Nguyện Một Kiếp Yêu Em


Đã hơn tám giờ tối rồi, thấy Thiên Hàn còn chưa về, mọi người đã bắt đầu xót ruột.

Đình Thiên cũng ngồi không yên nữa, anh đã cho người đi tìm cô.

Đang định ra khỏi nhà tự đi tìm, bỗng nhiên một chiếc xe lái vào trong sân.

Dừng lại trước cửa nhà, Thiên Hàn bước xuống.

Thấy cô, anh chạy lại lo lắng hỏi:- Em đã đi đâu vậy? Làm anh lo chết rồi!Thế nhưng cô ngay cả một lời cũng không nói, đi lách qua anh vào nhà.

Lúc này anh mới để ý cô có gì đó không ổn, mắt còn hơi xưng lên.

Thấy cô về, cả bố mẹ và Đại Hàn cũng chạy ra.- Con đi đâu cũng không nói với ai một tiếng như vậy, mọi người đang rất lo cho con - Mẹ Lâm nắm lấy tay cô.- Hàn Hàn, em đã đi đâu thế? Người ướt hết rồi? - Đại Hàn vuốt lại tóc cho cô.Cô nhìn anh, còn anh, vẫn là ánh mắt quan tâm đó.

Cô thật sự không nghĩ được ra lý do gì anh lại tàn nhẫn với cô như thế? Không phải anh luôn tốt với cô hay sao? Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả?- Tại sao anh lại làm như vậy? - Cô lạnh giọng hỏi, đôi mắt đó nhìn sâu vào mắt Đại Hàn.Bất quá, anh nhất thời không hiểu cô đang nói chuyện gì.

Chỉ đến khi cô ném tập hồ sơ kia lên đất, anh mới giật mình, vội giải thích:- Anh, thật ra...- Tại sao anh lại đối xử với em như thế? - Cô muốn biết câu trả lời.Nhìn thấy một tập ảnh ngổn ngang trên đất, ai cũng kinh ngạc.

Bố Lâm nhất thời tức giận, quát lên:- Mày lại đi gặp thằng sắp chết đó?Nghe đến đây, cô còn ngạc nhiên hơn nhìn về phía bố cô.

Hóa ra tất cả bọn họ đều biết, chỉ có cô như một con ngốc không biết gì cả.- Hàn Hàn, anh không cố ý giấu em, chỉ là...Đại Hàn vội nắm lấy tay cô, thế nhưng cô chỉ lạnh lùng gạt ra.

Anh còn muốn bao biện gì đây, còn chưa đủ dối trá sao.

Cô làm sao để tin anh được?- Em cứ nghĩ là anh thương em.

- Giọng cô chất đầy bi thương - Bao nhiêu năm qua, em đều nghĩ anh che chở cho em như vậy là anh thương em.

Hóa ra đều không phải sao?Nhìn thấy cô nước mắt rơi đầy mặt, Đại Hàn cúi xuống, không dám đối diện:- Anh, xin lỗi!- Tôi cần lời xin lỗi của anh sao? - Cô đã không kiềm chế được cơn giận mà hét lên.

Thấy cô kích động, Đình Thiên vội ôm lấy vai cô trấn an, nhưng cô vẫn tiếp tục - Anh là người biết rõ nhất, anh ấy đối với tôi quan trọng như thế nào, mấy năm nay tôi đã sống đau khổ ra sao.

Vậy mà anh nhẫn tâm cùng ông ấy che giấu tôi, anh thấy hiện tại xin lỗi có ý nghĩa sao? Hay anh đợi anh ấy chết đi rồi mới cần nói với tôi? Đại Hàn, anh so với sự tàn nhẫn của ông ấy có kém gì không?- Hỗn xược! - Bố Lâm thấy cô nói như vậy thì càng thêm tức giận - Mày vì thằng thực dụng đó mà nói anh mày, nói bố mày như vậy sao? Cuối cùng ai mới là người thân của mày còn không rõ sao?Nghe đến hai từ người thân, cô lại càng nở nụ cười châm chọc:- Người thân? Bố thực sự xem con là người thân sao? Cũng có người thân tàn nhẫn như bố sao? - Cô nhịn không rơi nước mắt nói tiếp - Từ năm con có nhận thức, một năm chỉ gặp bố vài lần.

Suốt những năm tuổi thơ, khi con vật lộn với bệnh tật, sự quan tâm mà con nhận được đều từ một người lạ.

Khi con đi học bị bạn bè bắt nạt là một người lạ bảo vệ con.

Khi con trải qua những cột mốc quan trọng trong đời, cũng là người lạ cũng con chia sẻ.

Khi ấy, người thân là bố đang ở đâu?Thêm một chút, cô nói tiếp:- Là tám năm, tròn tám năm dòng bố để con cho một người lạ.


Tất cả thời gian bố dành cho con mười năm cộng lại không bằng một năm bọn con ở bên nhau, đừng nói là tám năm.

Đối với con, anh ấy mới là người thân bố còn không biết sao?- Bố luôn nói bố là người thân của con, nhưng bố đã đối xử với con như thế nào? Bố bắt anh ấy rời xa con, đánh anh ấy đến thừa sống thiếu chết.

Bố đẩy con đến tận nước Anh sống một mình, bây giờ còn bắt con lấy người mà bố muốn.

Bố ngay cả chút tình thân cũng chưa từng cho con được cảm nhận nhưng lại bắt con sống cuộc đời mà bố sắp đặt, chỉ bởi vì con mang họ Lâm.

Bố không thấy mình quá đáng sao?- Mày!Bố Lâm tức giận giơ tay lên định đánh cô.

Thế nhưng trong một khắc, Đình Thiên đã kịp ôm cô lại trong lòng anh, để cái tát kia rơi trên lưng anh.

Cô cũng chỉ sững người một chút, sau đó lại bình tĩnh đẩy anh ra, tiến về phía bố Lâm:- Bố nói vì con mang họ Lâm, thế nên muốn chọn phải đợi đến kiếp sau.

Vậy thì để con trả lại họ Lâm này cho bố.

Cuộc đời sau này của con, chọn ai, không ai có thể kiểm soát được, cho dù là bố!Nói rồi, cô quay người, lên xe rồi lái đi.

Dáng vẻ khi cô quay đi, thực sự dứt khoát.-----Từ khi trở về căn hộ, cô nhốt mình ở trong phòng, còn anh, lặng lẽ ngồi trên sô pha.

Anh gục mặt vào hai bàn tay, che giấu đi nỗi phiền muộn.

Bởi vì người cô yêu, đúng vào thời điểm bọn họ mới hạnh phúc không lâu, lại đột ngột xuất hiện.

Anh sợ cô ấy sẽ bỏ rơi anh để quay về bên người đàn ông kia.

Dù sao, tình cảm mà họ dành cho nhau thật sự quá sâu đậm.

Nếu là anh, anh cũng sẽ hướng về người đó.Cô nói cô chọn ai, không ai có thể cản cô nữa.

Thế nhưng anh không chắc người cô chọn là anh.

Bởi vì, ngoài việc anh đơn thuần thích cô ra thì chẳng còn gì, trong khi người đàn ông kia đã dành cả thanh xuân cho cô.

Trong trận chiến này, anh không có một chút tự tin.

Anh không biết làm sao mới tốt.Còn Thiên Hàn, cô ngồi lặng lẽ bên chiếc hộp cô gái kia đưa cho cô, từng thứ, từng thứ một lấy ra xem.

Trong đó có rất nhiều ảnh, đều là những bức ảnh hai người khi còn ở bên nhau.


Từng bức đều được giữ gìn rất cẩn thận.

Anh chưa bao giờ quên cô.

Cũng giống như cô không thể quên anh vậy.

Lòng cô thắt lại, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.Dưới những bức ảnh đó, còn có những bức thư tình cô đã viết ngày xưa, một vài món đồ đôi, tất cả anh đều giữ lại hết.

Cuối cùng, là một phong thư nhỏ, được kẹp cùng một khung ảnh để úp.

Trên phong thư ghi là gửi cho cô.

Cô mở ra xem." Khi em đọc được những dòng này, có lẽ anh đã không còn ở bên cạnh em được nữa.

Hàn Hàn, hãy thứ lỗi cho anh, đã ra đi như thế này.Anh không trách ông trời tàn nhẫn với anh, nhưng anh thực sự rất nuối tiếc.

Tiếc là không thể ở bên em nhiều hơn một chút.

Tiếc quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp mà chúng ta đã ở bên nhau.Cô gái tội nghiệp của anh, em đã đau khổ quá nhiều, xin em, đừng đau khổ vì anh nữa.

Xin em, hãy thật hạnh phúc, như quãng thời gian chúng ta đã có.Bởi vì chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ vui vẻ mà rời khỏi đây.Anh thực sự muốn dành cả cuộc đời này để yêu thương em, chỉ là cuộc đời này của anh quá ngắn.

Anh xin nợ em đến kiếp sau sẽ trả lại.Hàn Hàn, hãy hứa với anh, em nhất định phải thật hạnh phúc.Vì người anh yêu nhất trong cuộc đời này, chính là em!"Nước mắt cô lại tuôn rơi.

Nhưng khi cô cầm lên tấm ảnh, cảm xúc mới thực sự như vỡ òa.

Cô gái trên bức tranh, nụ cười rạng rỡ trong bộ váy cưới.

Mà cô gái ấy, chính là cô.

Cô nhớ lại, năm đó anh đã từng nói, anh thực sự muốn thấy cô hạnh phúc trong bộ váy cô dâu.

Chỉ là, ước muốn ấy còn chưa thành hiện thực, bọn họ đã phải chia lìa.

Đôi vai cô lại run lên, cô ôm lấy bức tranh vào lòng, bật khóc.Nhìn cô đau khổ như vậy, Đình Thiên thật sự cũng rất đau.

Chỉ là anh không biết phải làm gì với cô gái ấy nữa.

Cả đêm đó, cả hai người đều thức trắng, mỗi người một tâm sự.


Cho đến khi trời sáng...Đến khi trời vừa sáng, cánh cửa phòng liền bật mở.

Thấy cô bước ra, anh cũng vội đứng dậy, hai mắt họ phút chốc chạm nhau.

Người đàn ông này, sau một đêm như già đi vài tuổi, đôi mắt chứa đầy vẻ sầu muộn.

Còn cô, lại rất bối rối.

Rõ ràng bọn họ đã thân thiết như thế, giờ phút này sao lại ngại ngùng xa cách đến vậy.- Em...!phải đi sao? - Lúc nói ra câu này, cổ họng anh nghẹn cứng.Thiên Hàn nhìn người đàn ông này có chút phức tạp.

Anh bước vào cuộc đời của cô không lâu, nhưng lại mang đến cho cô rất nhiều yêu thương ấm áp.

Lúc cô ở trong tận cùng của đau khổ, không ngại kiên trì ở bên cô.

Tình yêu của anh với cô, cũng đã quá lớn.

Vào lúc này, để anh ở lại, vậy cô cũng thật ích kỷ.

Cô chầm chậm đi đến bên anh, đưa tay ôm anh, nghẹn ngào:- Đình Thiên, em xin lỗi! - Lúc cô nói câu này, lòng anh như tan vỡ, ngỡ như cô đã quyết rời xa anh.

Nhưng cô lại tiếp tục nói - Anh đối với em rất tốt.

Nhưng anh ấy cũng vậy, anh biết mà.

Em không thể bỏ lại anh ấy vào lúc này - Nói đến đây cô ngước lên nhìn vào mắt anh - Cho em...!thêm một chút thời gian.- Em sẽ quay về đúng không? - Anh nhìn cô, lại thắp lên hy vọng.- Đây là nhà của em! - Cô không trực tiếp trả lời anh mà nói câu anh muốn nghe nhất.Anh lại siết chặt cô vào lòng.- Hàn Hàn, anh biết người đó với em rất quan trọng.

Nhưng em đối với anh cũng quan trọng như thế.

Xin em, hãy mau quay về.

Anh không thể sống mà không có em.

Anh không thể ích kỷ giữ cô ở lại, vì anh không muốn cô sau này phải hối tiếc.

-----Khi Thiên Hàn đến bệnh viện một lần nữa, trời đã sáng hẳn.

Lúc đẩy cửa bước vào, người trên giường bệnh đã tỉnh.

Anh đang nằm hướng ánh mắt về phía cửa sổ.

Thấy có người bước vào mới quay đầu lại.

Trong một phút chốc, anh sững sờ.Là cô gái ấy, người mà trước khi xa lìa thế giới này, anh muốn gặp lại nhất.

Mấy ngày trước anh còn chỉ nhìn thấy cô ấy trên tin tức, nhưng giờ cô đã ở đây!Cuộc gặp này, cả hai người đã chờ đợi quá lâu, cũng có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng khi thực sự thấy đối phương, lại không biết nói từ đâu.


Chỉ có bao đau khổ, tủi hờn giờ này tích tụ thành nước mắt, cứ thế tuôn rơi.

- Trịnh Kỳ, anh chốn...!cũng thật kỹ! - Giọng cô chứa đầy bất lực - Em vốn đã muốn bỏ cuộc rồi!Trịnh Kỳ thu lại vẻ kinh ngạc, quay mặt hướng về phía cửa sổ, lạnh lùng lên tiếng: - Em tới đây làm gì? - Thế nào? Lần này anh lại muốn dùng lý do gì để đuổi em đi? - Thiên Hàn nhìn người đàn ông đấy chua xót nói.

- Trịnh Kỳ, đến cuối cùng anh là ngu ngốc hay ích kỷ? - Em còn muốn đến đây để cho anh lợi dụng sao? - Anh vẫn không quay đầu lại.

Anh sợ người con gái ấy thấy được vẻ đau khổ của anh lúc này.

Từ lúc thấy cô, lòng anh đã loạn lên thành một mớ.

- Là tám năm hai trăm ba mươi bảy ngày! - Cô nhìn anh nói - Thời gian chúng ta đã ở bên nhau là tám năm hai trăm ba mươi bảy ngày.

Anh lợi dụng em đã lâu như thế, tại sao lại không tiếp tục? Em tình nguyện để cho anh lợi dụng.

Lúc này anh mới quay mặt lại, đối mặt với cô.

Giọng anh đượm buồn: - Hàn Hàn, xin em, đi đi! - Là anh tự bước vào cuộc đời em kia mà! - Cô cắt ngang lời anh - Là anh trong những năm tháng em đau khổ nhất tự đến bên em cho em hơi ấm, cho em hy vọng.

Là anh năm em mười tám tuổi đã nói tự nguyện ở bên cạnh em đến hết cuộc đời này.

Vậy tại sao, hiện tại vẫn là anh lại đẩy em đi? Trịnh Kỳ anh rốt cuộc coi em là gì?Nói đến đây cô lại rơi nước mắt, còn anh thì đau đến lặng đi, nghẹn ngào: - Hàn Hàn, anh...- Anh muốn đến thì đến, muốn đi liền đi, anh nhẫn tâm mang người đàn ông em từng coi là tất cả đến nơi này, một mình chết dần đi trong cô độc, mặc cho em thêm tám năm dòng đau khổ tìm kiếm, chờ đợi anh.

Trịnh Kỳ, anh cuối cùng mới là người tàn nhẫn với em nhất! Vậy mà anh nói là anh yêu em sao?Nghe cô nói, anh đã không kiềm được nước mắt.

Cứ ngỡ buông tay để cô có thể vui vẻ sống tiếp, cuối cùng, lại khiến cô khốn đốn thêm tám năm trời.

Lòng anh đau như cắt từng khúc ruột.

- Hàn Hàn, anh...!không muốn em phải đau khổ thêm nữa.

Anh không muốn em một ngày nào đó, phải đối mặt với cơ thể lạnh giá của anh.

Nghĩ đến em còn cô đơn ở lại nơi thế giới này, anh thực sự không chịu được.

Hàn Hàn, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh.

Nếu thực sự cuối cùng vẫn sẽ chia lìa, anh vẫn mong chúng ta đừng gặp lại.

Bởi vì trong cuộc đời này, anh nguyện thay cô nhận hết mọi đau khổ.

Chỉ cần cô được hạnh phúc.

Thiên Hàn quệt đi hàng nước mắt, nhìn anh: - Lần này, em sẽ không để cho anh chọn lựa ích kỷ như vậy nữa.

Dù sau này cái em phải đối mặt là cơ thể lạnh giá của anh, là anh bỏ em lại, một mình rời khỏi thế giới này, thì hiện tại người ở bên cạnh anh phải là em!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận