Thiên đặt bát bột nhỏ lên bàn, vẫn giữ nụ cười nhìn bà:- Không sao đâu mẹ! Hôm nay con ở nhà với Dương Dương.

Con bé sốt, con đi làm cũng không yên tâm! - Nói rồi anh đưa tay chạm vào má của đứa trẻ, cưng chiều - Dương Dương nhà chúng ta cuối cùng cũng biết quấy khóc rồi đấy! Mẹ Lâm gật đầu đồng tình.

Từ khi con bé chào đời, dù không được yêu thương trong vòng tay mẹ, nhưng lại rất ít khi quấy khóc.

Con bé luôn ăn ngoan, ngủ ngoan, lớn nhanh trông thấy.

Điều này làm hai nhà bọn họ đỡ lo đi phần nào.

- Hôm nay Hàn Hàn sao rồi, có khá hơn chưa?Vừa nói, mẹ Lâm vừa nhìn về cô con gái đang nằm yên lặng trên giường.

Mới đó đã qua một năm rồi.

Từ sau cái ngày định mệnh ấy, cô đã hôn mê hơn một năm.

Một năm này, bọn họ đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn, nhưng bọn họ vẫn cứ kiên trì chờ đợi.

Cho đến khi tám tháng, Dương Dương thuận lợi ra đời, càng thắp lên cho bọn họ hy vọng, một ngày, cô sẽ tỉnh lại.

Chỉ là cô vẫn cứ im lặng như vậy, dù cho cơ thể cô đã phục hồi từ lâu.

Đình Thiên nghe bà hỏi vậy thì có chút buồn, miễn cưỡng lắc đầu: - Bác sĩ nói vẫn phải cùng cô ấy nói chuyện nhiều hơn.

Kiên trì thêm một chút nữa ạ.Mẹ Lâm bất lực gật đầu.

Lúc này, tiếng mẹ Hạ lại truyền tới.

Bà cũng lo lắng lên xem bảo bối, trên tay còn cầm theo bình sữa ấm: - Bảo bối của bà, bà mang sữa đến cho con rồi đây! Phải biết người bà nội này cưng chiều tiểu bảo đến mức nào.


Từ khi tiểu bảo sinh ra, đã bao nhiêu đêm bà thức trắng, chăm tiểu bảo như chính con ruột của bà.

Đứa trẻ này là do mẹ nó đã dùng cả mạng sống để bảo vệ, bà nhất định không phụ lòng cô.

- Chị thông gia, để tôi! - Mẹ Lâm cũng muốn được cho Tiểu Dương ăn.

Nhìn cái miệng bé xinh đang cong lên bú sữa, thực đáng yêu vô cùng.

- Chị thông gia, cùng bảo bảo xuống nhà đi.

Hai ông già cũng đang xếp hàng để được bế bảo bảo rồi kìa! - Mẹ Hạ cũng không khỏi vui vẻ.

Hai người bọn họ cứ thế một trước một sau ra khỏi phòng.

Đình Thiên thấy vậy cũng bật cười.

Anh nhẹ hàng đi đến bên Thiên Hàn, chỉnh lại chăn cho cô, thỏ thẻ: - Hàn Hàn, em thấy không? Bảo bảo của chúng ta đã năm tháng rồi, biết quấy anh rồi.

Mau tỉnh dậy bế con của chúng ta đi.

Anh và con đều rất cần có em.

Anh yên lặng ngắm nhìn cô một lúc, sau đó quay người đi tới phòng tắm thay đồ.

Thế nhưng anh lại không để ý tới, anh vừa quay đi, tay của Thiên Hàn lại cử động nhẹ.

Một cái, rồi hai cái...Thiên Hàn vẫn luôn nghe thấy anh gọi, còn nghe thấy cả tiếng con gái của cô đang khóc.

Chỉ là không có cách nào cử động được, luôn bị nhấn chìm trong bóng tối.

Hôm nay cuối cùng cô cũng có thể thoát ra.

----- Buổi tối hôm đó, sau khi đã dỗ cho Dương Dương đi ngủ, phải rất muộn Đình Thiên mới quay trở lại phòng.

Mỗi khi mệt nhoài sau một ngày chăm con, chỉ cần nằm bên cạnh Thiên Hàn, bao mệt mỏi trong anh lại tan biến.

Hôn nhẹ một cái lên môi cô, anh quay người định tắt đèn đi ngủ.- Đình Thiên! Giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, anh còn ngỡ mình nghe nhầm.

Vội vàng quay lại, thất vọng khi nhìn khuôn mặt tĩnh lặng kia.

Anh nghĩ, có lẽ đã quá lâu anh không còn được nghe giọng cô nên sinh ra ảo giác.


- Lâm Đình Thiên!Nhưng không, lần này cô đã thực sự gọi cả họ tên anh.

Đình Thiên cũng đã tận mắt thấy môi cô hé mở, anh không khỏi kích động: - Hàn Hàn, em tỉnh rồi, cuối cùng em cũng chịu tỉnh dậy rồi!Thiên Hàn khẽ gật đầu rồi từ từ mở mắt.

Thực ra buổi sáng khi nghe anh gọi, cô đã nghe rõ.

Vừa mới đây, cô cũng đã có thể mở được mắt, cử động được tay.

Cô chính là đang chờ anh về để cho anh một bất ngờ.

- Để anh đợi lâu rồi phải không? - Cô nhìn anh khẽ mỉm cười.

Mà sự bất ngờ này, khiến cho người đàn ông hạnh phúc đến bật khóc như một đứa trẻ.

Anh ôm lấy cô, hôn lên má cô, ghì chặt lấy người con gái nhỏ: - Anh cứ nghĩ mình vốn đã bỏ cuộc.

Hàn Hàn, cảm ơn em! Cuối cùng em cũng chịu quay về bên anh rồi.

Thiên Hàn cố sức đưa tay lên, vuốt lấy tấm lưng của người đàn ông này, nước mắt cô cũng rơi xuống: - Em về rồi! Em sẽ không xa anh và con nữa.

- Đẩy nhẹ anh ra, đôi mắt cô rạng ngời nói - Thiên, em muốn gặp con! - Được! - Đình Thiên nói rồi đỡ cô lên.

Đôi chân cô do nằm quá lâu mà có chút yếu.

Cho nên, cô gần như dựa hoàn toàn vào anh mới có thể di chuyển.

Anh muốn bế cô lên, nhưng cô đã cản lại.

Cô muốn được đi.

Vừa ra đến cửa, lại gặp ngay mẹ Hạ bước từ trong phòng Dương Dương ra, bà như không tin được vào mắt mình nữa.- Con...!con...!- Bà chạy lại nắm lấy tay cô kích động - Hàn Hàn, còn tỉnh rồi! - Vâng! - Cô đáp lại - Thời gian này con vẫn có thể nghe thấy Tiểu Dương quấy mẹ, mẹ đã vất vả rồi.

- Không vất vả, không vất vả! - Mẹ Hạ rơi nước mắt nhưng vẫn nở nụ cười với cô - Tiểu Dương rất ngoan.

Con tỉnh là tốt rồi, con mới là người vất vả.

Đúng rồi, mẹ phải đi báo chuyện này cho ông bà thông gia, ông bà ấy chắc sẽ vui lắm! Nói rồi bà phấn khích đi xuống lầu.


Đình Thiên nhìn Thiên Hàn mỉm cười, tiếp tục dìu cô đến phòng của con.Cô công chúa nhỏ của bọn họ lúc này đang say giấc trong chiếc cũi màu hồng xinh xinh.

Anh dìu cô ngồi xuống chiếc giường bên cạnh rồi đẩy nhẹ chiếc cũi đến bên cô.

Nhìn thấy đứa con mình đã dùng cả tính mạng để bảo vệ, giờ này đã khỏe mạnh ngủ ngoan ở đây, Thiên Hàn hạnh phúc rơi nước mắt, cảm thấy những đau đớn mình đã trải qua vô cùng xứng đáng.

- Hạ Dương! - Cô xúc động gọi lên cái tên đó.

Đúng vậy, đó là tên của con cô, Hạ Dương.

Ánh nắng mùa hạ.

Đôi tay cô không kiềm được mà sờ lên khuôn mặt bầu bĩnh của đứa bé.

Đình Thiên lúc này cũng ôm lấy cô từ phía sau, hít hà hương thơm trên mái tóc cô.

Một năm này, anh đã chăm chút cho nó rất cẩn thận.

- Hàn Hàn, cảm ơn em, cũng xin lỗi em! - Vì chuyện gì? - Cảm ơn vì em đã đến! Cũng xin lỗi, vì bố con anh mà em phải chịu nhiều đau đớn như vậy.

- Một cuộc phẫu thuật kia, mới thấy người phụ nữ này kiên cường đến nhường nào.

Thiên Hàn cười nhẹ, đặt tay lên bàn tay anh, thì thầm: - Rất đáng! Em thấy thực sự rất đáng! Chính là con bé đã tiếp cho em thêm động lực! Một nhà ba người bọn họ, cuối cùng cũng có thể cùng nhau sống một cuộc sống hạnh phúc.----- Biết được Thiên Hàn đã tỉnh lại, bố mẹ Lâm gần như vỡ òa, lập tức đến nhà họ Hạ ngay trong đêm.

Cánh cửa lớn nhà họ Hạ vừa mở ra, họ còn hạnh phúc hơn nữa, chờ bọn họ chính là cô con gái đang đứng cười nhẹ nhàng.

Mẹ Lâm rưng rưng nước mắt, chạy tới ôm chầm lấy cô, nghẹn ngào bật khóc: - Hàn Hàn của mẹ...!là con...!thật sự là con...Thiên Hàn cũng rơi lệ nhìn bà.

Mới qua một năm, bà đã già đi rất nhiều, nếp nhăn cũng nhiều hơn.

Chắc hẳn đều là vì lo cho cô.

Đưa tay lau nước mắt cho bà, cô nở nụ cười: - Mẹ, đừng khóc.

Là con! Không phải mẹ nên vui sao?- Vui, rất vui! - Bà Lâm vừa khóc lại vừa cười, đưa tay vuốt tóc cho cô - Tỉnh là tốt rồi! Lúc này, Thiên Hàn lại nhìn đến bố Lâm còn đang đứng ở phía sau, ông quay người giấu đi giọt nước mắt vừa rơi xuống.

Cô lại nhớ đến một năm trước, khi cô sắp rơi vào hôn mê, đã nghe ông không ngừng gào thét trong nỗi sợ: "Xin các anh hãy cứu con tôi.

Mau cứu con tôi.

Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền.

Hãy cứu nó ngay đi." Cô biết khi đó ông có bao nhiêu đau khổ.

Hóa ra, năm đó ông cũng đã từng lo lắng cho Đại Hàn như thế.

Cảm giác sợ hãi cùng đau đớn khi chứng kiến con mình sẽ chết đi, mà bản thân hoàn toàn bất lực, ông lại phải trải qua thêm một lần nữa.


- Bố! - Thiên Hàn xúc động gọi ông - Con xin lỗi! Bố Lâm như không hiểu nhìn cô.

Thiên Hàn lại nói tiếp: - Con xin lỗi đã làm bố...!lại phải lo lắng như vậy! Cả cuộc đời bố cố gắng đều vì con và Đại Hàn, nhưng bọn con lại chưa từng hiểu cho những đau khổ trong lòng của bố, còn luôn oán trách bố.

Là con chưa hiểu chuyện.

Con xin lỗi bố! Bố Lâm nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu: - Bố chưa từng mong các con có thể hiểu bố.

Chỉ cần các con có thể bình yên lớn lên, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Đối với bố, cái giá nào cũng đều đáng cả.

Ngừng một chút, ông tiến lại gần Thiên Hàn nắm lấy tay cô: - Tỉnh dậy là tốt rồi, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.

Bố không muốn phải nhìn thấy cảnh...Nói đến đây cổ họng ông nghẹn lại, mà Thiên Hàn cũng hiểu ông muốn nói đến điều gì.

Cô gật đầu.

- Bố, bố đừng lo! - Lúc này Đình Thiên ôm lấy vai cô, vui vẻ nhìn ông - Sau này con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, và cả Dương Dương của chúng ta.

Nhất định không phụ cô ấy đâu ạ.

- Nói xong câu này, anh lại nhìn sang Thiên Hàn đầy thâm tình.

- Tốt! Lúc này Thiên Hàn mới nhớ ra, cô nhìn quanh hỏi: - Đại Hàn không đến cùng bố mẹ sao?- Nó...Bố Lâm còn chưa nói hết, đã thấy tiếng của Đại Hàn vui vẻ truyền tới từ phía cửa: - Anh ở đây! Lúc này, từ phía cửa, Đại Hàn dìu Tiểu Lệ đi vào.

Tiểu Lệ giờ đã mang bầu sang tháng thứ tám, người vô cùng nặng nề.

Nhưng nghe tin Thiên Hàn đã tỉnh lại, dù cho Đại Hàn có một mực ngăn cản, cô cũng đòi đi cho bằng được.

Cho nên, hai người bọn họ mới đến muộn hơn một chút.

Nhìn thấy chiếc bụng tròn vo của cô ấy, Thiên Hàn không khỏi ngạc nhiên, vui vẻ thốt lên: - Chị...!chị ấy có bầu rồi...!Nhìn thấy Thiên Hàn đứng ở đó, còn đang cười với anh, Đại Hàn vui đến nói không nên lời.

Tiểu Lệ đã tiến lên nói trước: - Hàn Hàn, em tỉnh rồi thì tốt quá!- Chị cũng có em bé rồi! Chúc mừng chị! - Đều nhờ cả vào em đấy! - Cô ấy vừa nói vừa nháy mắt với cô.

Thiên Hàn cười ngại ngùng.

Lúc này Đại Hàn mới ôm lấy cô đầy kích động: - Hàn Hàn tỉnh rồi, thật tốt! - Chuyện vui như thế này, em nhất định phải tỉnh lại để cùng anh chia sẻ chứ, phải không? - Cô cười vỗ vai anh.

- Quan trọng là, em tỉnh rồi, anh không còn phải thi thoảng thấy mẹ lặng lẽ khóc một mình, không phải thấy bố cả đêm thức trắng trong phòng khách nữa.

- Anh làm bộ nói thầm bên tai cô.

Nhưng chính là cố ý để cho bố mẹ Lâm nghe thấy.

Mẹ Lâm bật cười, vỗ vào lưng anh một cái thật đau: - Cái thằng này! - Chuyện vui như vậy, chúng ta nhất định phải mở tiệc thật lớn mới được! - Đại Hàn vui vẻ nói lớn.- Đúng đó! - Đình Thiên nghe vậy lập tức đồng ý - Chuyện này cứ giao cho em! Hạnh phúc, cuối cùng cũng quay về bên bọn họ....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận